c Bắc đều tưởng rằng Diệp gia có ba người con trai.
Hạ Ngọc Cẩn muốn hiểu rõ mấu chốt, hỏi: “Huynh ghét cô ta, việc gì phải đi theo cô ta làm việc chứ?”.
“Ghét? Có thể thế.” Tâm tự của Hồ Thanh chợt ngẩn ngơ, bất giác anh ta nhớ lại buổi tối cách đây sáu năm và một lần nữa lại rơi vào cơn ác mộng tưởng như vĩnh viễn không bao giờ có thể tỉnh lại.
Thành Ung Quan của Mạc Bắc bị phá, Diệp gia là mục tiêu giết chóc đầu tiên, phu nhân thê thiếp, a hoàn thị nữ, kẻ hầu người hạ không ai thoát được. Trong ánh lửa ngút trời, Hồ Thanh được cha giấu trong sọt để đồ của phòng chứa củi, phía trên phủ một lớp cỏ dày, cha dặn dò anh ta: “Phải sống cho tốt.” Anh ta tận mắt nhìn thấy cha mình còn chưa kịp xông ra ngoài, thì đã bị quân Man Kim chém một đao đầu rơi xuống đất, còn làm bóng đá với nhau, cười nói huyên náo, so xem ai có được bóng tròn nhất, đá được xa nhất.
Máu tươi chảy theo mặt đá xanh, từ từ lan ra, ngấm vào sọt đan bằng liễu, thấm ướt gấu áo của anh ta, vẫn còn hơi ấm.
Thân thể của cha nằm bất động, sống lưng của tuổi già đã vĩnh viễn ngủ yên.
Ông không bao giờ còn phải đọc tứ thư ngũ kinh ru con ngủ với âm thanh khó nghe hằng đêm nữa.
Bên tai nhét đầy những âm thanh hoan hỉ của bọn dã thú, phụ nữ bị hãm hiếp thét lên những tiếng xé lòng, tiếng gào thét phẫn nộ của đàn ông. Âm thanh điên cuồng thét lớn phải chăng là của Tiểu Mã vốn thường ngày yếu đuổi? Âm thanh khóc lóc xin tha có phải là của Hồng Tụ tỷ tỷ tốt bụng vẫn đưa thuốc cho anh ta mỗi khi bị thương không? Tiểu Mao con trai tám tuổi của Lưu Đại Thẩm nhà bếp bay trên không trung, rơi xuống đất lăn hai vòng, bị đao sắc xuyên qua, không động đậy nữa. Cậu bé đó sẽ không còn phải lén lút tìm Hồ Thanh học chữ, mơ mộng làm tú tài nữa?
Còn ai nữa? Còn ai có thể sống được?
Anh ta hoảng loạn đến mức mất đi thần trí.
Sau một trận run rẩy cực độ, tất cả lại trở về sự yên lặng.
Đêm đến, quân Man Kim đốt đuốc lục lọi khắp nơi, nói rằng phải tìm ra tên cẩu tử của Diệp gia.
Sau một hồi tìm kiếm kỹ càng, không có con cá nào mắc lưới cả.
“Ở đây còn có một tên tiểu tạp chủng! Đúng là rất biết trốn, chết với ông mày.”
Quân Man Kim phát hiện ra anh ta, chúng hả hê sung sướng nhấc cổ anh ta ra khỏi cái sọt đan bằng liễu, để rồi sau đó sững sờ khi thấy mình bị chặt làm đôi ngang lưng, với Hồ Thanh ở trong tay cùng rơi xuống đất.
Trong vũng máu chảy tràn trên mặt đất, Hồ Thanh ngẩng đầu lên.
Trong cơn hoảng sợ, qua ánh lửa chói mắt như hoa sen đỏ, Hồ Thanh nhìn thấy một người đứng đó, uy phong lẫm liệt như một chiến thần. Ị
Mái tóc dài rối tung bay nhẹ nhàng trong gió đêm lạnh buốt. Khắp người cô nhuộm đỏ máu tươi. Đôi mắt màu lưu ly đỏ ngầu, tay phải cầm thanh bảo kiếm vẫn đang còn rỏ máu, tay trái chìa ra về phía anh ta.
Anh ta ngồi trên đất, nhất thời không động đậy được.
“Đi!” cô nói: “Đi với tôi!”.
Được giọng nói kiên định cổ vũ, cuối cùng anh ta cũng đứng dậy cắm cúi đi theo cô. Hai người đi đến bên bức tường phía sau phòng chứa củi, ở đó có một mật đạo nhỏ cô thường dùng để trốn ra ngoài mỗi khi bị nhốt. Ra đến ngoài, Diệp Chiêu chém chết hai tên lính Man Kim, sau đó dẫn Hồ Thanh cùng len lỏi luồn qua mấy nhà dân. Với bản lĩnh của Diệp Chiêu, hai người rẽ trái rồi rẽ phải, cuối cùng cũng trốn thoát được sự phong tỏa của quân Man Kim, trốn vào rừng cây trên núi Ô Sơn ở ngoài thành.
Chạy trốn cả đêm, anh ta mệt đến nỗi thở không ra hơi, hai chân như đeo vật nặng ngàn vạn cân, không thể nào bước đi được nữa.
“Nghỉ ngơi một lúc đi”. Cô dừng bước, đứng ở sườn núi, nhìn về chân núi, nói khẽ: “Lửa thành Ung Quan, ngày càng lớn.”
Gió kèm theo hơi nóng, thổi qua ngọn cây, tấu lên khúc nhạc tang tóc thê lương.
Những tiếng kêu tuyệt vọng vẫn cứ không ngừng vọng vào tai.
Hai con người từng căm hận nhau giờ lại sát vai bên nhau cùng lặng lẽ nhìn. Nhìn đám lửa bùng bùng đang vẽ lên trên tấm phông màn đêm cảnh ánh chiều tà xán lạn, tàn nhẫn nuốt chửng hết nhà cửa. Bạn bè ở Diệp phủ, bạn học ở thư viện Tư Tĩnh, rượu ngon ở Quế Hương Tửu Tứ, mỹ nhân phố Tây, đồ cổ ở Nguyệt Nha Lâu, hoa mai ở Vạn Cổ Hiên… Chỉ khi mất đi, mới hiểu hết được tất cả sự đẹp đẽ ấy.
Anh ta mơ ước áo gấm vinh quy, hiếu thuận với cha.
Nhưng, quê hương ở đâu? Cha giờ ở đâu?
Không về được nữa rồi.
Không bao giờ về lại được nữa rồi.
Một luồng không khí mới mẻ tràn vào khoang ngực, nỗi sợ hãi dần tiêu tan, nỗi đau xé tan cõi lòng, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Một người con trai mười sáu tuổi, cuối cùng cũng ôm lấy đầu gối, khóc đến mức khàn tiếng, cạn kiệt hết sức lực.
Diệp Chiêu lặng lẽ ngồi bên anh ta cả đêm, không nói, không khóc, chỉ nhìn vào thanh bảo kiếm trong tay, không biết đang nghĩ gì.
Bầu không khí tràn ngập sự bi thương nặng nề.
Khi bình minh đến, cuối cùng cô cũng chịu nói: “Từ nhỏ tôi đã si mê luyện võ, nhưng cha nói tôi là con gái, cho dù có mạnh mẽ thế nào, sau này cũng bị nhốt trong căn nhà bốn phía là tường, ngẩng mặt là trời, luyện võ có giỏi đến đâu, ngoài việc làm cho nhà chồng chê cười ra, không có tác đụng gì”.
Hồ Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.
Giọng nói của Diệp Chiêu rất điềm tĩnh, dường như đang kể sự việc không hề liên quan đến mình: “Tôi tự thấy thiên phú của mình hơn con trai, học tốt hơn cơn trai, nỗ lực hơn, kết quả như thế này tôi làm sao cam tâm? Cho nên tôi rất hận cha mình, căm hận những bó buộc mà thân phận nữ nhi mang lại, thậm chí căm hận cả Diệp gia và Mạc Bắc. Ngày nào cũng cùng đám bạn xấu, làm việc hồ đồ, hung dữ hiếu thắng, dưới sự sùng bái của bọn lưu manh, lấy bạo lực làm niềm vui nhất thời, thậm chí còn bất chấp tất cả lấy trộm quân phù của cha, ngụy tạo thư tín, xuất quân đi đánh trận, muốn chọc tức ông, muốn chứng minh bản thân mạnh mẽ hơn con trai… Cho rằng như thế sẽ cởi bỏ được cái kén trên người, có được sự giải thoát”.
Chỉ có nỗi đau xé tim gan mới có thể làm cho đứa trẻ trưởng thành chỉ sau một đêm.
Diệp Chiêu vuốt qua chữ “Chiêu” khắc trên thanh kiếm, nói khẽ: “Khi trở về Diệp Phủ, mẹ tôi còn hơi thở cuối cùng, bà đưa cho tôi thanh bảo kiếm mà cha tôi yêu quý nhất, nói với tôi, tôi mới là đứa con gái mà cha tôi tự hào nhất, cũng là đứa con gái mà ông yêu thương nhất. Người nhà Diệp gia tử trận trên chiến trường đủ nhiều rồi, cho nên cha hy vọng tôi đừng giống như anh trai mình dùng cả tính mạng để chém giết trên sa trường, mà giống như con gái nhà bình thường khác sẽ lấy chồng, có được hạnh phúc giản đơn.”
Mẹ nói rằng đừng báo thù, mau chạy trốn, chạy về hướng Tây.
Phía Tây thành Ung Quan là trấn Mông Kỳ, Man Kim vẫn chưa đuổi đến.
Nhân lúc trời tảng sáng, khi sự cảnh giác của con người ở mức thấp nhất, mau chạy trốn.
Lửa thành Ung Quan dần dần tắt, các khu nhà đều cháy hết cả, người sống cũng chẳng còn bao nhiêu, cái còn lại chỉ là sự thù hận.
Cha, con xin lỗi.
Di mệnh của cha, tạm thời con không có cách nào làm được.
Diệp Chiêu đứng thẳng người, cô nhìn về tòa thành đã bị hủy hoại, nói rất kiên định: “Mạc Bắc là nhà của ta, trong người ta đang chảy dòng máu của Diệp gia, ở đây ngang ngược gây ra nhiều tội ác không tha thứ được. Nay gặp phải nạn lớn, sao có thể bỏ mặc bách tính Mạn Bắc, một mình rời bỏ đi chứ?”
Diệp Chiêu cầm thanh bảo kiếm của cha, giơ cao binh phù tập hợp những binh lính còn sống sót của cha mình để tiếp tục ra trận giết giặc.
Cô phải dùng máu tươi để rửa sạch những lỗi lầm đã phạm phải.
Cô quyết tâm sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để chuộc tội.
Diệp Chiêu đi về phía Đông.
Sao mai sáng lấp lánh nơi chân trời, tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ và chói lóa.
Hồ Thanh lau khô nước mắt, đuổi theo Diệp Chiêu, hỏi lớn: “Này, đồ thô lỗ không đọc được văn thư như cô có cần quân sư không?”