Hiện nay, sau chừng một tháng làm thiếu phu nhân nhàn nhã mặc kệ mọi chuyện, Mộ Dung Tinh rốt cục tĩnh cực tư động, tính toán bắt đầu phát huy bản lĩnh.
“Tề Nghiên, chàng lại đây.” - Dựa vào cửa sổ, nhìn người nào đó đang ở vườn hoa tưới nước, mọi việc không lo, Mộ Dung Tinh ngoắc muốn anh lại đây.
Nghe tiếng, Tề Nghiên bỏ lại công việc tưới nước, “thùng thùng thùng” chạy đến bên cửa sổ biên, gương mặt bị phơi nắng hồng lên cười hỏi: “A Tinh, nàng tìm ta?”
“Ân.” - Điểm nhẹ lên trán, mày liễu hơi nhíu giúp anh lau đi đầu đầy mồ hôi, cuối cùng cô mới mở miệng. “Tề Nghiên, chàng không thể cả ngày không có việc gì, chỉ lo chơi đùa.” Ai... Kì thật là chính cô không thể cả ngày không có việc gì, cho nên cần phải xuống tay từ anh a!
“A?” - Mờ mịt.
Biết anh không hiểu, cố giả vờ nghiêm túc. “Chàng có nghĩ tới quần áo trên người chàng, ba bữa ăn đều cần bạc hay không?”
“Sau đó thì sao?” - Vẫn là không hiểu.
“Bạc ở đâu ra?” - Từng bước dẫn đường.
“Tiểu Cửu có!” - Anh nếu trên đường mua này nọ đều là Tiểu Cửu trả tiền.
“Tiểu Cửu bạc ở đâu có?”
“Cha cho.”
“Cha bạc ở đâu có?”
“Ngô...” - Lâm vào vắt óc suy nghĩ, sau một hồi, sợ hãi hỏi: “Kia, ở đâu ra?”
“Cha vất vả buôn bán kiếm ra.” - Mỉm cười, nhẹ giọng hỏi lại: “Cha tuổi ngày càng cao, còn phải mỗi ngày lao tâm lao lực, vất vả kiếm tiền nuôi cả nhà, chàng cũng chưa nghĩ tới phải giúp cha quản lí sao?” - Cố ý nói giống như Tề lão gia đang làm cu li vậy.
Lời này nói với Tề Nghiên từ trước tới nay đối với tiền bạc không có khái niệm xấu hổ cúi đầu, có chút luống cuống. “Kia, ta đây cũng đi kiếm tiền...”
Anh đi kiếm tiền? Trước hết đừng cho người ta hết là tốt rồi! Mộ Dung Tinh cười thầm, vội vàng can ngăn. “Kia cũng không cần! Chàng chỉ cần có lòng giúp cha là được rồi.”
“Ta, ta có thể giúp cái gì?”
Vừa thấy thời cơ đã tới, cô cao hứng nở nụ cười. “Cha ở Lạc Dương hiệu buôn có rất nhiều, mỗi ngày kiểm tra nhiều sổ sách như vậy khẳng định rất mệt, chàng đi nói với ông muốn vì ông chia sẻ vất vả, xin ông để cho chàng giúp một ít.”
“Nga!” - Nhận được mệnh lệnh, trực giác xoay người muốn đi chấp hành nhưng đi được hai ba bước lại thấy không đúng, ngơ ngác quay lại. “A Tinh, ta rất muốn giúp cha, nhưng... nhưng ta không biết xem sổ sách a!” - Lại xấu hổ cúi đầu.
“Tên ngốc! Có ta giúp chàng mà!” - Nhịn không được cười khiển trách, lập tức như nghĩ đến cái gì lại ngoắc muốn anh dựa gần vào, thấp giọng ghé vào lỗ tai anh khe khẽ nói nhỏ. Không lâu sau cô nhẹ nhàng lùi lại, nhướng mày hỏi: “Như vậy đã hiểu chưa?”
“Hiểu!” - Tề Nghiên cười ngây ngô gật đầu, đang muốn lại xoay người rời đi bỗng nhiên thấy đầu ngón tay mảnh mai của cô chạm nhẹ môi đỏ mọng làm cho anh không khỏi mặt đỏ tai nóng, nhịp tim tăng lên, con ngươi ngơ ngẩn nhìn chăm chú hai cánh môi mịn màng, rốt cuộc không thể dời ánh mắt, có xúc động muốn “thưởng cho” như trước đây.
Thấy anh hơi ngơ ngẩn nhìn mình, con ngươi lóe lên tia sáng, Mộ Dung Tinh không hiểu. “Làm sao vậy?”
“A Tinh...” - Mặt đỏ lên nhìn cô, Tề Nghiên vẻ mặt thẹn thùng. “Ta... Ta có thể được thưởng cho hay không?” - Hi! Anh rất thích cảm giác khi được thưởng, miệng chạm với miệng A Tinh.
Thưởng cho? Hơi hơi ngẩn người, lập tức hiểu được ý của anh, ngay sau đó không khỏi vừa thẹn vừa cười. Từ sau khi ở bên cạnh ao sen đã “thưởng cho” cho anh, mấy ngày nay anh như lưu luyến cảm giác hôn môi, động một chút liền đỏ mặt muốn cô “thưởng cho”.
Nhưng anh muốn, cô cũng rất nguyện ý cho a! Dù sao cảm giác hôn môi với anh thực sự rất tốt, hơn nữa... vợ xem chồng là trời, nếu vị hôn phu muốn, làm thê tử nào có lí do không cho! A... Đừng nói cô thường bắt nạt anh, lúc cần thiết cô cũng có thể là thê tử dịu dàng hiền thục tốt lắm nha!
Mím môi cười thầm, đưa tay đem người kéo đến gần cửa sổ, hay tay vòng qua cổ của anh, Mộ Dung Tinh kiễng mũi chân, không chút do dự đưa lên cặp môi thơm…Truy cập 77F1.XTGEM.COM thường xuyên để đọc những bộ truyện hay nhất !
Lại chủ động công kích.
“Con, con nói cái gì?” - Trong thư phòng, Tề lão gia thiếu chút nữa bị dọa rớt xuống đất.
Nhìn biểu tình khoa trương trước mắt, Tề Nghiên ngược lại có chút bị dọa nhưng vẫn đem lời nói lặp lại một lần. “Cha, nhiều sổ sách trên bàn cha như vậy, chia mấy quyển cho con đi!”
“Con muốn sổ sách làm gì?” - Xác định mình không có nghe lầm, Tề lão gia lại không hiểu. Sẽ không phải muốn xé giấy, gấp thuyền chơi chứ?
“Giúp cha chia sẻ vất vả, xem sổ sách a!” - Hi! A Tinh thật thông minh, quả nhiên đoán được cha sẽ hỏi như vậy, còn dạy anh nên trả lời như thế nào nữa!
Ngơ ngác nhìn anh, Tề lão gia lo lắng đưa tay sờ trán anh, thì thào tự nói, “Không phát sốt a! Sao hôm nay khác thường như thế?” Quái! Đứa con trai này của ông rất ngốc, từ nhỏ đến lớn cũng không biết trong nhà làm nghề gì, càng không sờ qua sổ sách, suốt ngày chỉ biết trồng hoa trồng cỏ, làm đại thiếu gia không lo không buồn, sao hôm nay lại đột nhiên chạy tới nói muốn giúp ông xem sổ sách? Hay là bị người ta dịch dung thế thân?
Bắt chước ông sờ sờ trán mình, Tề Nghiên ngốc nghếch ngây ngô cười. “Cha, con thực sự không phát sốt đâu!”
Không làm rõ ý trong lời người ta nói, đây mới là con ngốc của ông a!
Nghe vậy, Tề lão gia xác định quả thật là con mình, không khỏi an tâm, lập tức thật cẩn thận nói: “Nghiên nhi, con có lòng muốn giúp cha chia sẻ vất vả cha cũng đã rất vui rồi. Những sổ sách này con xem không hiểu đâu, ra ngoài chơi đi, ngoan!”
Hi! A Tinh cũng đoán được cha sẽ nói như vậy! Không sợ! Không sợ! Theo lời A Tinh nói nói lại một lần nữa là được!
Nhếch miệng cười, chỉ thấy anh giống như học thật lòng, “Cha, tuổi cha ngày càng cao, con lại là con trai độc nhất, về sau một ngày nào đó gia nghiệp Tề gia sẽ rơi xuống trên người con, con phải sớm học được phải gánh những gánh nặng này như thế nào, cũng là để cho cha có thể hưởng hạnh phúc a.”
Lời này vừa nói ra, Tề lão gia nghe xong mắt trợn lớn như mắt trâu, vẻ mặt không dám tin. Ông trời a! Chẳng lẽ là tổ tiên Tề gia tích rất nhiều âm đức, ông trời rốt cuộc thương hại, để cho con ngốc của ông trong một đêm thông suốt, nếu không những lời này làm sao nó có thể nói ra được?
Oa. Mặt cha thật là khủng khiếp a! Thật vất vả đem những lời này nói ra xong, tầm mắt dời về phía cha lại thiếu chút nữa bị cặp mắt kia trừng đến sắp rớt mắt ra ngoài dọa sợ, Tề Nghiên nhịn không được vỗ vỗ ngực, vẻ mặt sợ hãi lấy một ít quyển sách trên bàn ôm vào trong ngực.
“Cha, con, con lấy mấy quyển này về phòng xem trước.” - Dứt lời, xoay người bỏ chạy.
Tuy đối với hành động và lời nói khác thường của anh cảm thấy kinh hỉ lại vô cùng kinh ngạc nhưng Tề lão gia vẫn có chút lo lắng, vội vàng đối với thân ảnh càng chạy càng xa lớn tiếng dặn dò, “Nghiên nhi, xem không hiểu không sao, sổ sách nhất định phải đưa trả cho cha, trăm ngàn lần đừng xé gấp thuyền giấy a...”
Tề Nghiên nghe được nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy, chạy hướng về sân của mình để nhanh chóng đem sổ sách đưa cho Mộ Dung Tinh…
Hi... Chỉ cần giao cho A Tinh, anh hẳn là có thể muốn một lần thưởng cho nữa chứ?
Nghĩ vậy anh không khỏi mặt đỏ lên, tim đập thật nhanh, thật nhanh, dưới chân nhanh chóng chạy thật nhanh, trên mặt lại nở nụ cười vừa ngượng ngùng vừa hưng phấn.
Nhưng ngay khi anh ôm ấp “giấc mộng” trên đường muốn nhanh chóng trở về phòng, lại bị người gọi lại:
“Thiếu gia!”
“A?” - Dừng chân, quay đầu nhìn lại nơi phát ra thanh âm chỉ thấy một nha hoàn chạy tới.
“Thật khéo! Đang muốn đi tìm ngài liền lập tức đụng phải ngài, cũng thật để cho ta đỡ phải đi một chuyến!” - Nha hoàn kia mỉm cười nói nhưng bộ dáng lại có chút ngạo mạn, tìm không ra chút cung kính nên có đối với chủ tử. “Trương công tử đến tìm ngài, hiện nay đang chờ ở cửa sau.”
“Là Trương Hoài Sinh công tử!” - Vừa thấy anh bộ dáng ngốc kia liền biết anh căn bản còn chưa rõ ràng, ngữ khí nha hoàn có vẻ hơi không kiên nhẫn nhắc nhở, tuyệt không sợ để cho thân là chủ tử anh mất hứng, nghĩ khẳng định anh ngu đần, cho dù bị hạ nhân hơi khinh nhục chút cũng không biết phải đi hướng lão gia, phu nhân cáo trạng.
Hoài Sinh? Tề Nghiên giật mình, lập tức vui vẻ nở nụ cười. Từ sau khi cùng A Tinh một chỗ, anh đã lâu không đi tìm Hoài Sinh a! Không nghĩ tới Hoài Sinh thế nhưng chủ động tìm đến anh, thật là cao hứng a!
“Ngươi giúp ta đem này đến cho A Tinh!” - Cầm mấy quyển sổ sách trong tay giao cho nha hoàn, anh kích động xoay người phóng đi hướng cửa sau, lập tức liền không thấy bóng dáng.
A Tinh? Ai a? Nha hoàn ngẩn ngơ, lập tức nghĩ đến tên thiếu phu nhân mới vào cửa có một chữ “Tinh”, sau đó liền sáng tỏ, chính là…
“Đáng giận! Vẫn là phải đi một chuyến!” - Vẻ mặt tuy có chút không vui nhưng không có can đảm dám không đưa, ngoan ngoãn đi một chuyến này.
Một lúc lâu sau, khi Mộ Dung Tinh đối chiếu tính toán xong sổ sách nha hoàn đưa tới, đang lười biếng vươn vai, thư giãn gân cốt thì Tề Nghiên lại vẻ mặt đau khổ trở về phòng.
“A Tinh...” - Tiến vào phòng, anh tựa như con chó nhỏ đáng thương cọ bên người cô.
“Làm sao vậy?” - Uống một ngụm trà nóng, Mộ Dung Tinh một cái lại một cái vỗ nhẹ mặt của anh, giống như đang vỗ con chó nhỏ vậy.
“A Tinh, nàng... nàng có thể cho ta bạc hay không?” - Đau khổ hỏi, biết trên người cô có rất nhiều ngân lượng, cha mẹ thậm chí còn dặn xuống dưới cô bất cứ lúc nào cũng có thể đến phòng lĩnh bạc.
Có chút kinh ngạc, hiểu rõ anh từ trước tới nay đối với tiền bạc không có khái niệm, khi đi ra ngoài dạo phố bên cạnh đều có Tiểu Cửu đi theo lo mọi thứ anh cần, sao hôm nay lại hướng cô xin tiền?
“Chàng muốn ra ngoài sao?” - Nhíu mày hỏi thăm.
“Không phải!” - Lắc đầu.
“Thế muốn bạc làm gì?”
“Cho người ta.” - Có hỏi nhất định đáp, không biết giấu giếm.
“Cho ai?” - Này lại kì lạ! Anh muốn đưa bạc cho ai?
“Cho Hoài Sinh.” - Không khỏi là thiên hạ đệ nhất người thành thật.
Hoài Sinh? Cảm thấy có chút quen tai, cẩn thận tìm tên người này trong đầu, rốt cuộc nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy anh trong tửu lâu, nghe được anh hướng thư sinh mặt vàng như nến kêu cái tên này! Lúc ấy, thư sinh vàng như nến kia tuy luôn thay hắn nói tốt giữa các bằng hữu, nhưng mà, a... Người nọ là đúng như ngoài mặt có ý tốt, không như người bên ngoài cười anh ngốc sao? Không! Cô cũng không cảm thấy như vậy.
Nhưng cho dù trong lòng cô có nghi ngờ, ngoài miệng lại không nói thêm gì, chỉ thản nhiên cười hỏi: “Sao không tìm Tiểu Cửu xin?” - Tiền tiêu vặt của anh đều giao cho Tiểu Cửu bảo quản, theo lí mà nói anh hẳn là phải đi tìm Tiểu Cửu trước mới đúng a!
“Có a! Nhưng Tiểu Cửu không cho ta, cho nên ta mới đến tìm nàng.” - Tề Nghiên vẻ mặt ủy khuất kể khổ. Ô... Anh mới là thiếu gia a! Vì sao lại bị thư đồng của mình quản?
“Phải không?” - Mỉm cười, cô không hề nói thêm cái gì, nhẹ giọng hỏi: “Chàng muốn bao nhiêu ngân lượng?”
“Mười lượng.” - Sợ cô không cho, vẻ mặt vẫn rất đau khổ như cũ.
Gật đầu, cô lấy từ hộp nhỏ trên bàn trang điểm ra mười lượng đưa cho anh.