“Ân... Nước nhiều lắm a... Rất xin lỗi nha... Được... Được... Ta biết...”
Bên trong Tề phủ, sắc tím, đỏ bừng, trăm hoa đua nhau xinh đẹp trong vườn hoa, chỉ thấy một thanh niên ngây thơ một tay cầm gáo nước nhỏ, một tay xẻng nhỏ, hoàn toàn không quan tâm y phục cẩm hoa sẽ bị dơ, đặt mông ngồi trước bụi hoa tưới nước, xúc đất, miệng còn thì thào nói chuyện với các loại hoa nở rộ.
“... Phải không... Mẫu đơn tỉ tỉ nói năm nay sẽ nở hoa muộn vài ngày a... Ừ... Mẫu đơn tỉ tỉ không muốn đoạt phong thái của mọi người... Chờ mọi người nở hoa hết nàng lại đến... Được... Ta biết...”
Tiếng nói chuyện đứt quãng vẫn kéo dài, Tiểu Cửu dọc đường tìm đến chỉ thấy thiếu gia nhà mình bệnh cũ phát tác đang lẩm bẩm với hoa cỏ, lập tức nhịn không được liếc xem thường, thở dài hết thuốc chữa! Ai... Đã nói qua vài lần muốn anh đừng như vậy, thiếu gia vẫn bệnh cũ không thay đổi, đem hoa cỏ này xem như người mà nói chuyện. Nếu chỉ ở nhà cũng thôi đi, anh lại cố tình ngay cả bên ngoài cũng thường xuyên không hề báo động trước ngồi xổm xuống với hoa dại bên đường mà lầm bầm nói khẽ, làm cho người bên ngoài ngoài thấy kinh ngạc ra còn chỉ trỏ nói cười mỉa mai, càng thêm nhận định anh là tên ngốc.
Được rồi! Thành thật thừa nhận, kì thật thiếu gia anh... anh là thật khờ vậy! Nhưng anh ngốc thiện lương, so với người tự cho là thông minh càng thêm chân thật thiện tâm a! Người như vậy, vì sao còn phải bị bắt nạt cười nhạo? Ông trời thật sự không nên đối xử với thiếu gia như vậy!
Nghĩ đến đây, Tiểu Cửu trong lòng thầm oán ông trời không nên, miệng lớn tiếng kêu người: “Thiếu gia!”
Ngốc hơi giật mình ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Tiểu Cửu đang chống eo đứng ở phía sau, Tề Nghiên nhếch miệng cười ngây ngô. “Tiểu Cửu, ta đang tưới hoa.”
“Tôi biết!” - Không cần giải thích, chỉ nhìn cũng biết a! Tiểu Cửu kiên cường kiềm chế xúc động mắt trợn trắng, sửa động tác chống thắt lưng sang ôm ngực, hắc hắc cười hỏi: “Thiếu gia, ngài có phải đã quên một chuyện nhỏ không?”
Đã quên một chuyện nhỏ? Tề Nghiên ngẩn ngơ, gãi đầu túm tai nghĩ không ra, trong mắt một mảnh mờ mịt.
Tiểu Cửu thấy thế biết anh còn chưa có nhớ lại, lập tức nụ cười giả tạo nhắc nhở. “Tô Châu Mộ Dung công tử đang ở ngoài cửa lớn đợi...”
Nói còn chưa có nghe hết, Tề Nghiên dường như nhớ tới gì, “A” hét to một tiếng, bỏ lại gáo nước, xẻng trong tay, mặc kệ trên quần áo còn dính bùn đất lập tức nhảy dựng lên, lảo đảo chạy ra hướng cửa lớn, trong miệng còn không ngừng oa oa hô to “A Tinh, đợi ta với.”
“Khư! Thiếu gia thời gian này thật sự là hoàn toàn bị Mộ Dung công tử kia nắm mũi dắt đi...” - Trừng mắt người oa oa chạy đi, Tiểu Cửu bĩu môi nén giận. Nhưng tâm tư vừa chuyển, nghĩ đến thiếu gia nhà mình mấy ngày nay cùng một chỗ với Mộ Dung công tử không biết từ đâu xuất hiện, trên mặt liên tục tươi cười hồn nhiên, trong lòng vui vẻ vô cùng. Hơn nữa theo hắn quan sát nhiều ngày, xác định Mộ Dung công tử cũng là thật tình lui tới cùng thiếu gia, không giống người bên ngoài trong lòng cười nhạo. Sắc mặt thầm oán không khỏi thả lỏng, buông lỏng tinh thần lộ ra nụ cười.
Khư! Xem Mộ Dung công tử thật lòng chờ thiếu gia vậy sẽ không ghi hận hắn mấy ngày nay cướp đi toàn bộ lực chú ý của thiếu gia!
Tiểu thư đồng tự nhận độ lượng “tha thứ” - công tử đến từ Tô Châu, khóe miệng cười toe toét, đuổi theo sát cậu chủ oa oa kêu to.
Trong lúc nhất thời, chỉ thấy một chủ một tớ trong Tề phủ to như vậy một trước một sau hấp tấp chạy, dọc theo đường đi nhanh chóng xẹt qua một đám nô bộc “thiếu gia”, mãi đến khi chạm mặt đôi vợ chồng già nét mặt hiền hậu, phong thái ung dung…
“Nghiên nhi, con vội vàng chạy đi đâu?” - Nhìn thấy con gấp gáp lướt qua người, Tề phu nhân vội vàng kêu người lại.
“Con ra cửa lớn tìm bằng hữu!” - Ngay cả quay đầu cũng không, Tề Nghiên không chậm bước chân, tiếng đáp lại còn quanh quẩn trong không khí nhưng người đã chạy không thấy bóng dáng.
Tìm bằng hữu? Vợ chồng Tề thị hai mặt nhìn nhau, khi trong lòng cảm thấy không hiểu thì đúng lúc nhìn thấy Tiểu Cửu đuổi theo ở phía sau đang chạy tới, lập tức ra tay cản người.
“Tiểu Cửu, Nghiên nhi đã nhiều ngày ngày nào cũng chạy ra bên ngoài, là đi tìm Hoài Sinh sao?” - Tề lão gia hỏi nhưng nghĩ đương nhiên là vậy, trong lòng rất rõ con nhà mình từ nhỏ đến lớn, gọi là bằng hữu cũng chỉ có một người.
Tiểu Cửu không thể không dừng lại cước bộ nghe vậy lập tức lắc đầu.
Không phải? Hai vợ chồng không khỏi kinh ngạc lại nheo mắt nhìn nhau, trong mắt dâng lên nghi hoặc nồng đậm. Ngoại trừ Hoài Sinh, con còn có bằng hữu sao?
Giống như nhìn ra tâm tư bọn họ, Tiểu Cửu không khỏi nhếch miệng cười. “Lão gia, phu nhân, thiếu gia mấy ngày trước quen được một công tử đến từ Tô Châu, mấy ngày nay ngày nào cũng chạy ra bên ngoài, kì thật cũng không phải đi tìm Trương công tử, mà là đi tìm người bằng hữu mới.” So với Trương Hoài Sinh, cá nhân hắn thấy Mộ Dung công tử kia có vẻ thuận mắt hơn!
Bằng hữu mới? Tề lão gia hình như có hơi băn khoăn nên nhíu mày. “Tiểu Cửu, ngươi nói thái độ Mộ Dung công tử kia đối xử với Nghiên nhi ra sao? Có suy nghĩ gì bất lương không?” Con khờ ngốc đơn thuần từ nhỏ đã bị không ít khi dễ, ông làm cha khó tránh khỏi lo lắng.
“Lão gia, xin người yên tâm! Theo Tiểu Cửu quan sát mấy ngày nay, vị Mộ Dung công tử kia nhân phẩm coi như chính trực, lời nói cử chỉ với thiếu gia cũng không chút xem thường, thiếu gia cùng hắn rất hòa hợp!” - Tiểu Cửu thông minh cười đáp, tự nhận chỉ cần có người đối thiếu gia có gì trêu cợt, xem thường liền tránh không khỏi đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của mình.
“Phải không?” - Mày giãn ra, Tề lão gia thoải mái nở nụ cười. “Đã là bạn mới của Nghiên nhi sao không mời người tiến vào trong nhà ngồi chứ? Nghiên nhi cũng thật là hồ đồ!” - Theo câu trả lời mới vừa vội vã đáp của con, biết vị Mộ Dung công tử kia đang chờ ngoài phủ vội vàng cùng phu nhân đi ra cửa.
A... Hiếm khi con có người bằng hữu vừa không khi dễ con lại chính trực, đương nhiên phải nhanh chóng lén nhìn một chút, tìm hiểu một phen, thuận tiện xin vị Mộ Dung công tử kia chăm sóc con nhiều hơn!
Thấy hai vị lão chủ tử nhà mình cũng vội vã muốn đi làm quen cùng vị Mộ Dung công tử kia, Tiểu Cửu không khỏi có chút há hốc mồm, vội vàng đuổi theo.
Không lâu sau khi vợ chồng Tề thị cùng Tiểu Cửu ra cửa lớn, chỉ thấy Tề Nghiên rũ vai, vẻ mặt buồn nản đứng ở đó.
“Tiểu Cửu, bên ngoài có không ai! A Tinh khẳng định đợi không được ta nên tự mình đi chơi rồi!” - Móm miệng, con ngươi xinh đẹp phiếm hồng lệ lăn lăn nhưng sao cũng không dám rơi ra, bộ dáng đáng thương tựa như con chó nhỏ bị vứt bỏ.
Ô... Thật muốn khóc! Nhưng A Tinh nói không thể khóc, anh muốn giữ lời, nếu không A Tinh sẽ không để ý đến anh.
Di! Lần đầu tiên thấy thiếu gia trong mắt hơi nước mờ mịt lại không khóc nha! Tiểu Cửu rất kinh ngạc, quay đầu nhìn thấy lão gia, phu nhân cũng vẻ mặt kinh ngạc, lập tức trong lòng vô cùng khó chịu nhưng miệng vội vàng an ủi.
“Thiếu gia, Mộ Dung công tử khả năng chờ lâu không thấy người nên lên đường đi dạo trước. Người đừng khó chịu, Tiểu Cửu lập tức dẫn người đi tìm hắn.”
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ tuấn tú thoáng chốc sáng ngời, hốc mắt còn rất hồng! Cánh môi xinh đẹp lại tươi cười thật to, ánh sáng rực rỡ này suýt chút nữa đâm mù ba người ở đây.
“Đi! Chúng ta đi! Đi tìm A Tinh!” - Lôi kéo nô bộc trung thành, vội vã hướng con phố náo nhiệt nhất mà đi.
Mà một bên, vợ chồng Tề thị cảm động gật đầu, vô cùng vui mừng. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
“Nghiên nhi tựa như lúc còn nhỏ, sẽ không động một chút liền khóc!” - Tề phu nhân lại vui mừng.
“Thật sự là vậy!” - Tề lão gia vuốt chòm râu, có chút an ủi.
“Đúng rồi! Tô Châu có tin tức gì truyền đến không?” - Đột nhiên nhớ tới.
“Vẫn chưa có!” - Lắc đầu thở dài.
“Ai... Chúng ta cũng đừng hi vọng quá, dù sao tình hình của Nghiên nhi, Mộ Dung gia cũng sẽ không hoàn toàn không biết...” - Thật sâu hiểu được nếu là mình, cũng không nguyện đem con gái tốt gả đến.
“Đừng khó chịu!” - Tề lão gia thở dài, lại không có thầm oán nào. “Nói đến cùng là con chúng ta đầu óc không tốt, Mộ Dung lão đệ muốn đổi ý cũng thể không trách tội. Nếu thực không được, vì hương khói Tề gia, đến lúc đó chúng ta đi mua cô nương nhà nghèo vào cửa, đối xử tốt với người ta là được.”
“Cũng chỉ có như thế!” - Ép mình nở nụ cười nhưng trên mặt vẫn rất cô đơn.
Thấy thế, Tề lão gia chỉ có thể an ủi vỗ vỗ người bên gối, hai vợ chồng đỡ lẫn nhau vào nhà, không dám quá trông mong nơi Tô Châu sẽ truyền đến tin tức tốt.
Trên đường cái, người bán hàng rong tề tụ, cảnh tượng náo nhiệt, trong đám người rộn ràng nhốn nháo, một người cử chỉ nhanh nhẹn bước chậm rãi, thần thái nhàn nhã nhìn đông xem tây một cái, bên cạnh còn đi theo tiểu thư đồng bộ dáng thanh tú. Cử chỉ tao nhã cùng quần áo sang trọng làm cho người sáng suốt nhìn liền biết là công tử con nhà cao quý.
Chỉ thấy quý công tử kia phe phẩy cây quạt ngừng lại trước một sạp đồ chơi nhỏ bày đầy các loại mới lạ, con ngươi đen phát sáng nhìn chằm chằm một pho tượng búp bê bằng gốm sứ.
“Công tử thật có mắt nhìn! Gốm sứ này được làm khá tinh xảo, công tử ngài có hứng thú cứ việc nhìn xem!” - Tiểu thương đôi mắt bén nhọn, liếc mắt một cái liền nhìn ra người khách cảm thấy ánh mắt hứng thú dừng trên món đồ chơi búi tóc, lập tức nâng lên búp bê gốm sứ đưa đến trước mặt quý công tử, để cho hắn xem cẩn thận.
Nhận búp bê gốm sứ tỉ mỉ, Mộ Dung Tinh cười hỏi Hồng Đậu bên cạnh. “Tiểu Đậu Tử, ngươi nói búp bê này giống Tề Nghiên không?”
Hồng Đậu lại đây thì thấy mặt búp bê gốm sứ kia gương mặt thật thà đáng yêu, quả thực cùng thiếu gia Tề gia có vài phần giống nhau, nhất thời cười đến híp mắt. “Thiếu gia, quả thực rất giống!”
Mím môi cười, nghĩ tới những ngày khi ở chung cùng Tề Nghiên, anh bộ dáng ngây thơ thật thà không giả tạo kia làm cho Mộ Dung Tinh càng xem càng cảm thấy búp bê gốm sứ trong tay đáng yêu, càng xem càng thích không muốn buông tay.
Tiểu thương khôn khéo, sau khi phát giác khách quý yêu thích, lập tức xuất ra miệng lưỡi ba tấc, đem búp bê gốm sứ này nói như trên đời cũng không có, ngầm nói pho tượng này thiếu chút nữa bị làm cống phẩm cực phẩm đưa vào trong cung, lập tức chọc Mộ Dung Tinh buồn cười.
“Được rồi! Ông chủ, ngươi nói búp bê này trị giá bao nhiêu ngân lượng?” - Tinh tế thưởng thức, thuận miệng cười hỏi.
“Mười lượng bạc!” - Lén cười thầm, tính giết dê béo.
“Mười lượng bạc?” - Nâng mâu nhìn nghiêng tiểu thương một cái, Mộ Dung Tinh không chút lưu luyến buông búp bê gốm sứ, quạt thúy trúc tiêu sái lay động. “Tiểu Đậu Tử, chúng ta đi.”
Tiểu thương đang mừng thầm con dê béo sắp bị mần nhất thời há hốc mồm, cuống quít kêu người. “Công tử, công tử, ngài nếu không hài lòng giá này chúng ta có thể thương lượng a!”
“Nga?” - Giậm chân, xoay người, mặt giãn ra mỉm cười. “Vậy ngươi nói, búp bê gốm sứ kia bao nhiêu tiền?”