“Nguyên lai con Tề gia thật sự là tên ngốc a!” - Nhìn khuôn mặt người đàn ông tuấn mĩ khờ ngốc ủ rũ rời khỏi theo thư đồng, thiếu niên tuấn tú trên lầu hai phe phẩy cây quạt, một nụ cười nhạt tiêu sái nhàn nhã tự nói.
A... Hóa ra lời đồn là thật, con Tề gia thực sự là tên ngốc!
“Thiếu gia, ngài xác định hắn là thiếu gia Tề gia?” - Ngồi cùng bàn, đầy tớ vẻ mặt thông minh thanh tú vội vã đặt câu hỏi.
“Tiểu Đậu Tử, ngươi không nghe thấy mới vừa rồi những tên thư sinh kia gọi hắn là Tề gia công tử nhà giàu nhất Lạc Dương sao?” - Nhướng mày cười, Mộ Dung Tinh mới vừa rồi đem nhất cử nhất động, mỗi lời nói của bọn thư sinh trêu cợt người toàn xem ở trong mắt, nghe vào trong tai.
A... Nếu cha không lừa cô thì đúng là nhà giàu nhất Lạc Dương, lại là họ Tề, vậy đúng rồi!
“Đúng nha! Em sao không nghĩ tới!” - Gãi đầu, nay dùng tên giả Tiểu Đậu Tử Hồng Đậu xấu hổ cười, lập tức lại vội hỏi: “Thiếu gia, nếu Tề thiếu gia thật sự là tên ngốc vậy kế tiếp ngài có phải muốn đến Tề gia để hủy việc hôn sự này không?”
Lạnh nhạt liếc mắt một cái, Mộ Dung Tinh phe phẩy quạt thúy trúc, ung dung cười. “Cho dù thiếu gia Tề gia không phải tên ngốc ta cũng không tính đáp ứng việc hôn sự a!” - Này Hồng Đậu có phải có chút lầm không?
“Nha?” - Còn tưởng rằng tiểu thư đặc biệt lên Lạc Dương là vì âm thầm quan sát nhân phẩm thiếu gia Tề gia mới quyết định muốn lập gia đình hay không, không nghĩ tới... Hồng Đậu trừng lớn mắt, vẻ mặt buồn bực than thở. “Thiếu gia, nếu ngài dù sao cũng không nguyện ý vậy trực tiếp bảo lão gia hồi âm cự tuyệt là được, làm gì còn đặc biệt đi xa nhà lên Lạc Dương?”
Khi tiểu thư còn ở nhà đã nói với lão gia, phu nhân hay như vậy. Nói cái gì muốn tới xem xem Tề thiếu gia thật sự là tên ngốc hay không. Nếu không phải, vậy được, hai nhà vui vẻ lo liệu việc cưới hỏi. Nếu thật sự như vậy thì cũng sẽ nghĩ ra cách không làm tổn thương cảm tình hai bên mà đến rút lại hôn ước miệng năm đó... Ha! Hóa ra đều là gạt người.
Cô vốn hạ quyết tâm, bất luận thiếu gia Tề gia là tốt hay xấu cũng không nguyện ý lập gia đình!
Cây quạt vừa thu lại, trực tiếp hướng gõ lên đầu cô ta, nghe được một tiếng kêu đau Mộ Dung Tinh mới vừa lòng cười nói: “Tiểu Đậu Tử, ta nếu bảo cha ta trực tiếp hồi âm cự tuyệt, chúng ta mấy ngày nay sao có thể một đường du sơn ngoạn thủy, nơi nơi ngắm phong cảnh các nơi chứ?” - Cô đã lâu không đi xa nhà, đương nhiên phải tìm cơ hội đi một chút a!
Cuối cùng cũng hiểu được tâm tư tiểu thư nhà mình, Hồng Đậu nhịn không được bật cười. “Thiếu gia, ngài tâm cơ quá sâu a!”
Cười liếc mắt một cái, Mộ Dung Tinh không phản bác, đứng dậy duỗi lưng một cái, cất bước liền đi xuống lầu.
Hồng Đậu thấy thế, biết cô cơm nước no nê dự định rời khỏi, vội vàng cầm bao quần áo lên đi theo ở phía sau. “Thiếu gia, kế tiếp phải đi chỗ nào?”
“Đương nhiên là tìm nhà trọ, nghỉ ngơi.” - Cô cười, rất vừa lòng mới bước vào thành Lạc Dương, thiếu gia Tề gia liền tự động xuất hiện trước mắt làm cho cô sơ lược hiểu tính cách, trong lòng hơi thỏa mãn. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
A... Mặc dù ngốc nhưng tính tình ôn hòa lại lương thiện thế nào!
Nghĩ đến người nào đó ngốc nghĩ đến đậu hũ làm từ não khỉ con thì ở trước công chúng khóc thành như vậy, Mộ Dung Tinh nhịn không được phốc xích cười ra tiếng.
Hóa ra một đại nam nhân cũng có thể như vậy... Đáng yêu! Tính thật sự tốt a!
Hôm sau.
Trong quán nhỏ cuối phố, một bà lão sáu mươi tuổi vui tươi hớn hở múc một bát lớn tàu hũ nóng hôi hổi, mềm nhũn đem đến trước mặt một vị khách lạ mặt, tuấn tú nhưng rất nịnh đã ăn liên tiếp ba bát lớn.
“Bà bà, tàu hũ của người vừa mềm vừa mịn, thật sự ăn ngon đến nỗi làm ta suýt chút nữa cả đầu lưỡi cũng nuốt vào.” - Nhận bát lớn còn nóng, Mộ Dung Tinh múc một thìa lớn đưa vào miệng, cũng không sợ phỏng miệng, trên mặt toét ra nụ cười xinh đẹp mê người, lời ngon tiếng ngọt trực tiếp khen ngợi.
Tiểu thư quả thực tâm cơ sâu quá a! Lời nói trong ngoài không đồng nhất đều có thể nói làm người ta hoàn toàn không phát hiện, thật sự là bội phục!
Một bên, Hồng Đậu cúi đầu mãnh liệt ăn không khỏi cười thầm trong lòng, tính toán đợi lát nữa khả năng có người sẽ chạy vào nhà xí. Ai... Không có cách! Ai bảo có người không thích ăn đồ ngọt, ăn một lần liền dễ bị hư bụng, lại còn dám ăn hết ba bát lớn tàu hũ ngọt ngấy, thật không hiểu đang nghĩ cái gì?
“Thích ăn thì ăn nhiều chút! Đây chính là bà bà ta mới sáng tinh mơ đã dậy làm, đương nhiên tươi lại ăn ngon!” - Bà Vương cười hớ hớ, thật sự bị chọc vui.
Nghe vậy Mộ Dung Tinh cười meo meo đang muốn đáp lời thì một tiếng nam ngốc nghếch có chút quen tai đột nhiên từ sau đầu vang lên.
“Bà bà, ta muốn một chén tàu hũ.”
Tiếng chưa dứt, một bóng đen đã nhảy xuống ngồi trên băng ghế dài, cô hơi nghiêng đầu nhỏ nhìn, quả nhiên thấy người đàn ông hôm qua bị đùa giỡn tới khóc ngồi xuống bên cạnh mình, rồi sau đó đứng bên cạnh là đầy tớ trung thành bảo vệ chủ.
A... Quả nhiên đến đây! Không uổng công cô cứng rắn nuốt vào ba bát lớn tàu hũ chờ ở đây. Âm thầm cười, Mộ Dung Tinh chăm chú nhìn anh, trong lòng tính toán không người nào hiểu được.
“Tề thiếu gia!” - Vừa thấy khách cũ, bà Vương càng thêm vui vẻ, vội vàng tiếp đón người. “Nhiều ngày không thấy ngài đã tới! Ngài đợi lát nữa, bà bà ta lập tức múc một bát cho ngươi.”
“Bà bà, cám ơn ngài!” - Có thể lập tức ăn đến món ăn ngọt mềm mại kia Tề Nghiên trong lòng rất vui vẻ, nhưng tầm mắt lập tức chống lại ánh mắt chăm chú từ bên cạnh ném tới, da mặt trắng tuấn mĩ không khỏi hơi đỏ lên, theo bản năng tươi cười thẹn thùng.
Ngô... Người bên cạnh là ai a? Giống như chưa thấy qua đâu! Nhưng nếu là người không biết vì sao vẫn nhìn anh như vậy? Có phải trước đây đã gặp mặt anh đã quên người ta hay không? Cha nói, nhìn thấy người quen phải chủ động chào hỏi mới không có thất lễ, vậy anh rốt cuộc có quen hắn a hay không? Phải chủ động chào hỏi hay không?
Rơi vào cảnh đấu tranh suy nghĩ, Tề Nghiên thật phiền não.
Nhìn vẻ mặt kia có vẻ vô cùng phiền não, Mộ Dung Tinh nhìn thấu tâm tư đơn thuần của anh lập tức buồn cười cười khẽ ra tiếng, thực cảm thấy anh quả thực “ngây thơ trong sáng” làm cho người ta nhịn không được muốn bắt nạt.
Nha! Hắn đang cười với anh a! Mặt càng đỏ, hiếm khi được người ta bày tỏ như vậy, Tề Nghiên vui vẻ vô cùng, rốt cục “chủ động ra trận.”
“Ngươi, xin chào!” - Hi! Người này cười cảm giác tốt lắm! Giống như bộ dáng cha, mẹ, Tiểu Cửu cười với anh, không giống người bên ngoài tuy rằng cười nói với anh nhưng trên mặt thường mang theo một vẻ mặt kì quái... Ai, anh cũng nói không nên lời là cái gì, chỉ là có khi sẽ có cảm giác không quá thoải mái.
“Xin chào!” - Vuốt cằm mỉm cười, cảm thấy anh hồn nhiên làm cho người ta vừa nhìn hiểu ngay, tâm tình hoàn toàn viết ở trên mặt.
“Ta, chúng ta quen biết sao?” - Nhất định là trước kia đã gặp mặt, cho nên hắn mới có thể cười với anh đi?
“Không có.” - Lắc đầu, Mộ Dung Tinh ý cười càng sâu. “Chúng ta không quen.”
“Nhưng, nhưng ngươi nở nụ cười với ta...” - Chần chờ có chút khó hiểu.
“Không biết không thể cười với ngươi sao?” - Nhíu mày hỏi lại, đôi mắt trong suốt lóe ra tia sáng.
“Cũng, cũng không phải không được...” - Lắp bắp.
“Thì phải rồi.” - Gật đầu, hướng về phía anh lại cười sáng lạn. “Hơn nữa ta cười với ngươi, đương nhiên là thấy ngươi thuận mắt, muốn làm bằng hữu với ngươi a!”
“Làm, làm bằng hữu?” - Ngoại trừ Hoài Sinh, cho tới bây giờ không có người nguyện ý cùng anh làm bằng hữu! Tề Nghiên nghe vậy khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc sáng ngời, căn bản trong lòng không có nghi ngờ người ta không biết tại sao bày tỏ sự thân thiện vốn có ý định gì, lập tức cao hứng cười toét miệng, vội vã gật đầu. “Hảo! Làm bằng hữu! Chúng ta làm bằng hữu!”
Tiểu Cửu trung thành bảo vệ chủ nhịn không được nhíu mày, trong lòng hoài nghi thiếu niên tuấn tú lạ mặt trước mắt này chủ động thân thiết lấy lòng rốt cuộc có gì ý đồ? Muốn mở miệng nhắc nhở thiếu gia nhà mình vô tâm đã thấy anh vẻ mặt vui mừng cười xán lạn. Nghĩ đến anh vẫn bị người bên ngoài chế nhạo cười mỉa mai, không người thật lòng lui tới với anh, khó trách có người hơi tỏ thiện ý liền cao hứng như vậy, lập tức lời nói dội nước lạnh đến bên miệng lại cứng rắn nuốt xuống, không đành lòng thấy anh thất vọng.
Nguyện ý cùng anh làm bằng hữu đáng giá cao hứng thành như vậy sao? Mộ Dung Tinh mỉm cười, khi anh vui sướng khó nén tiếng “làm bằng hữu, làm bằng hữu...” không khỏi bật cười không thôi.
Ngay khi tên ngốc ngay cả tên người ta cũng không biết liền vội vàng vui mừng khôn xiết muốn kết giao làm hữu, tiếng bà Vương cười chợt xuất hiện:
“Tề thiếu gia, tàu hũ của ngài đến a!” - Tay người từng trải vững vàng mang sang một bát nóng hổi.
“Cám, cám ơn!” - Cũng không biết là mới kết giao bằng hữu quá mức hưng phấn hay tại sao, Tề Nghiên ngoài miệng ngốc ngốc đáp lại nhưng đôi mắt không nỡ rời đi khuôn mặt tươi cười làm anh cảm thấy thoải mái kia, có chút bừng tỉnh đưa tay nhận bát tàu hũ, ai ngờ không chuyên tâm kết quả chính là:
“Oa. Nóng quá! Nóng quá!” - Mới nhận bát, lập tức đã bị phỏng tay, đau đến anh nhảy dựng lên oa oa kêu to, tay run lên, bát tàu hũ nóng hổi liền bị hất đi, toàn bộ hất vào người xui xẻo ở bên cạnh.
“Oa.” - Đổi sang người khác kêu lên thảm thiết.
“A. Rất xin lỗi! Rất xin lỗi!” - Mắt thấy mình gây ra đại họa, bạn mới vừa mới kết giao bị bỏng thê thảm, Tề Nghiên thất kinh, gấp đến độ xoay vòng vòng, rất sợ bị người ta ghét bỏ lập tức kéo người vác lên lưng, nhanh chóng xông ra ngoài, trong miệng còn không ngừng khóc to: “Rất xin lỗi! Là ta không tốt, ngươi đừng tức giận mà không làm bằng hữu với ta...”
Tiếng khóc chạy ở giữa đường, càng đi càng xa, làm cho dân chúng Lạc Dương hai bên không rõ nội tình lại chỉ trỏ, cười trộm thảo luận không biết con ngốc Tề gia lại làm ra việc ngốc gì?
Mà trong quán nhỏ bà Vương, Hồng Đậu vốn thích ăn tàu hũ mắt thấy tiểu thư nhà mình bị bắt đi rồi, muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp, lập tức gấp đến độ nhảy dựng lên, liền nắm chặt Tiểu Cửu nhìn đến choáng váng mà đã quên đuổi theo.
“Nói! Thiếu gia nhà ngươi muốn đem thiếu gia nhà của ta đưa đến chỗ nào? Hắn nếu dám đối thiếu gia nhà của ta bất lợi...”
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá!” - Chợt hoàn hồn, không chút khách khí phủi tay đang nắm chặt trước vạt áo, Tiểu Cửu liếc xéo cười: “Thiếu gia nhà của ta nếu biết làm chuyện xấu, ta nhất định mua pháo đốt từ đầu thành Lạc Dương đến tới cuối thành Lạc Dương.” - Bất lợi? Hắn tại sao phải sợ thiếu gia nhà hắn khờ dại thật thà đối với hắn bất lợi đây!
Đúng nha! Thiếu gia Tề gia là tên ngốc không phải đối thủ của tiểu thư, không bị tâm sâu xa của tiểu thư trêu đùa đã tốt rồi!
Đột nhiên ý thức được điểm ấy Hồng Đậu hơi chút an tâm, nhưng vẫn vội vàng truy vấn, “Vậy thiếu gia nhà ngươi rốt cuộc cõng thiếu gia nhà của ta đi chỗ nào a?” - Tiểu thư giống như bị bỏng rất nghiêm trọng, vẫn nhanh chút tìm được người quan trọng hơn.
“Đi theo ta!” - Liếc mắt một cái Tiểu Cửu dẫn đầu bước đi, vô cùng chắc chắn có thể tìm được người ở chỗ nào.