“Từ khi gặp gỡ tới nay, ngươi hết theo lại đuổi, luôn miệng thề thốt chỉ cần trong mắt ta có ngươi, ngươi cam lòng máu nhuộm thẫm áo, chỉ cần trong lòng ta có ngươi, ngươi cam lòng tưới máu đẫm đồng hoang. Trong mắt ta có ngươi, trong lòng ta có ngươi rồi đó, nhưng trong mắt ngươi, trong lòng ngươi đã bao giờ thật sự có ta chưa? Ta nói ngươi hay, kể từ bây giờ hai ta đoạn tuyệt ân tình, ta sẽ quên tất cả mọi chuyện về ngươi, nếu trong mắt ta còn bóng hình ngươi, ta sẽ móc mắt mình ra, nếu trong lòng ta còn nghĩ tới ngươi, ta sẽ bóp nát trái tim mình!”
Sáng hôm sau, A Hành tỉnh dậy trong vòng tay Xi Vưu.
Nàng khẽ nói: “Đại ca đang loanh quanh gần Ngu uyên đợi ta, ta phải đi đây.”
Xi Vưu cảm thán: “Vậy là đã ba ngày rồi.” Thời gian trôi qua thực quá nhanh.
A Hành ôm chặt lấy Xi Vưu, quyến luyến chẳng rời.
Hai người quấn quýt hồi lâu, mãi tới khi Tiêu Dao từ trên không đáp xuống, xẹt qua cửa sổ rồi lại bay vút lên trời, như thúc giục bọn họ lên đường.
Xi Vưu hôn lên trán A Hành rồi trở dậy mặc áo.
Thấy sắp phải chia tay, A Hành vội nói rõ ràng mọi chuyện, “Ta gả cho Thiếu Hạo chỉ là vì…”
Xi Vưu vừa mặc lại đồ vừa đáp: “Ta chẳng quan tâm nàng đã thành hôn hay chưa, vấn đề giữa hai ta không phải là Thiếu Hạo.” Đoạn hắn ngoảnh lại nhìn nàng, “Mọi chuyện đều do nàng quyết định mà thôi, ta chỉ muốn nơi này của nàng!” Hắn đặt tay lên ngực A Hành, “Nàng có bằng lòng trao chân tình cho ta chăng?”
A Hành gật gật đầu.
Xi Vưu cười, cặp mắt sáng rực nhìn sâu vào mắt nàng, “Chỉ cần nàng thật lòng với ta là đủ, mọi trở ngại trên thế gian này đều có thể đẩy lùi!”
Chẳng phải vậy sao? Chỉ cần hai người bọn họ đồng lòng, dù phía trước đầy chông gai, họ cũng nhất định đạp bằng trở ngại, vạch ra một con đường đi tới. Cứ nghĩ sớm muộn sẽ có ngày được ở bên Xi Vưu mãi mãi, ngày ngày tháng tháng đều như ba ngày vừa qua, A Hành lại thấy rộn rã xôn xao cả cõi lòng.
A Hành lưu luyến từ biệt Xi Vưu, đi tìm Thanh Dương.
Dù A Tệ gắng hết sức nhưng khi nàng tới được Ngu uyên đã là nửa đêm.
Từ xa nhìn lại, thấy lửa đỏ rực trời, A Hành không hiểu ra sao, chỉ biết giục giã A Tệ mau mau bay đến đó. Tới gần hơn một chút nàng mới trông thấy Chúc Dung, Cộng Công, Hậu Thổ đang hợp lực thúc động hỏa trận vây khốn Thanh Dương và Xương Ý. Tuy linh lực tu hành của ba huynh muội nàng khác nhau nhưng từ lúc sinh ra đêm nào cũng bị mẫu thân gói trong kén tằm treo trên cây dâu mà ngủ nên linh lực của cả ba có thể tương thông. Lúc này Xương Ý đang đặt một tay lên vai Thanh Dương để linh lực toàn thân mình tương thông với y.
Thanh Dương vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên như thường, nhưng dù có Xương Ý hợp lực, những đóa băng mẫu đơn xung quanh hai người cũng chỉ lớn cỡ nắm tay, hiển nhiên thương thế của y lại trở nặng.
Thanh Dương luôn là mối uy hiếp lớn nhất đối với Thần Nông tộc, Chúc Dung khó khăn lắm mới vớ được thời cơ ngàn năm có một này, hắn rắp tâm giải quyết triệt để Thanh Dương.
A Hành lòng nóng như lửa đốt nhưng trước mắt là ba đại cao thủ Thần Nông, lại thêm hỏa trận phừng phừng, bản thân nàng linh lực thấp kém, lại tu luyện mộc linh, làm sao chống nổi?
Phải làm sao đây?
Đương lúc bần thần nghĩ ngợi nàng chợt thấy Chu Du cưỡi Trùng Minh điểu đáp xuống, vội hỏi: “Sao Đại ca và Tứ ca lại bị Chúc Dung bao vây?”
“Vương cơ đi theo Xi Vưu không bao lâu thì Tứ điện hạ nhớn nhác đuổi tới, nghe nói vương cơ đi tìm Xi Vưu đoạt Hà Đồ Lạc Thư, Tứ điện hạ bèn nổi nóng cãi vã với Đại điện hạ, nói Đại điện hạ lợi dụng vương cơ, sau đó Tứ điện hạ đùng đùng đi tìm vương cơ. Nào ngờ sau đó Chúc Dung tìm thấy Đại điện hạ thương tích đầy mình bèn gọi cả Cộng Công và Hậu Thổ lại, định thừa cơ giết chết Đại điện hạ. Đáng lẽ Đại điện hạ có thể nhân lúc bọn chúng chưa kịp tụ tập đông đủ, trận pháp chưa hoàn thành mà chạy đi, nhưng Thiếu Hạo vẫn đang trị thương dưới băng, nếu Đại điện hạ đi rồi, không chừng Chúc Dung sẽ tìm thấy Thiếu Hạo, bằng vào tính tình của hắn, nhất định…” Chu Du chặt tay vào gáy làm động tác cắt cổ, “Đại điện hạ làm băng dưới hồ tan ra rồi một mực trấn giữ bên hồ, nửa bước không rời nên mới bị bọn Chúc Dung bày trận vây khốn. Tứ điện hạ đi được nửa đường, phát hiện ra hỏa linh biến đổi khác thường, sợ Đại điện hạ xảy ra chuyện bèn vòng lại, cuối cùng rơi vào tình trạng như hiện giờ.”
Nhìn ngọn lửa đỏ rực đằng xa, Chu Du rầu rĩ thở dài, “Thật khó hiểu, Đại điện hạ lúc thì kiêng dè đến mức chỉ mong Thiếu Hạo chết ngay lập tức, khi lại bất chấp mạng sống để cứu y, chắc vì nô tỳ không có trái tim nên chẳng làm sao hiểu nổi.”
A Hành chẳng còn lòng dạ nào để tâm tới thắc mắc của Chu Du, chỉ móc nửa mảnh Hà Đồ Lạc Thư mà Xi Vưu giao cho mình nhét vào tay ả, hạ giọng dặn dò.
Chu Du nghe lời cưỡi Trùng Minh điểu bay vút đi, giơ nửa mảnh Hà Đồ Lạc Thư lên cao giọng nói: “Đại điện hạ, nô tỳ lấy được Hà Đồ Lạc Thư rồi, giờ làm sao đây?” Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngẩng lên nhìn ả.
Thanh Dương giận dữ gầm lên: “Chạy đi!”
Chu Du lập tức bỏ chạy.
Chúc Dung con rô cũng tiếc, con diếc cũng tham, hết nhìn Cộng Công lại nhìn Hậu Thổ, sau cùng hét bảo Cộng Công: “Mau đuổi theo! Nhất định phải đoạt lấy đem về, hưng vong của cả Thần Nông tộc đều nằm trong tay ngươi đó!”
Cộng Công tức tốc đuổi theo Chu Du.
A Hành khẽ cắn môi, dụ được một tên đi, vẫn còn hai tên!
Nàng ung dung bước ra, vừa trông thấy nàng, Hậu Thổ tái mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, còn Chúc Dung lại cười rộ lên: “Hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt, ông trời thấy hai kẻ bỏ mạng vẫn chưa đủ đây mà! Xi Vưu, con đàn bà này giao cho ngươi đấy.”
A Hành kinh ngạc ngoảnh lại, nhận ra Xi Vưu đã đứng ngay sau lưng mình.
Trông thấy hắn A Hành bình tĩnh hẳn, ánh mắt thoáng vui mừng, nhưng cặp mắt Xi Vưu vẫn lạnh lùng u ám khiến nàng hơi thắc mắc, cảm giác có gì đó không ổn, lại chẳng dám nghĩ nhiều.
Mắt thấy mấy đóa Băng Tâm đơn cuối cùng sắp tan biến, A Hành vội cất tay dệt nên một tấm lưới băng tàm, vừa định quăng ra cứu viện thì thấy tay chân đã bị dây mây trói chặt.
Nàng ngỡ ngàng ngoảnh lại, quả nhiên thấy Xi Vưu ra tay trói mình.
Biển lửa phừng phừng nuốt trọn mấy đóa băng mẫu đơn cuối cùng rồi đổ ập vào Thanh Dương khiến hai bàn tay y cháy sém, thân mình lảo đảo quỵ xuống, Xương Ý toan tiếp cứu Đại ca nhưng bản thân y cũng đã kiệt sức, linh lực tung ra chẳng động được tới cọng tóc hai người Chúc Dung và Hậu Thổ liên thủ, đành bó tay để mặc cho ngọn lửa từ từ nuốt trọn mình và Đại ca.
Thấy hai người anh sắp bị ngọn lửa nuốt chửng, A Hành đỏ hoe mắt, ra sức vùng vẫy nhưng không sao thoát được đám dây leo, nàng gào lên với Xi Vưu: “Xi Vưu, đó là anh trai ta mà.”
Xi Vưu chòng chọc nhìn nàng, “Chẳng phải đã nói với nàng rồi sao, ta là dã thú, để sống sót giữa rừng già thì phải xảo quyệt, đa nghi, nhạy bén, hung tàn, không chừa gì cả.”
A Hành cuống quýt khóc òa lên, “Chàng từng nói bất kể ta muốn gì, chàng sẽ giúp ta đoạt lấy kia mà, ta chỉ muốn các anh của mình thôi.”
Xi Vưu vẫy tay, Tiêu Dao trên không liền quăng xuống một người bị đám dây leo trói chặt, là Chu Du.
Xi Vưu móc trong người Chu Du ra nửa quả trứng ngọc, căn vặn: “Cái gì đây?”
“Nửa mảnh Hà Đồ Lạc Thư của ta.”
“Thế còn đây?” Xi Vưu lại móc ra nửa quả trứng nữa từ Chu Du.
A Hành kinh ngạc, há hốc miệng nói không nên lời.
“Cô không còn mặt mũi nào trả lời nữa phải không? Để ta nói cô nghe! Lúc cô ân ái trên giường cùng ta thì thị nữ của cô đã lén tới trộm trứng ngọc, ta biết nhưng cứ để ả trộm lấy đem đi là vì muốn xem xem rốt cuộc cô định vờ vịt đến chừng nào.”
A Hành chợt hiểu ra mọi chuyện, quay sang nhìn Đại ca đang chìm trong biển lửa, thì ra, Đại ca quả thật đã lợi dụng nàng. Nhưng y là Đại ca của nàng.
Hai tay Xi Vưu cầm hai nửa trứng ngọc, lòng ngổn ngang bao bi thương, đau đớn, căm hận cùng oán hận.
“Hiên viên vương cơ, vì cái gì mà ngay cả bản thân mình cô cũng bán rẻ sao? Cô tưởng ta cần thứ này lắm ư? Nếu muốn đoạt thiên hạ thì dù không có Hà Đồ Lạc Thư, ta cũng đoạt được như thường. Ta đã năm lần bảy lượt hỏi cô, nhắc nhở cô, vậy mà cô lại…”
Xi Vưu không nén nổi căm phẫn, bật lên thành tiếng cười đầy bi thương, “Bất kể cô ham mê quyền lực hay mê mẩn hư vinh gì cũng được, ta chỉ có một nguyện vọng nhỏ nhoi là mong cô thật lòng với ta mà thôi. Hiên viên vương cơ ơi là Hiên viên vương cơ, cả trái tim mình ta còn có thể trao cho cô thì Hà Đồ Lạc Thư có đáng gì? Nếu cô hỏi thẳng, ta hoàn toàn có thể giao nó cho cô kia mà! Cớ gì phải dùng lời ngon tiếng ngọt gạt gẫm ta hết lần này sang lần khác?”
A Hành ầng ậng nước mắt, “Không phải ta mà!”
“Rốt cuộc cô là loại đàn bà gì hả? Cả thiên hạ đều biết cô cùng Thiếu Hạo phu thê ân ái, ai ai cũng nói cô tha thiết yêu thương y, thế mà vừa ngoảnh mặt cô đã có thể hoan lạc thâu đêm bên ta, còn trơ tráo gạt ta rằng cô và y chỉ là đóng kịch, vậy còn ta? Cô và ta là gì đây? Khi gặp Thiếu Hạo, cô lại nói cô và ta chỉ là vờ vĩnh, phải không?”
“Không… Không phải đâu.”
Xi Vưu túm lấy tay A Hành, gí sát mặt nàng hỏi: “Lúc rên xiết quằn quại bên dưới ta, cô vẫn chỉ chăm chăm lo xem ả thị nữ kia đã đánh cắp được Hà Đồ Lạc Thư trót lọt chưa đúng không?”
A Hành lắc đầu quầy quậy, nước mắt như mưa.
Xi Vưu chòng chọc nhìn nàng, gằn từng tiếng: “Tại sao bao tết Khiêu Hoa trước cô chẳng hề đáp lại lời mời gọi của ta vậy mà lần này đáp ứng mau lẹ thế? Cô thành thật nói xem, thực sự cô không có bất kỳ mục đích gì sao?”
“Không có!” A Hành vừa buột miệng lại ngập ngừng. Đương nhiên nàng làm vậy là vì yêu Xi Vưu, nhưng có lẽ một phần bởi phụ vương nói sẽ mời y sư trong cung tới thăm khám cho nàng, nàng sợ để lộ sơ hở, nên lập tức cùng Xi Vưu… Có điều nàng cũng thật lòng muốn trao thân cho hắn mà.
Xi Vưu xảo trá như hồ ly, há chẳng nhìn ra vẻ ngập ngừng trong mắt A Hành, mối nghi hoặc trong lòng được chứng thực, bi thương cũng theo đó trào dâng như nước vỡ bờ, lửa giận bùng lên ngút trời, hắn liền rảy mạnh A Hành ra, ghê tởm đến nỗi không muốn đụng vào nàng.
Mấy trăm năm trước, hắn thà bị thương cũng quyết không lại gần nàng, sợ mình làm tổn thương đến nàng, bao lâu nay dè dặt thăm dò nàng, tiếp cận nàng, bề ngoài nhìn vào có vẻ gian xảo, thực ra chỉ vì biết rõ mình không cầm lòng nổi trước nàng, vậy mà cuối cùng một mảnh chân tình vẫn bị nàng phũ phàng phụ rẫy.
Nhìn dáng vẻ của Xi Vưu, lòng nàng đau như dao cắt, nước mắt ròng ròng nói: “Giờ ta có nói gì chàng cũng chẳng chịu tin, thôi thì ta cầu xin chàng một việc, xin chàng hãy cứu các ca ca của ta, được không?”
Xi Vưu lạnh lùng: “Cô quên rồi ư? Dã thú chẳng những xảo trá đa nghi mà còn rất hung tàn nữa! Kẻ khác làm ta rơi một giọt máu, ta phải đòi hắn đền lại một mạng, bắn một mũi tên vào ta, ta sẽ trả lại mười mũi!”
Dứt lời hắn khoanh tay bình thản đứng xem Chúc Dung thiêu sống Thanh Dương và Xương Ý.
A Hành vừa vật mình khoác lóc vừa tha thiết van nài: “Xi Vưu, Xi Vưu…”
Xi Vưu vẫn lạnh lùng làm ngơ.
Xi Vưu đã giăng sẵn kết giới nên Hậu Thổ không thể nghe được hắn cùng A Hành cãi vã, nhưng thấy A Hành bị trói chặt, ra sức vùng vẫy đến nỗi đầu tóc rũ rượi, nước mắt đầm đìa, gã