U Minh hỏa lọt qua khiên, bắn trúng mỏm vai nàng. Một đốm lửa nhỏ cũng có thể đốt trụi cả thảo nguyên, huống hồ đây lại là U Minh hỏa được Chúc Dung tôi luyện cả ngàn năm, uy lực càng khỏi phải tưởng tượng.
Xi Vưu từ đầu đến cuối vẫn đứng xa quan sát, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Hậu Thổ đột nhiên hốt hoảng dốc toàn bộ linh lực dựng lên tấm khiên chắn trước ngực A Hành, nhìn sang thấy Chúc Dung dương dương tự đắc, hắn liền chột dạ, lập tức cởi trói cho nàng.
Cả bờ vai A Hành đỏ rực lên như lửa đốt, nàng ôm vai ngoảnh lại nhìn Xi Vưu cười thê thiết.
Trong mắt nàng chỉ còn giá lạnh thấu tim cùng tro tàn tuyệt vọng.
Xi Vưu tê tái cả cõi lòng vội bay vụt tới, bao thất vọng, phẫn nộ, bi thương vì bị nàng lừa gạt thảy đều quẳng sang một bên.
A Hành cưỡi A Tệ tả xung hữu đột toan phá vòng vây lửa của Chúc Dung còn Liệt Dương dùng Phượng Hoàng huyền hỏa tấn công hắn. Trong nháy mắt, địa hỏa của Chúc Dung giao tranh cùng Phượng Hoàng huyền hỏa của Liệt Dương xẹt ra tia lửa tứ tung, nhuộm đỏ rực cả đất trời.
Thật ra mục đích của Chúc Dung không phải là A Hành, hắn chỉ muốn đả thương A Hành khiến Xi Vưu chấn động tâm thần, thừa dịp bốn bề hỗn loạn vờ công kích A Hành, thu hút sự chú ý của Xi Vưu rồi âm thầm phóng U Minh hỏa đánh lén Xi Vưu mà thôi. Xi Vưu vốn là chướng ngại vật cản trở hắn tiến tới vương vị, chỉ cần giết được Xi Vưu, con đường trước mặt hắn sẽ thênh thang rộng mở, còn Hà Đồ Lạc Thư ngày sau từ từ nghĩ cách đoạt về cũng chẳng sao.
Nghĩ sao làm vậy U Minh hỏa của Chúc Dung ẩn sau ánh lửa đỏ rực trời âm thầm bay về phía Xi Vưu đang dốc toàn lực xông tới.
U Minh hỏa bay rất chậm, nhưng Xi Vưu lại xông tới nhanh như chớp. Mắt thấy Xi Vưu chỉ còn cách U Minh hỏa trong gang tấc, Chúc Dung kích động đến run lên bần bật, lần này tên Xi Vưu giời đánh không chết cũng sắp phải chết đến nơi rồi.
Hậu Thổ đứng ngoài thấy hết sự tình, lòng thoáng do dự nhưng cuối cùng chỉ khoanh tay mặc kệ, chẳng buồn ngăn trở.
Tuy cõi lòng đã chết lịm nhưng thần trí A Hành lại vô cùng tỉnh táo, nàng trông rõ từng đốm lửa U Minh hòa ẩn sau vô số đốm lửa lách tách của địa hỏa, âm thầm bay về phía Xi Vưu.
Chẳng kịp nghĩ ngợi, nàng tung người lao tới chắn trước mặt Xi Vưu, tất cả U Minh hỏa đều bay vào lục phủ ngũ tạng nàng.
Hậu Thổ xưa nay rất giỏi kiềm chế cũng phải thét lên thảm thiết, U Minh hỏa chẳng những thiêu trụi thân xác mà còn tiêu diệt cả linh thức, trúng phải một đốm lửa đã vô cùng nguy hiểm, huống hồ là bấy nhiêu U Minh hỏa? Chỉ một phút ích kỷ của gã lại sắp hại chết Bạt tỷ tỷ mà gã mang nặng ân tình.
Thấy Hậu Thổ gào thảm, Xi Vưu vẫn chưa hiểu mô tê gì, mãi tới khi thấy từng đốm lửa hồng thấu qua sau lưng A Hành, hắn mới sững sờ nhận ra mọi chuyện.
Chúc Dung một đòn không trúng, biết rõ chẳng còn cơ hội đánh lén lần hai, vội cao giọng gọi Cộng Công rồi lập tức cưỡi tọa kỵ truy đuổi Thanh Dương.
Xi Vưu không còn lòng dạ nào để ý tới Chúc Dung nữa, chỉ lo dốc sức cùng Hậu Thổ kẻ trước người sau đuổi theo A Hành. Xi Vưu gọi lớn: “A Hành, mau dừng lại đi.”
Hậu Thổ cũng luôn miệng gọi tên nàng: “Bạt tỷ tỷ, Bạt tỷ tỷ, tỷ dừng lại đã, để đệ dùng linh lực giúp tỷ ngăn chặn U Minh hỏa, sau đó chúng ta sẽ về Quy khư ở Cao Tân ngay.”
A Hành bị U Minh hỏa thiêu đốt đến choáng váng đầu óc, trí não cũng như cõi lòng đều đầy ứ bi thương, có nghe cũng chẳng hiểu được gì, chỉ biết thúc A Tệ dốc hết sức bay thật mau, đời này kiếp này, nàng vĩnh viễn không muốn gặp lại Xi Vưu nữa.
Xi Vưu dấy cuồng phong toan bắt nàng lại.
A Hành dốc toàn bộ linh lực, dùng Trụ Nhan hoa dựng lên một bức bình phong bằng hoa đào, chặn đứng cuống phong của Xi Vưu. Không còn linh lực áp chế, U Minh hỏa từ vai và ngực nàng tức tốc lan ra khắp người, cả thân mình A Hành đều tỏa rực hồng quang.
Xi Vưu kinh hoảng ra mặt, chẳng dám bắt A Hành lại nữa, đành xuống giọng van vỉ nàng: “A Hành, đừng vận linh lực nữa, ta van nàng đừng vận linh lực nữa mà!”
Hắn cùng Hậu Thổ không dám tiến sát lại gần, đành lủi thủi theo sau A Hành. A Hành thấy lục phủ ngũ tạng mình như sôi lên ùng ục, cơn đau xé lòng nát ruột bùng lên thiêu đốt nội tạng khiến nàng lảo đảo suýt ngã khỏi lưng A Tệ.
Xi Vưu đưa mắt ra hiệu cho Hậu Thổ rồi cất tiếng: “A Hành, nàng muốn gạt ta thì cứ việc gạt, ta không giận nàng, cũng không để bụng đâu, dù nàng chỉ có tình cảm giả tạo, ta vẫn cam lòng!”
Không nhắc tới còn đỡ, hắn vừa dứt lời, bi thương và căm uất đồng loạt dâng lên nghẹn ứ lồng ngực A Hành, nàng rút Trụ Nhan hoa ném trả Xi Vưu, lạnh lùng nói: “Từ khi gặp gỡ tới nay, ngươi hết theo lại đuổi, luôn miệng thề thốt chỉ cần trong mắt ta có ngươi, ngươi cam lòng máu nhuộm thẫm áo, chỉ cần trong lòng ta có ngươi, ngươi cam lòng tưới máu đẫm đồng hoang. Trong mắt ta có ngươi, trong lòng ta có ngươi rồi đó, nhưng trong mắt ngươi, trong lòng ngươi đã bao giờ thật sự có ta chưa? Ta nói ngươi hay, kể từ bây giờ hai ta đoạn tuyệt ân tình, ta sẽ quên tất cả mọi chuyện về ngươi, nếu trong mắt ta còn bóng hình ngươi, ta sẽ móc mắt mình ra, nếu trong lòng ta còn nghĩ tới ngươi, ta sẽ bóp nát trái tim mình!”
Nhân lúc A Hành nói chuyện, lơ là phòng vệ, Hậu Thổ lập tức ra tay.
A Hành đột nhiên phát hiện mình không sao cử động được, cả người đều bị đất sét bọc kín, chẳng khác nào một pho tượng. A Tệ cũng bị thổ linh trói chặt, lơ lửng giữa không trung, bất động.
Xi Vưu sai Tiêu Dao bay xuống đỡ lấy nàng, bất chợt, hắn bàng hoàng nhận ra bọn họ kẻ đuổi người chạy, bất giác đã bay thẳng tới Ngu uyên tự lúc nào. Bên dưới A Hành không phải hư không mà là Ngu uyên, nơi ẩn chứa nguồn sức mạnh có khả năng nuốt trọn mọi thứ, dù là giống đại bàng do cá côn hóa thành cũng chẳng dám lớn mật xông vào.
U Minh hỏa thiêu đốt tâm can khiến A Hành đang bị bọc kín trong đất sét cũng run bắn người lên vì đau đớn.
Xi Vưu lòng như lửa đốt, liền thúc Tiêu Dao gắng hết sức tiếp cận Ngu uyên, toan tung dây leo kéo nàng lại.
Đôi bên cách nhau một màn khói đen giăng kín bầu trời Ngu uyên, trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, nhìn thấu vẻ quyết tuyệt nơi đáy mắt nàng, Xi Vưu bỗng lạnh toát cả người.
Ba ngày trước, khi mượn khúc sơn ca đáp lại lời mời gọi của hắn, nhận lấy Trụ Nhan hoa hắn tặng, là nàng toàn tâm toàn ý, hôm nay bi thương phẫn hận ném Trụ Nhan hoa trả cho hắn, cũng là nàng kiên quyết khăng khăng.
U Minh hỏa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng A Hành, đau thấu tim gan, đó là cái giá đau đớn nhất mà nàng phải trả vì nông nổi cả tin, tùy tiện hẹn ước, nhưng đổi lại bao ôn nhu đằm thắm bấy nhiêu năm cùng niềm hoan lạc đến rã rời thể xác – nàng không hối hận!
Trên Tiểu Nguyệt đỉnh cùng thề ước, năm năm hẹn nhau dưới cội hoa đào, không gặp không về, suốt đời suốt kiếp, nàng đã quyết dù ngày sau xảy ra chuyện gì, nàng cũng không hối hận.
Nàng không hề hối hận vì đã yêu Xi Vưu, nhưng nàng quyết định từ nay trở đi sẽ lãng quên triệt để.
“A Hành, ta nhất định phải cứu được nàng.” Dây leo của Xi Vưu đã vươn tới gần nàng.
Nàng đăm đăm nhìn hắn một lần sau cuối rồi kiên quyết nhắm mắt lại, gắng sức chao người đi, cả thân hình rớt khỏi lưng A Tệ rơi thẳng xuống dưới, dây leo của Xi Vưu chụp hụt.
“A… Hành…”
Xi Vưu thét lên xé lòng, bất chấp mọi thứ nhào khỏi lưng Tiêu Dao, toan kéo nàng lại.
Hai người một trước một sau vùn vụt rơi xuống như sao băng.
Sau cùng hắn tung dây mây bắt được A Hành, nhưng làn khói đen dày đặc phía trên Ngu uyên đã quấn lấy đầu A Hành kéo nàng xuống.
Xi Vưu vận hết linh lực cố giữ lấy A Hành, dây mây đứt một sợi, hắn lại dốc sức tái sinh một sợi, nhưng linh lực của hắn không sao đấu nổi với Ngu uyên, ngay bản thân mình cũng bị kéo ghì xuống. Tiêu Dao xòe vuốt quắp chặt Xi Vưu, thân hình bỗng lớn bổng, nó ra sức đập cánh gắng gượng bay lên, cuốn theo bão lốc vần vũ cả bầu trời.
Chỉ một lần vỗ cánh Tiêu Dao có thể bay xa mấy ngàn dặm, nhưng lúc này đây, nó ráng hết sức cũng không quắp nổi Xi Vưu lên, thân thể A Hành bị chìm lút đến eo, còn Xi Vưu cũng càng lúc càng bị kéo rịt xuống Ngu uyên, lôi cả Tiêu Dao xuống theo.
Tiêu Dao nửa muốn vùng bay lên theo bản năng sinh tồn, nửa lại không nỡ bỏ Xi Vưu, kẻ vừa là cha cũng vừa là bạn nó, chỉ biết ngẩng cổ nhìn trời cất tiếng kêu thê thiết, bất lực chờ tử vong nhấn chìm từng chút từng chút một.
Liệt Dương liều mạng xông qua cơn lốc mà Tiêu Dao đập cánh cuốn lên, ngậm lấy túm lông trên đỉnh đầu Tiêu Dao ráng sức kéo nó lên, ráng tới nỗi mỏ Liệt Dương cùng đỉnh đầu Tiêu Dao đều ứa máu.
A Tệ bị trói đứng trên không cũng muốn lao đến giúp nhưng nó kêu không kêu được, cựa không cựa nổi, chỉ biết khóc ròng mà trông, thân thể A Hành càng chìm lút xuống Ngu uyên, nước mắt A Tệ càng lã chã.
Hậu Thổ vẫn đương dốc hết linh lực giúp A Hành phong tỏa U Minh hỏa, nhưng khi nàng lút xuống Ngu uyên đến tận eo, gã kinh hãi nhận ra mình không thể cảm nhận được hơi thở của nàng nữa, bên trong lớp đất sét chẳng còn mảy may sinh khí, A Hành đã bị U Minh hỏa thiêu chết.
Bạt tỷ tỷ từng bảo vệ động viên gã trong lúc gã bơ vơ nhất đã chết rồi! Người khiến gã có thể trở thành Hậu Thổ ngày nay đã chết! Người con gái mà gã đã bao lần âm thầm thề rằng, đợi khi nào trở thành đại anh hùng, gã nhất định sẽ báo đáp giờ đây không còn nữa!
Hậu Thổ hồn bay phách lạc, đờ cả người ra.
Mãi tới khi làn khói đen sắp cuốn lấy Xi Vưu, Hậu Thổ mới sực tỉnh, vội thu lại thổ linh trên người A Hành, thét gọi Xi Vưu: “Bạt tỷ tỷ chết rồi! Ngươi buông tay đi!”
Xi Vưu run bắn cả người, chẳng những không buông tay mà còn cắn lưỡi, dùng máu trong tim tưới đẫm dám dây leo, ra sức kéo A Hành lên. Chỉ tiếc linh lực của hắn không sao bì nổi sức mạnh của cả Ngu uyên, hắn càng dùng sức thì bản thân càng bị hút vào.
Hậu Thổ hét lên thảm thiết: “Tỷ ấy chết rồi, chết thật rồi, ngươi kéo cũng chẳng ăn thua gì đâu!”
“Xi Vưu, ngươi điên rồi à? Ngươi chỉ đang kéo một cái xác thôi, biết không hả?”
“Xi Vưu, Bạt tỷ tỷ đã cứu mạng ngươi, ngươi không được phép bỏ mạng ở đây!”
Xi Vưu vẫn một mực yên lặng, như câm như điếc, chỉ ra sức giữ chặt lấy A Hành, cặp mắt trân trân nhìn nàng không chớp, ánh mắt điên cuồng tuyệt vọng mà trĩu nặng bi thương.
Bất luận Hậu Thổ réo gọi, khuyên ngăn ra sao, Xi Vưu vẫn khăng khăng không thừa nhận A Hành đã chết, cố chấp giữ chặt lấy nàng chẳng chịu buông tay, sau cùng Hậu Thổ cũng hiểu ra Xi Vưu nhất quyết không thể để A Hành tuột khỏi tay mình chìm vào vực tối vĩnh hằng kia được.
Lần đầu tiên gã phải thay đổi quan điểm về kẻ vẫn bị bọn gã khinh miệt, coi như cầm thú.
Thấy Xi Vưu cũng sắp chìm xuống Ngu uyên, Hậu Thổ bèn ngưng tụ linh lực toàn thân, vung ra một cây cột đất đập vào gáy hắn.
Xi Vưu vừa ngất đi, dây mây cũng nhất tề đứt lìa, không còn bị dây mây ràng giữ, Tiêu Dao liền quắp Xi Vưu bay vụt lên. Liệt Dương nhễu máu đầy mỏ, toan kêu lên mừng rỡ, chợt phát hiện chỉ có mình Xi Vưu được kéo lên, còn A Hành đã chìm xuống Ngu uyên thăm thẳm chẳng thấy tung tích, bèn rít lên một tiếng bi thương xông thẳng xuống dưới, trong nháy mắt, đốm trắng nhỏ nhoi đã bị vực sâu tăm tối nuốt trọn, Hậu Thổ không kịp ngăn cản.
Gã định cởi trói cho A Tệ thì trông thấy Liệt Dương như vậy, lập tức bỏ ngay ý định, chỉ từ từ thu hồi linh lực, kéo A Tệ lại gần mình.