ược không?” Đi hết những bậc đá còn có một con đường mòn đến khu mộ, cả nghĩa trang đều xây dựng trên sườn núi, càng lên cao càng thanh tĩnh, càng có khí thế. Mà ngôi mộ của Lâm ba cũng nằm trên đỉnh núi, cho nên lên đến nơi rất mất công sức.
Vũ Chính cũng không liếc nhìn cô lấy một cái, tiếp tục đi thẳng về phía trước, đi thật chậm, lại như vô cùng quen thuộc đường đi, cô cũng vô cùng nghi hoặc, lần đầu tiên anh lên đây sao có thể quen thuộc vị trí như vậy?
Mộ của Lâm ba nằm trên nơi cao nhất của nghĩa trang, dựa lưng vào long cốt (xương rồng) của núi, trước mặt là biển rộng mênh mông, năm đó đã mời thầy phong thủy giỏi nhất xem vị trí, nói tổ tiên chôn cất trong này, ở dưới mặt đất không ngừng được bình an, sớm được siêu sinh, còn có thể có ích cho con cháu đời sau.
Chính Hinh Ý cũng không quá tin tưởng như vậy nhưng Lâm mẹ lại kiên quyết chọn chỗ này, bà một mực tin vào Phật, tin tưởng có luân hồi, tin tưởng nhất định có thể lại được làm vợ chồng với ba. Cho nên sau này mẹ đều ăn chay niệm Phật, thành kính như vậy.
Hinh Ý đặt bó hoa trước mộ ba, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ba ba, con và Vũ Chính đến thăm ba đây.”
Vũ Chính chỉ yên lặng đứng đó, sóng vai bên cạnh Hinh Ý, cũng nói: “Ba ba” Trong lòng có trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, rồi cái gì cũng không thể nói thành lời.
Hinh Ý đứng trước mộ phần của ba mà nhớ đến những lời dạy bảo của ba khi còn sống, từng ly từng tí dạy bảo cô khi còn bé, không khỏi cảm thấy đau buồn, hốc mắt hồng hồng nhưng nước mắt lại không rơi xuống.
Mà giọng nói nhẹ nhàng của Vũ Chính lại vang lên, “Chuyện trước kia anh không có cách nào nói rõ được, nhưng mà anh hy vọng em có thể tin tưởng anh, hiện tại, sau này, đều đứng bên cạnh anh như vậy, được không?”
Giọng nói phảng phất như được tuyền đến từ xa xăm, cô sửng sốt một hồi lâu mới biết anh đang nói với mình, giọng nói này sao mà kiên định, ở trước mộ ba ba muốn cô tin tưởng vào anh.
Cô cười cười, giúp anh chỉnh lại cổ áo, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của anh, nhẹ nói: “Đi.”
Anh cũng cười cười, trả lời rõ ràng, “Ừ”
Hai người, bóng lưng trải trên con đường mòn vô tận. Dù cho bước chân của anh có tập tễnh cỡ nào, chỉ cần bên cạnh có cô là đủ rồi.
Hinh Ý nhìn những bậc thang dài vô tận trước mặt, trong lòng còn chưa kịp lo lắng thì đã bị người trước mặt làm cho hoảng sợ.
Lâm mẹ được thím dìu lên, trong tay ôm loại hoa Lâm ba thích nhất khi còn sống, khuôn mặt có chút tiều tụy, ánh mắt vốn thất thần lại đang nhìn Vũ Chính tràn đầy phận hận, sắc bén trừng mắt với anh.
Mà lúc này Vũ Chính lại lạnh giọng hỏi, “Sao con lại không có tư cách chứ? Con chỉ đến thăm ba vợ con thôi.”
Lâm mẹ nghe thấy hai từ ba vợ thì thở hổn hển hỏi ngược lại, “Trên thế giới này có đứa con rể bày mưu giết chết ba vợ của mình để cướp sản nghiệp của ông ấy sao? Giang Vũ Chính? Một đứa súc sinh như mày không có tư cách làm con rể nhà họ Lâm.”
Hinh Ý thấy mẹ đang tức giận vô cùng thì đau lòng nhưng lại không thể làm gì, mà Vũ Chính gần đây sức kìm chế rất tốt lại như đang bị ma nhập mà giằng co với Lâm mẹ, “Bày mưu cướp sản nghiệp nhà ông ấy?” Anh cười lạnh một tiếng, “Sản nghiệp nhà ông ấy con không để vào mắt.”
Mà Hinh Ý thấy dáng vẻ đau lòng của mẹ thì trừng mắt hét lớn với Vũ Chính, “Anh câm miệng cho tôi.” Cô không kìm nén được nữa, dù cho sau khi lời nói ra khỏi miệng sẽ là đau lòng không thôi.
Vũ Chính cũng trừng mắt Hinh Ý, loại ánh mắt này, giống như là muốn xuyên thấu qua cô, yên lặng nhìn cô, khóe miệng lại đột nhiên nhẹ nhếch lên, tự giễu, ánh mắt phẫn nộ trong nháy mắt chuyển thành thê lương châm chọc. Siết chặt đôi nạng, không phải cô đã lựa chọn đứng về phía nhà họ Lâm rồi sao? Anh vẫn không thể là người quan trọng nhất. Dù cho làm tất cả vì cô, trong mắt cô anh cũng không đáng gì.
Hinh Ý bất chấp ánh mắt đau xót của anh, giờ phút này quan trọng nhất là ngăn hai người kia lại, cùng thím dùng sức kéo mẹ đi về phía con đường mòn.
Vũ Chính cắn răng, hàm dưới căng ra, lại nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng nói, “Giang Vũ Chính, mày còn dám đến đây thăm anh cả sao?”
Trong ánh mắt Vũ Chính hiện lên một cảm xúc không rõ ràng, chầm chậm tiến gần tới, nhẹ giọng nói: “Thật ra thì hung thủ là ông.” Giọng điệu khẳng định như vậy, không có chút nghi ngờ gì.
Lâm Đạt Quảng run rẩy, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, rồi lại đột nhiên cảm thấy anh không có bất kì chứng cứ gì, càng thêm hung ác nói: “Mày còn ở đây mà chống chế? Nếu năm đó mày không…”
Vũ Chính chỉ cúi đầu nhẹ nhàng rót vào tai ông ta vài câu, sắc mặt Lâm Đạt Quảng đột nhiên trở nên khẩn trương, sợ hãi, phẫn nộ, còn có sát ý điên cuồng. Không có khả năng, không thể nào, Giang Vũ Chính làm sao biết được những chuyện kia…
Lão ta dùng lực đẩy Vũ Chính một cái, hoàn toàn không ngờ tới bọn họ đang đứng rất gần những bậc thang. Bị người khác dùng sức đẩy ra nên Vũ Chính không có cách nào cân bằng thân thể mình, cả người đã ngược về phía những bậc thang đá phía sau, mà Lâm Đạt Quảng đột nhiên bừng tỉnh từ những lời nói của Vũ Chính. Lão ta vốn đang đứng trước mặt Vũ Chính, hoàn toàn có thể níu anh lại, nhưng mà lão ta làm sao có thể chứ?
***
Hinh Ý cảm thấy giống như lúc ở Chamonix, cô đứng đợi trước cửa phòng phẫu thuật, cô một mực chờ đợi, chờ đợi thời gian dài như vậy, đợi rồi lại đợi, sao anh vẫn chưa ra? Vũ Chính của cô sao lại chưa ra? Đợi đến khi cô cảm thấy như trái tim sắp vỡ ra, loại cảm giác này đã không còn có thể dùng hai chữ đau đớn để nói rõ.
“Bà Giang, cô xử lý vết thương trên tay trước được không?” Y tá nhẹ nhàng lên tiếng, mà cô dường như không hề nghe thấy. Cúi đầu nhìn vết thương trên tay, đó là vết thương do móng tay, khi đó cô hung hăng đẩy thím ra, móng tay của thím rạch trên da cô nhưng cô lại tuyết đối không cảm thấy đau.
Khi cô dỗ dành được mẹ quay đầu lại thì đã nhìn thấy cảnh Vũ Chính bị đẩy ngã xuống nhữn bậc thang, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã ngã xuống, cô thét chói tai, không ai để ý đến cô, mẹ còn nói bên tai cô, “Cuối cùng cũng bị báo ứng…”
Cô dùng hết mọi khả năng của mình để bảo vệ người nhà nhưng lại dùng cách này để làm tổn thương người cô yêu nhất, móng tay của cô đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng lại không có cách nào kìm chế nỗi hận chính mình. Chú sao có thể làm như vậy? Cô không thể tưởng tượng được chú lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Cô nhớ tới ngày đó Vũ Chính đã nói với cô, “Nhân từ đối với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình, hiểu không?” Mà cô chỉ nhẹ nhàng phản bác: “Em tuyệt đối sẽ không để cho bản thân mình có kẻ thù.” Cô luôn cảm thấy Vũ Chính không có cảm giác an toàn, luôn cẩn thận đề phòng như vậy, cần thiết sao?
Hiện tại xem ra, người đơn thuần chính là mình. Sự ngu xuẩn của cô đã hại anh.
Cô không thể làm được gì, cô chỉ có thể bất lực đứng nhìn anh bị ngã xuống. Nếu như lúc đó cô có thể dũng cảm hơn một chút cùng anh đối mặt với mọi người, nếu như cô có thể kiên định tin tưởng anh hơn một chút, nếu như có thêm một lần cơ hội nữa…
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào đèn phòng phẫu thuật, ngơ ngác nhìn, không biết mình đã đợi bao lâu, bác sĩ từ trong bước ra, tháo khẩu trang trên miệng xuống, khẽ mở miệng nói chuyện, cô giống như đang nghe, rồi lại như nghe không rõ lắm.
“Có khả năng bởi vì thân thể bên phải chạm đất trước cho nên phía bên phải của Giang tiên sinh bị thương nghiêm trọng hơn bên trái… nứt xương chậu, gãy xương chân trái… gãy xương cổ phải nghiêm trọng… gãy hai xương sườn… nghiêm trọng nhất là đùi phải, đùi phải gãy hai chỗ xương, xương mắt cá chân phải gãy nát… còn có… khả năng sẽ tăng thêm tàn tật…” Giọng nói đứt quãng của bác sĩ lọt vào tai cô, mà cô chỉ mờ mịt nhìn vào phòng phẫu thuật.
Cô không nhớ rõ đến tột cùng bác sĩ đã nói những gì, cô chỉ như một khúc gỗ đứng ở đó. Bác sĩ tưởng cô bị hoảng sợ nên an ủi cô: “Thật ra thì…” những lời về sau của bác sĩ cô không thể nghe được, ánh mắt thẳng tắp hướng về phía Vũ Chính được y tá đẩy ra ngoài.
Dáng vẻ khi ngủ của anh vẫn yên lặng như trước, trán bị quấn băng gạc, bởi vì cằm bị đập vào đá nên sưng lên một khối, chân tay đều quấn băng vải, hai chân bó thạch cao được treo lên…
Ngón tay lướt qua làn môi sưng lên của anh, quên mất đau lòng đến tột cùng là cảm giác gì, bởi vì thật sự đã đau đến chết lặng. Nước mắt rơi trên chiếc giường đơn màu trắng của anh, nhanh chóng biến mất không còn dấu vết, nếu như những đau đớn kia có thể biến mất giống những giọt nước mắt này thì thật tốt biết bao?
Nhưng mà cái cô sợ hãi không phải là vì anh bị thương mà là vì ánh mắt cuối cùng khi anh nhìn về phía cô, tuyệt vọng cùng thê lương như vậy, dùng hết tất cả khí lực để nhìn.