Dư Chân cũng thấy rất rõ, lập tức bước đến bên cạnh cô nói: “Anh cảm thấy phương án này của em thật ra thì muốn thực hiện cũng không thể không được, hơn nữa tương lai cũng rất tốt. Có muốn…”
Không đợi cho anh nói xong, Hà Thư Mẫn đi đi tới nói với anh: “John, cuộc họp trên tầng cao nhất.” Nhắc nhở anh vẫn còn một cuộc họp trên tầng 75, nhưng thật ra là không muốn anh can thiệp quá sâu vào chuyện của Vũ Chính và nhà họ Lâm, dù sao hai người bọn họ đều đến từ JL, có rất nhiều chuyện không cần phải xen vào.
Hinh Ý cũng không có gì, chỉ nhàn nhạt cười với anh, thật ra thì cô chỉ không hiểu rõ ý của Vũ Chính. Anh không phản đối mình tham gia vào chuyện này nhưng rồi lại nhiều lần ngăn cản phương án này được thông qua. Phương án này trước sau đã sửa gần năm lần, trong ngoài hẳn là không thể chê vào đâu được, nhưng mà anh vẫn đùn đẩy, đến tột cùng anh đang muốn làm gì đây?
Lầu 75 hay còn là nơi tụ tập của bốn sếp lớn của Giang Lâm, chỉ là sắc mặt của ba người kia đều có chút ngưng trọng, nhìn đôi mắt sâu không lường được của Vũ Chính, đều đang suy đoán ý đồ của anh.
Hinh Ý biết rõ từ mọi người trong miệng anh là kể cả cô, trong lòng buồn bực nhưng không có cách nào thổ lộ, chỉ có thể hung hăng nhìn tách cà phê trong tay anh, ánh mắt như muốn đâm thủng tách cà phê trong tay anh, cái dạ dày bách khổng thiên sang (thương tật khắp nơi) kia sao có thể uống cà phê chứ? Ngược lại đưa ánh mắt hung ác liếc nhìn Kelvin đứng sau Vũ Chính. Mà Kelvin chỉ có thể tỏ vẻ vô tội làm cho cô cảm thấy thật hận Giang Vũ Chính.
“Tôi cảm thấy trước tiên phải nắm rõ tình hình của Uy Đạt, nếu có thể hợp tác tốt với bọn họ thì cũng không tồi.” Người mở miệng đầu tiên là Dư Chân, anh cũng chỉ nghĩ phải làm thế nào mới có thể tranh thủ cơ hội này cho Hinh Ý.
“Chúng ta cũng không nắm rõ tình hình của Uy Đạt, hơn nữa lĩnh vực này lợi nhuận khổng lồ như vậy, dựa vào cái gì mà Uy Đạt lại hợp tác với Giang Lâm? Trong chuyện này nhất định là có điều mờ ám? Hơn nữa Lâm Đạt Quảng lại kiên trì nói điều kiện đã thỏa thuận đã là nhượng bộ lớn nhất của Uy Đạt rồi, hạng mục này của giám đốc Lâm…” Hà Thư Mẫn phân tích, giống như là lý trí hơn so với tất cả mọi người ở đây.
“Tuần sau ban giám đốc sẽ đích thân đưa ra kế hoạch cụ thể, hãy để ban giám đốc biểu quyết.” Giọng nói không chút tình cảm của Hinh Ý quanh quẩn trong phòng họp, làm cho trong phòng ngoại trừ Vũ Chính ra thì mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Giao cho ban giám đốc lên kế hoạch thì rõ ràng là đang tuyên chiến với Giang Vũ Chính rồi, nếu như phương án của Hinh Ý được hội đồng quản trị thông qua thì mặt mũi của Giang Vũ Chính còn để ở đâu?
Nhưng Vũ Chính vẫn giữ dáng vẻ thong dong bình tĩnh, một lần nữa đặt tách cà phê trong tay xuống, trên mặt không có chút cảm xúc nào, chỉ trầm mặc như vậy, thật lâu sau mới mở miệng, “Hiện tại căn bản đó không phải là chuyện đáng bàn đến.” Ngón tay tùy ý mà gõ lên chồng văn kiện dày cộm.
Mặt Hinh Ý cũng không lộ ra bất kì biểu lộ gì, có nặn ra mấy chữ: “Tôi đi xuống trước, Giang tổng.” Cố ý nhấn mạnh hai chữ Giang tổng, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Mà ngay lúc cô đứng lên đu ra ngoài thì Vũ Chính lại lên tiếng, “Ngoại trừ phó tổng Lâm ra, những người khác ra ngoài.”
Dư Chân lo lắng cho Hinh Ý nên không muốn ra ngoài, nhưng hai người đều gọi nhau là Giang tổng và phó tổng Lâm, có nói thì nhất định chỉ là chuyện công việc, anh sao có thể không biết xấu hổ không đi. Cuối cùng tuy không tình nguyện nhưng cũng phải theo Hà Thư Mẫn đi.
Văn phòng thật to chỉ còn lại hai người giằng co nhau, không khí có vẻ yên ắng mà lạnh lùng lạ thường, cuối cùng vẫn là Vũ Chính mở lời trước: “Bà xã…”
Cô nhìn hai thái dương lấm tấm mồ hôi của anh, mở miệng nói: “Đáng đời.” Rồi bước lại bên cạnh anh, ngồi xuống ghế sofa dịu dàng mát xa cho anh.
Anh không lên tiếng nữa, chỉ dựa vào thành ghế chợp mắt, thân thể có vẻ thả lỏng, bên tai truyền đến tiếng nói của cô, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Rốt cuộc cô không thể nhịn được nữa mở miệng hỏi, tuy đêm đó đã nói sẽ không để công việc ảnh hưởng đến hai người nhưng mà làm sao có thể chứ?
Anh rất bình tĩnh, giọng nói lười biếng mà xa xôi, “Em còn chưa rõ ý của anh sao?”
Cô cười khổ, ai có thể đoán được tâm tư của Giang Vũ Chính chứ? Ngay cả người ngày đêm kề cận bên gối của anh cũng không thể làm được chuyện này. Có lẽ cô cũng chưa bao giờ thử suy đoán anh, trong lòng anh chứa quá nhiều thứ làm cho cô cảm thấy thật xa xôi.
Mượn hạng mục lần này mà nói, thật ra thì Hinh Ý cũng không xem đó là chuyện lớn, nhưng mà anh lại một mực níu lấy không chịu buông tay, vừa muốn để cho cô tham dự vào, lại vừa không cho hạng mục ngày có ngày chính thức được tiến hành. Giống như đang kéo tay cô dẫn cô đi đến một nơi nào đó rồi lại không cho cô biết tên nơi đó.
Anh tới gần bên tai cô nhẹ nhàng thổi khí vào, giọng nói mê ly vang lên bên tai cô, “Uy Đạt, Lâm Đạt Quảng, Hoàng Diệu Uy…”
Thân thể Hinh Ý giống như đột nhiên bị điện giật mà run rẩy, trước mắt phảng phất như người khác đẩy vào một màn sương mù.
Anh rất thưởng thức khuôn mặt cấp tốc thay đổi biểu lộ của cô, làm cho người ta trầm mê không thể thoát ra được. Hinh Ý của anh thông minh như vậy, nhất định là đã đoán được bí ẩn nằm ở đâu. Anh nhìn thấy Hinh Ý giãy giụa, đau lòng nhưng lại không thể làm gì được, có một số việc vẫn phải do chính cô đối mặt. Việc anh có thể làm lúc này cũng chỉ có thể là buộc cô phải quyết tâm diệt trừ nguyên một đám chướng ngại vật chắn đường bọn họ.
Cô xoay đầu lại, nhìn đôi mắt thâm thúy giống như vùng biển đen được chiếu sáng của anh, cảm thấy có chút hoảng hốt, cô và anh, hai người cuối cùng không thể đơn giản như vậy. Phía sau anh có một nhà họ Giang và một JL lớn mạnh, mà cô cũng có những thứ mình muốn và trách nhiệm của mình. Có lẽ chú thật sự có dụng tâm như Vũ Chính nói, nhưng ông ấy cũng là người nhà của cô mà.
Cô còn nhớ rõ lúc trước khi cô vừa vào Lâm thị, ba ba đã từng nói, “Làm việc có đôi khi không thể quá bướng bỉnh, có thể khoan dung thì khoan dung, không thể thì cứ trách. Đến khi con đến tuổi của ba nhìn lại những lời này thì sẽ biết nó rất ý nghĩa. Bất kể có xảy ra chuyện gì thì người nhà vẫn là quan trọng nhất. Ba biết cách làm của chú con rất khiển cận, nhưng dù sao chú ấy cũng là người thân của chúng ta…”
“Hinh Ý, cháu có ý gì đây? Thời gian trước không phải chúng ta đã thảo luận về việc Uy Đạt rồi sao? Vì sao hiện tại lại ngừng hạng mục này lại, tuần trước chúng ta đã nói sẽ đưa ra trước ban giám đốc mà…” Lâm Đạt Quảng phẫn nộ nhìn bản kế hoạch đã chỉnh sửa đặt trên bàn làm việc của Hinh Ý.
Hinh Ý nhìn lên màn hình LCD, mặt không chút biểu cảm rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Lâm Đạt Quảng đang nổi trận lôi đình, “Uy Đạt và chú có quan hệ thế nào?”
Mặt Lâm Đạt Quảng hiện lên một vẻ kinh ngạc, cứng ngắc một chút rồi thoáng cái khôi phục lại bình thường, hỏi ngược lại: “Uy Đạt là do chú trăm phương ngàn kế lôi kéo hợp tác, cháu nói có quan hệ là sao? Hinh Ý…”
Hinh Ý từ trong ngăn kéo lấy ra một tập văn kiện, bình tĩnh mà đưa đến trước mặt Lâm Đạt Quảng, nhàn nhạt nói: “Trong đó đều là những mối quan hệ nhập nhằng của chú và Uy Đạt, nhưng mà cháu tin chú nhất định biết rõ văn kiện này hơn nhiều.”
Lâm Đạt Quảng nhìn tập văn kiện này, ngón tay run rẩy lật từng trang một, bên trong ghi chép kĩ càng khi nào thì Uy Đạt bơm tiền cho ông ta, khi nào thì thỏa thuận xong lợi ích trong quan hệ hợp tác giữa Uy Đạt và Giang Lâm, tất cả những gì ông ta và Uy Đạt đã cấu kết với nhau… nhìn xong trán ông ta đều toát mồ hôi.
“Cháu… cái này ở đâu có? Chú căn bản không hề được Uy Đạt bơm tiền… đây là cháu… đang đổ oan cho chú, nhất định là do Giang Vũ Chính ngụy tạo nên đúng không…” Ông nói đứt quãng không thành câu, tay lại nắm thật chặt, nhất định là do Giang Vũ Chính làm.