Dưới bãi đỗ xe của Giang Lâm, sau khi đỗ xe xong Dư Chân định xuống xe nhưng bởi vì qua kính chiếu trông thấy một chiếc xe đang chậm rãi chạy vào mà ngừng động tác mở cửa xe lại, cầm lấy văn kiện trên ghế phụ lái, nắm thật chặt, các khớp xương ngón tay đều lộ ra.
Hôm nay Hinh Ý ngồi trên xe của Vũ Chính đi làm, nói là xe của mình đã đem đi bảo dưỡng. Lái xe lại âm thầm cười, trong nhà không chỉ có hai chiếc xe này.
Nhưng thật ra là lo lắng cho anh nửa đường cảm thấy không thoải mái, thời tiết quá lạnh, dù cho có cầm chặt lấy tay của anh thì vẫn cẩm thấy lạnh buốt lại cứng ngắc. Các ngón tay đều lạnh buốt như vậy chứ đừng nói chi là hai chân.
Khi anh ngồi lên xe lăn thì cô liền ngồi xổm trước mặt anh, tỉ mỉ vuốt lại những nếp nhăn, giúp anh choàng kín cổ lại, thấy dáng vẻ vẫn lạnh lùng không có phản ứng gì của anh thì hai tay bưng lấy mặt của anh kéo lại gần, nhẹ nhàng in lên trán anh một nụ hôn. Sau đó không đợi cho anh kịp phản ứng thì đã chạy ra sau giúp anh lên thang máy.
Dư Chân nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn, hạnh phúc của cô thì nói không nên lời đó là tư vị gì, vì sao khi ở bên cạnh Giang Vũ Chính có thể nở nụ cười như vậy, còn ở bên anh thì không?
Lâm Đạt Quảng nhìn bản kế hoạch bị bác bỏ của mình, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại sau cơn chấn động, đây là hạng mục đầu tiên ông hợp tác cùng tập đoàn Uy Đạt, lần này ông nói với Hoàng tổng của tập đoàn Uy Đạt sau khi thành công sẽ chia lời 30%, nhưng mà hiện tại lại cứ bị Giang Vũ Chính bác bỏ như vậy.
Ông lập tức gọi điện thoại đến văn phòng tổng tài, giọng nói của thư kí quanh quẩn bên tai ông, mà ông chỉ tràn ngập lửa giận nghĩ đến tiền lời của mình, Giang Vũ Chính, mày thật sự cho là mình có thể nắm giữ đại cục của Giang Lâm sao?
“Anh tính ra tay với Lâm Đạt Quảng?” Cô thử thăm dò.
Mà anh chỉ nhúc nhích cái cổ có hơi mỏi của mình, bình thản trả lời cô: “Vẫn còn quá sớm, cứ đùa với ông ta đã.” Nếu không phải bởi vì cái chết năm đó của ba ba, Lâm Đạt Quảng cũng sẽ không tồn tại trong Giang Lâm đến hôm nay. Nhưng mà anh lăn lội tìm kiếm ba năm trời cũng không tìm ra nguyên nhân cái chết của Lâm ba.
Hinh Ý ra nước ngoài hơn hai năm, hành động của Lâm Đạt Quảng trong Giang Lâm vô cùng cẩn thận, mặc dù anh đã tạo áp lực, nhưng ông chú kiên nhẫn này vẫn có thể chịu đựng được. Hiện tại Hinh Ý đã trở về, người nhà họ Lâm và họ Phương lại bắt đầu ở sau lưng vụng trộm động chân động tay. Chẳng qua là cũng rất đúng lúc, có cớ để cho anh ra tay, Lâm Đạt Quảng, ông ta không thể không trừ khử.
Hà Thư Mẫn biết rõ năng lực giết người của Giang Vũ Chính, nhưng vẫn lo lắng, “Lâm Đạt Quảng cũng chiếm một ghế trong ban giám đốc của Giang Lâm, vậy anh có thật sự làm được không? Hơn nữa…” Giọng của cô càng lúc càng thấp, hơn nữa Lâm Hinh Ý vẫn là người nhà họ Lâm, thực lực của cô trong ban giám đốc có thể nói là ngang với Vũ Chính.
Sáng nay Hinh Ý cố ý mang một chén súp tổ yến lên phòng làm việc của Vũ Chính nhưng vừa bước vào phòng thì đã nghe thấy từng tiếng ho khan, cô nhíu mày.
Mấy đêm nay lúc ngủ đều ho khan không ngừng, nhưng mà anh đã cố đè nén không làm kinh động đến cô. Mỗi lần nữa đêm giúp anh xoay người, trời lạnh như vậy mà quần áo toàn thân anh đều ướt đẫm, cô nhịn không được thấy đau lòng.
Hỏi bác sĩ riêng cách giảm ho thì bác sĩ gửi đến cho cô một phong bưu kiện, trong đó đều là thực đơn bổ phổi giảm ho. Người giúp việc trong nhà đều cảm thấy khó hiểu, sao gần đây bà Giang lại có hứng thú với nhà bếp như vậy?
Cô nhớ sáng nay trong nhà bếp cô còn cầm sách xem, miệng còn lẩm bẩm: “5g tổ yến, 5g sâm tây dương… trước tiên đổ ngập nước vào tổ yến, loại bỏ những tạp chất, rửa sạch, gạn nước, sau đó bỏ vào cùng với sâm tây dương cho lên chưng…” chân tay luống cuống loay hoay vài những thứ đó, đây không phải là một cô vợ nhỏ sao?
Nhẹ nhàng gõ cửa phòng anh bước vào, nhìn thấy anh cầm khăn tay che miệng khó chịu ho, vội vàng vỗ nhẹ lưng giúp anh bớt ho.
Ánh mắt Vũ Chính đảo qua chiếc bình thủy trên bàn, vẻ dịu dàng vẫn chưa ngập đầy đôi mắt thì đã nhìn thấy bên cạnh bình thủy có một phần văn kiện làm anh chùn xuống, một lần nữa trở về trạng thái yên lặng, bình thản mà lạnh lùng.
Anh vừa ho vừa hỏi: “Khụ khụ khụ… có chuyện gì vậy?” Tay nhẹ nhàng đẩy bàn tay cô đang giúp anh vuốt lưng ra.
Động tác của Hinh Ý trở nên cứng ngắc, từ khi trở về từ New York anh vẫn thường lãnh đạm như vậy, làm cho giữa hai người có một bức tường ngăn cách, mất tự nhiên làm cho cô không biết phải làm sao.
Cô nâng khóe miệng cười cười, cầm lấy bình thủy nói với anh: “Sáng nay nhịn ăn, bất kể thế nào thì anh cũng phải ăn sạch nó cho em.” Lời nói bá đạo như vậy nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng, vặn mở nắp bình ra, hương vị của chén canh lan tỏa trong căn phòng.
Hinh Ý không biết tại sao anh lại có thành kiến với chú như vậy, cho dù trước kia chú từng có những khoản quỹ đen tại Lâm thị, nhưng ít ra theo cô thấy sau khi đến Giang Lâm cũng rất theo khuôn phép: “Chú ấy thật sự có tìm em nhưng không phải muốn em nói tốt trước mặt anh, chú ấy…”
“Em đã là một CFO thì nên biết hiện tại tình hình tài chính của Giang Lâm không thích hợp để đầu tư một hạng mục lớn như vậy.” Anh chỉ đơn giản cắt ngang lời cô sẽ nói tiếp.
“Không phải Giang Lâm không đủ tài chính, mà là anh không muốn thôi!” Hinh ý làm sao có thể không biết tình hình tài chính của Giang Lâm, mà cô cũng bị thái độ của anh chọc giận, dù có thế nào thì anh cũng không muốn cho người nhà họ Lâm làm nên chuyện trong Giang Lâm mà thôi. Lần trước hạng mục mà Lý Tử Ngôn đưa ra không phải cũng rất lớn sao, vậy mà