i đàn ông xuống phòng khách, Mộ Thiện đang cùng Bạch An An bàn về âm nhạc của Robin Williams và kể những câu chuyện thú vị khi cô làm dự án cho các doanh nghiệp. Sweet ngồi bên cạnh không biết nói gì, đành cắm cúi vào máy chơi game của Châu Á Trạch.
Ba người đàn ông hơi ngạc nhiên, Châu Á Trạch cười ha ha: "Lý Thành, bạn gái chú còn thân với chị dâu hơn cả với chú nữa." Lý Thành mỉm cười, đi đến bên Bạch An An ngồi xuống. Châu Á Trạch nói tiếp: "Được rồi, bây giờ ai về nhà nấy. Tối nay lão đại động phòng hoa chúc, chúng em không làm phiền hai người."
Hai đôi tình nhân khoác tay nhau ra về, trong phòng chỉ còn lại Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện. Trần Bắc Nghiêu ôm vai cô: "Nói chuyện gì mà vui thế?"
"Con mắt của Lý Thành không tồi". Mộ Thiện đáp lời.
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười: "Lý Thành nói cậu ta hận đến mức muốn giết chết bạn trai trước của Bạch An An". Mộ Thiện giật mình, không ngờ người trầm tĩnh như Lý Thành cũng có thể nói ra câu đó.
"Không phải anh ta..."
"Không đâu." Trần Bắc Nghiêu lắc đầu: "Chỉ là lời nói trong lúc bực tức. Cậu ta bảo bạn trai trước của Bạch An An là vô danh tiểu tốt, không đáng bận tâm."
"Ờ." Mộ Thiện cảm thấy Bạch An An làm một người phụ nữ cũng không dễ dàng.
Trần Bắc Nghiêu nhìn sâu vào mắt Mộ Thiện, anh đột nhiên mở miệng: "May quá." Anh nghĩ thầm: may mà em không có người đàn ông khác, nếu không anh cũng muốn giết người.
Mộ Thiện nhíu mày. Khi hiểu ý Trần Bắc Nghiêu, cô liền đánh vào vai anh: "Anh toàn nghĩ ngợi linh tinh."
"Ừ, anh gặp may hơn Lý Thành."
Chuyện hai người đăng ký kết hôn đã báo cáo với bố mẹ Mộ Thiện. Vài ngày sau cô gọi điện thoại về nhà, ông bà Mộ muốn tổ chức đám cưới vào ngày một tháng năm, Mộ Thiện không phản đối. Trần Bắc Nghiêu cử một thư ký lo những chuyện liên quan, Mộ Thiện quay về công ty của cô làm việc, mỗi ngày chỉ cần theo dõi tiến độ chuẩn bị hôn lễ, cuộc sống vô cùng mãn nguyện.
Chớp mắt đã đến tháng ba. Thời gian qua Mộ Thiện và Bạch An An thường xuyên gặp mặt. Thông qua Mộ Thiện, Bạch An An làm quen với Diệp Vi Nông, ba người phụ nữ nói chuyện ăn ý, thường hẹn nhau dạo phố uống trà.
Ngày hôm nay là cuối tuần, Trần Bắc Nghiêu buổi trưa ăn cơm với quan chức chính phủ. Mộ Thiện và Bạch An An hẹn nhau đi mua quần áo tại một trung tâm thương mại mới mở ở thành nam. Bốn vệ sỹ đi cùng họ.
Bây giờ là thời kỳ sóng yên biển lặng, Đinh Hành động đến Mộ Thiện nên thật ra cô đi lại rất an toàn. Nhưng Trần Bắc Nghiêu vẫn kiên quyết cử người đi theo bảo vệ, khiến hai người phụ nữ đi shopping cũng không được tự nhiên. Lý Thành vừa cùng Bạch An An đoàn tụ, anh ta cũng quan tâm đến sự an toàn của cô, hai trong bốn vệ sỹ là do Lý Thành bố trí.
Hai cô gái đều rất xinh đẹp, đi đến đâu nổi bật đến đó. Bạch An An tuy có diện mạo xinh xắn nhưng không biết phối đồ. Mộ Thiện chọn cho cô một bộ quần áo, mặc vào người quả nhiên khí chất càng xuất chúng. Bạch An An vừa cảm kích vừa ngưỡng mộ, nói muốn mời Mộ Thiện ăn cơm. Hai người lại đi dạo một vòng, Mộ Thiện mua cho Trần Bắc Nghiêu hai cái áo sơ mi. Nghĩ đến bộ dạng của anh lúc nhận quà, Mộ Thiện mỉm cười, trong lòng rất ngọt ngào. Cô quay sang hỏi Bạch An An: "Cô có chọn cho Lý Thành không?"
Bạch An An ngẫm nghĩ rồi lắc đầu. Một lúc sau cô đột nhiên hỏi: "Chị Mộ, thật ra em muốn hỏi chị từ lâu. Chị là người tốt, lão đại cũng rất tốt...nhưng dù sao anh ấy cũng là trùm xã hội đen có tiếng, chị..."
Bạch An An không nói hết câu, nhưng Mộ Thiện hiểu ý cô. Hai người kết giao một thời gian, Mộ Thiện có thể cảm thấy cô là một cô gái chính trực thẳng thắn. Ý của Bạch An An là: chị là người có nguyên tắc, tại sao chị lại chịu ở bên cạnh Trần Bắc Nghiêu, trở thành người đàn bà của lão đại hắc đạo?
Câu hỏi của Bạch An An khiến Mộ Thiện càng tán thưởng cô. Mộ Thiện ngẫm nghĩ rồi thở dài: "Cuộc đời không phải chuyện gì cũng được như ý."
"Chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm." Bạch An An tiếp lời. Hai người phụ nữ đều nhìn ra tia bất lực trong mắt đối phương mà không cần bất cứ lời nói nào.
Sau khi nhắc đến đề tài này, Mộ Thiện và Bạch An An cảm thấy càng thân thiết hơn. Hai người mua quần áo rồi đi thang máy xuống tầng một. Bốn vệ sỹ chia nhau đi trước và sau bọn họ một theo khoảng cách nhất định.
Mộ Thiện nghĩ đến một việc, cô quay sang hỏi Bạch An An: "Cô nói đến giờ vẫn chưa tìm được việc, hay là đến công ty tôi làm đi!"
Bạch An An đang nhìn chăm chú thang máy ở bên trên, ánh mắt cô đờ đẫn, rõ ràng không nghe thấy câu nói của Mộ Thiện. Mộ Thiện vỗ vai Bạch An An, cô giật mình, lúc này mới quay đầu về phía Mộ Thiện.
"Chị Mộ..." Bạch An An cất giọng vừa cảnh giác vừa hoảng sợ: "Có người theo dõi chúng ta."
Tim Mộ Thiện đập mạnh, cô hỏi nhỏ: "Ai?" Bạch An An không trả lời, Mộ Thiện quay đầu định gọi vệ sỹ nhưng bị Bạch An An túm chặt khuỷu tay: "Vô dụng thôi, bọn họ không phải là đối thủ của chúng."
Bạch An An dùng sức nên Mộ Thiện hơi đau, cô giật tay khỏi Bạch An An: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Bạch An An tỏ ra áy náy, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: "Chị Mộ, chúng nhằm vào em, chị sẽ không sao đâu. Khi xuống hết thang máy, bất kể xảy ra chuyện gì, chị cũng mặc kệ em. Phiền chị nhắn với Lý Thành giúp em, em xin lỗi anh ấy."
Mộ Thiện ngớ người, nhưng cô biết nói nhiều cũng vô dụng nên chỉ có thể gật đầu. Đúng lúc này, hai hồi chuông điện thoại đồng thời reo vang, Mộ Thiện và Bạch An An cùng bắt máy.
"Em đang ở đâu? Anh sẽ đến ngay. Anh vừa nhận được tin...người của ông ta đến nơi rồi." Giọng nói lo lắng của Lý Thành vang lên. Bạch An An nắm chặt điện thoại: "Lý Thành, chuyện này không liên quan gì đến anh, anh đừng can thiệp vào."
Ở bên cạnh, Mộ Thiện nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trần Bắc Nghiêu: "Em đang ở đâu?"
"Trung tâm thương mại New World ở thành nam". Mộ Thiện trả lời: "Ông xã, An An nói có người đi theo bọn em..."
Trần Bắc Nghiêu cướp lời Mộ Thiện: "Bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng đừng bận tâm đến Bạch An An, hãy bảo vệ bản thân. Anh đã cử người đến đó rồi, mau rời khỏi trung tâm thương mại, đó là địa bàn của Lâm Ngư, xe của ông ấy ở dưới đón em."
Mộ Thiện cúp điện thoại rồi ngẩng đầu. Không hiểu là ảo giác hay sự nhạy cảm, cô nhìn thấy năm người đàn ông đứng dưới chân thang máy. Trông bọn họ như khách mua sắm bình thường, hình như bọn họ đang theo dõi cô và Bạch An An, nhưng cũng không giống lắm. Mộ Thiện có một cảm giác bất ổn, cô ngẩng lên ngó thang máy phía trên nhưng không thấy gì cả.
"Bên trên cũng có người." Bạch An An nói nhỏ.
Mộ Thiện không hiểu xảy ra chuyện gì, cô không nhẫn tâm để Bạch An An một mình đối mặt với nguy hiểm. Nhưng Trần Bắc Nghiêu dặn cô kỹ như vậy, cô biết vụ này rất nghiêm trọng nên chỉ có thể trầm mặc.
Hai vệ sỹ ở phía trước tất nhiên cũng phát giác ra điều bất thường. Họ quay đầu nhìn Mộ Thiện và Bạch An An. Dù họ vẫn không nhúc nhích nhưng đứng giữa thang máy đông người, từ họ tỏa ra một sức mạnh đáng tin cậy.
Thang máy tiếp tục đi xuống dưới.
Mộ Thiện và Bạch An An đồng thời bước xuống đất.
Đúng lúc này, mấy người đàn ông tản mát dưới chân thang máy lập tức tụ tập về một chỗ, vây quanh hai cô gái. Bốn vệ sỹ của Mộ Thiện xông lên: "Các anh định làm gì?". Một vệ sỹ xông vào giữa đám người, bị hai người đàn ông bẻ quặt cánh tay. Anh chàng vệ sỹ đó thân thủ không tồi, lộn một vòng đạp một người đàn ông ngã xuống đất. Thế nhưng địch đông ta ít, lại có hai người tên xông vào khống chế anh ta.
Cuộc ẩu đả diễn ra bất ngờ khiến chân thang máy tắc nghẽn. Đám đàn ông áo đen mải đánh nhau, Bạch An An nghiến răng kéo tay Mộ Thiện chạy mất. Cô chạy rất nhanh, Mộ Thiện gần như không thể theo kịp.
Hai cô gái chạy khỏi đám đông hỗn loạn trong chớp mắt.
Vừa đến một ngã rẽ, Bạch An An đột nhiên dừng lại làm Mộ Thiện suýt nữa đâm vào người cô. Sắc mặt Bạch An An trở nên trắng bệch, cô đứng bất động.
Phía trước có một người đàn ông trẻ tuổi đứng cách họ khoảng hai mét. Anh ta mặc bộ comple màu đen, ngữ khí rất cung kính nhưng sắc mặt lạnh lùng vô cảm.
Đằng sau anh ta có ba người đàn ông bộ dạng cũng vô cùng nghiêm trang.
"Chị dâu." Anh ta nhìn Bạch An An: "Ông chủ bảo tôi đến đón chị."
Cũng vào lúc này, Trần Bắc Nghiêu đang ngồi trên ghế sau xe ô tô. Tuy lo lắng đến sự an nguy của Mộ Thiện nhưng anh vẫn tự nhủ, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Người đó tuy có thế lực rất lớn nhưng ông ta không thù không oán với anh. Bất cứ người làm ăn nào cũng đều coi trọng lợi ích, ông ta chỉ nhằm vào Bạch An An, tất nhiên sẽ không động đến người phụ nữ của anh, ngay trên địa bàn của anh.
Hơn nữa lão đại thành nam Lâm Ngư vừa gọi điện thoại, cho biết người của ông ta đã chặn tất cả lối vào trung tâm thương mại. Trần Bắc Nghiêu biết, câu nói của Lâm Ngư đáng tin cậy hơn bất cứ người nào.
Cửa trước xe mở ra, Châu Á Trạch khom lưng ngồi vào xe. Trần Bắc Nghiêu mệnh lệnh tài xế lập tức lái xe đến thành nam, sau đó anh cất giọng lãnh đạm: "Á Trạch, bên cạnh tôi có nội gián."