Ngoài trời mưa tầm tã, khiến buổi chiều mùa đông chỉ còn một màu trắng xóa mịt mù. Dưới đường, mỗi khi ô tô qua lại là nước bắn tung tóe.
Nhưng tất cả những điều này đều không can hệ đến Mộ Thiện. Cô nằm trên giường nhìn Trần Bắc Nghiêu. Anh vẫn chưa có bất cứ động tác nào, vậy mà cô đã cảm thấy toàn thân nóng rực.
Hai người cách xa nhiều năm, trước đó từng nhiều lần ân ái, nhưng đều là Trần Bắc Nghiêu ép buộc và giữ thế chủ đạo. Tính ra đây là lần đầu tiên cả hai tình đầu ý hợp sau tám năm. Trong lòng hai người vừa ngọt ngào vừa xúc động. Trần Bắc Nghiêu nhìn Mộ Thiện chăm chú. Hôm nay cô đột ngột thay đổi thái độ, chấp nhận lời cầu hôn của anh, khiến anh không khỏi kinh ngạc. Nhưng anh làm gì có thời gian đi nghiên cứu nguyên nhân sâu sa vào thời khắc tiêu hồn này. Đầu óc anh đã hồi phục sự bình tĩnh, anh chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, chỉ biết đón nhận sự thật cô đã đồng ý lấy anh, sáng sớm mai anh sẽ đưa cô đi đăng ký kết hôn, những chuyện khác tính sau, dù sao ngày tháng cũng còn dài.
Dưới ánh mắt thẹn thùng của Mộ Thiện, Trần Bắc Nghiêu từ từ cởi cúc áo cô, anh nhanh chóng lột cô sạch sẽ. Trong phòng mở điều hòa, khí nóng tỏa ra rất dễ chịu. Anh cầm tay Mộ Thiện đưa lên miệng hôn từng ngón tay cô rồi cất giọng trầm khàn: "Lại đây cởi giúp anh."
Quần áo Trần Bắc Nghiêu vẫn chỉnh đề, trong khi Mộ Thiện không còn mảnh vải che thân, điều này khiến cô hơi mất tự nhiên. Nhưng nghĩ đến chuyện cô và anh sớm muộn cũng trở thành vợ chồng, có gì phải ngại ngùng? Cô liền ngồi dậy cởi áo sơ mi của anh.
Trong mắt Trần Bắc Nghiêu lúc này chỉ có thân hình đầy đặn, trắng nõn của người phụ nữ anh yêu. Hai má cô đỏ ửng, đôi mắt đen long lanh như hồ nước, đôi cánh tay nuột nà di chuyển trên bờ ngực anh. Cảnh tượng đẹp đẽ mê hồn khiến đầu óc anh chếnh choáng, anh nghĩ thầm, cuối cùng cô cũng cam tâm tình nguyện thuộc về anh.
Mộ Thiện cởi xong áo sơ mi của Trần Bắc Nghiêu, tay cô di chuyển xuống dưới tháo thắt lưng cho anh. Quần dài tụt xuống để lộ thân hình cao gầy, còn nữa...
"Tiếp tục." Trần Bắc Nghiêu thổi một luồng khí nóng vào tai cô, Mộ Thiện cúi đầu, chân tay lóng ngóng vụng về. Dù cô là người sớm trưởng thành nhưng nghĩ đến chuyện sắp diễn ra, cô vẫn cảm thấy hồi hộp khẩn trương.
Nhưng từ trước đến nay tính cách của Mộ Thiện luôn thẳng thắn vô tư, cô và anh đã hứa hẹn bên nhau trọn đời nên cô nghĩ chẳng có lý nào rút lui. Cô nhanh chóng tụt cả quần trong của anh, sắc mặt cô ngày càng đỏ ửng. Sau đó, cô nhướng mắt nhìn anh, như muốn hỏi anh: tiếp theo nên làm thế nào?
Trần Bắc Nghiêu hôm nay được Mộ Thiện gật đầu đồng ý, tuy bề ngoài anh vẫn tỏ ra bình thản nhưng trong lòng anh vui sướng tột độ. Bây giờ cô chủ động, khiến anh có cảm giác cô lại một lần nữa bày tỏ tình cảm với anh, một lần nữa khẳng định cô chịu buông hết mọi thứ để đến với anh. Anh càng nghĩ càng hạnh phúc, càng xúc động.
Đến bước này, anh đã thấy vô cùng thỏa mãn. Anh ôm eo cô, bờ ngực rắn chắc nhẹ nhàng tiến gần cô. Anh cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Cả hai đều động tình, không biết nằm xuống giường từ lúc nào. Thân dưới của Trần Bắc Nghiêu cương cứng đến mức khó chịu nhưng anh vẫn cố nhẫn nhịn. Nghĩ đến vết thương của Mộ Thiện, anh phải kiềm chế hành động thô lỗ, anh dịu dàng hôn môi Mộ Thiện.
Trong đời Trần Bắc Nghiêu chỉ một người đàn bà là Mộ Thiện, kỹ thuật hôn của anh thật ra rất bình thường, nhưng do anh có tình cảm nồng đậm mãnh liệt, khi anh làm theo bản năng, đầu lưỡi nóng hổi của anh cuốn lấy cô vẫn khiến cô hoàn toàn chìm đắm.
Thật ra anh không cần bất cứ một động tác nào, toàn thân Mộ Thiện đã mềm nhũn. Trong nụ hôn sâu cuồng nhiệt của anh, cô chỉ cảm thấy cơ thể ngày càng nóng ran, nơi bí ẩn ở thân dưới đã ướt đẫm, chỉ muốn anh lấp đầy ngay lập tức.
Nhưng Trần Bắc Nghiêu hôm nay cố ý cho cô một kỷ niệm khó quên. Vì vậy dù hai bộ phận nhạy cảm cọ xát, nhưng anh vẫn không chịu tiến vào mà chỉ tập trung hôn từng tấc da thịt của cô.
Trong mắt Trần Bắc Nghiêu, thân thể của Mộ Thiện là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất. Thân thể cô là nơi gửi gắm dục vọng và nỗi đau cấm kỵ thời niên thiếu của anh, cũng là nơi gửi gắm yêu hận và nỗi nhớ nhung lúc anh trưởng thành.
Lúc đầu anh còn có tâm trí thưởng thức thân thể cô, dần dần anh bắt đầu trầm luân, ánh mắt ngày càng thẫm lại, động tác vẫn dịu dàng nhưng lực đạo ngày càng lớn. Anh vừa hôn vừa liếm làn da cô, có lúc anh cắn mạnh để lại vết đỏ trên da Mộ Thiện.
"Đau em!" Mộ Thiện rên khẽ, anh mới quyến luyến tách môi khỏi da cô và thở một hơi dễ chịu.
Sắc mặt Trần Bắc Nghiêu vẫn trầm tĩnh như nước, phảng phất anh khống chế bản thân rất tốt, chỉ có ánh mắt tối sẫm tố cáo anh đã ý loạn tình mê đến mức nào. Khi anh ngậm hai đỉnh đồi quyến rũ trên ngực Mộ Thiện hay vùi mặt vào khu vườn bí ẩn giữa hai đùi cô, anh không hề ngẩng lên nhìn cô, đầu lưỡi của anh luật động ngày càng mạnh. Cô rên rỉ gọi tên anh, còn anh tỏ ra như không hề nghe thấy.
Mộ Thiện hơi sợ bộ dạng của Trần Bắc Nghiêu lúc này. Bình thường anh là người khống chế rất giỏi, nhưng bây giờ anh rõ ràng mê luyến không thể kiềm chế bản thân. Sự mê luyến như cơn lốc cuốn phăng ý chí của anh, đồng thời thôn tính cả cô. Cô cảm nhận một nỗi nguy hiểm cận kề nhưng trái tim và thân thể vẫn hướng về anh, muốn bị anh chiếm đoạt và hủy diệt.
Trần Bắc Nghiêu thưởng thức vị ngọt trên cơ thể cô một lúc mới chịu ngẩng đầu. Anh cất giọng khản đặc: "Nếu đau thì cho anh biết."
Mộ Thiện đỏ mặt gật đầu. Anh với tay lấy bao cao su trên đầu giường, một tay đỡ eo Mộ Thiện từ từ tiến vào nơi mềm mại của cô. Mặc dù nơi đó đã ướt đẫm nhưng Mộ Thiện vẫn cảm thấy hơi nhói đau. Bắt gặp cô cau mày, Trần Bắc Nghiêu liền dùng đầu ngón tay ma sát nhẹ nhàng. Mộ Thiện rên một tiếng, mật hoa từ cửa động chảy ra nhiều hơn, khiến bộ phận đàn ông của anh dễ dàng tiến vào. Trần Bắc Nghiêu lại cúi xuống ngậm nụ hoa đã nở rộ trên ngực Mộ Thiện mút mạnh. Nhờ sự kích thích trên dưới mạnh mẽ, nơi bí ẩn của cô dần thích hợp với kích thước của anh, anh cuối cùng cũng tiến vào nơi sâu nhất.
Hai thân thể hòa làm một, giống như tám năm trước. Một cảm giác mãnh liệt từ cơ thể lan tỏa đến trái tim Mộ Thiện, cô nhắm mắt, để mặc anh luật động đưa cô lên thiên đường. Nhưng vừa nhắm mắt, cô lại mở mắt ngắm anh, ngắm gương mặt tuấn tú và thân hình mạnh mẽ của anh. Một cảm giác yêu thương mãnh liệt dội vào lòng, hòa lẫn với kích thích của thân thể, khiến người cô dâng cao mãi, một cơn khoái cảm cực đại chôn vùi cô trong giây lát.
Việc Mộ Thiện buông áo giáp đầu hàng quá sớm càng kích thích Trần Bắc Nghiêu. Nhìn bộ dạng mê hồn của cô trong cơn hoan lạc, Trần Bắc Nghiêu làm gì chịu buông tay, càng không muốn rút lui. Trong ánh mắt có chút hoảng loạn của cô, anh đỡ bờ eo cô tiếp tục chạy nước rút ở nơi tiêu hồn.
Mộ Thiện không thể tin nổi, khoái cảm cũng có thể đến như sóng lũ, cơn trước chưa rút hết, cơn sau đã dâng tràn. Thật ra cô không biết, Trần Bắc Nghiêu nhẫn nhịn đến mức đau khổ, chỉ với mục đích cho cô một thể nghiệm cảm quan tuyệt vời nhất. Tuy anh không phải là cao thủ ở trên giường, nhưng khiến cô thần hồn điên đảo vẫn là chuyện dễ dàng như trước kia. Một lúc sau, dưới thế tấn công vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ của anh, Mộ Thiện lại không chịu nổi, cô nhắm mắt rên khẽ một tiếng: "Em, em..."
Trần Bắc Nghiêu dừng lại.
Mộ Thiện mở mắt, cô cảm thấy toàn thân như trên ngọn lửa. Cô tưởng anh hiểu nhầm ý cô nên mới dừng lại, cô vừa nhướng mày liền bắt gặp ý cười trong khóe mắt anh. Không đợi cô mở miệng kháng nghị, anh lại bắt đầu đâm sâu vào, Mộ Thiện lại bị một cơn kích thích đưa lên cao. Khi cô sắp chạm đỉnh, anh đột nhiên dừng lại.
Trần Bắc Nghiêu vốn cố ý khống chế, để giúp cô càng tăng thêm cảm giác khi ở trên đỉnh cao khoái lạc. Nhưng khi nghe giọng nói yếu ớt của cô, anh liền buông cờ trắng đầu hàng. Anh nghĩ thầm, cô mới chính là người khống chế toàn cục, anh dốc sức như vậy, nhưng chỉ một câu nói của cô khiến anh suýt...anh không nhẫn tâm hành hạ cô thêm, tiến vào nơi sâu thẳm trong cơ thể cô bằng tốc độ nhanh nhất.
Lần này anh không hề ngừng nghỉ. Mộ Thiện mở to mắt rồi lại nhắm mắt. Theo sự xâm nhập như phong ba bão táp của anh, cô không nhịn được hét lên một tiếng. Cô không biết tiếng thét của cô khiến Trần Bắc Nghiêu lại một lần nữa suýt phóng ra trước khi cô lên đỉnh lần thứ hai.
Dưới những cú đâm như vũ bão của Trần Bắc Nghiêu, Mộ Thiện có cảm giác toàn thân tan ra. Trần Bắc Nghiêu thở dốc, anh cũng đạt cực khoái trong cơn co rút của Mộ Thiện. Hai người ôm chặt nhau, lòng đầy thỏa mãn, không muốn động đậy.
Một lúc sau Trần Bắc Nghiêu mới rút khỏi người Mộ Thiện. Mộ Thiện tuy đã qua cao trào nhưng trong đời cô chưa bao giờ trải qua trận ái ân kịch liệt như vậy, thân thể cô vẫn run nhẹ. Cô tưởng hôm nay thế là kết thúc, tựa đầu vào ngực anh hỏi nhỏ: "Chúng ta về thành phố Lâm bây giờ?"
Trần Bắc Nghiêu nhìn quanh phòng, anh quyết định rất nhanh: "Chúng ta đi tắm trước đã." Mộ Thiện gật đầu, Trần Bắc Nghiêu ngồi dậy cầm quần áo đưa cho cô. Mộ Thiện hơi ngạc nhiên, đi tắm sao phải mặc quần áo? Trần Bắc Nghiêu cúi đầu hôn cô: "Chúng ta không tắm ở đây."
Hai người mặc đồ chỉnh tề, Trần Bắc Nghiêu không gọi tài xế và vệ sỹ. Anh lấy chìa khóa rồi dắt tay Mộ Thiện xuống lầu. Hai người lên ô tô, Trần Bắc Nghiêu tự mình lái xe. Tinh thần của anh rất tốt, tuy vẫn chăm chú nhìn đường nhưng thỉnh thoảng anh cầm tay Mộ Thiện bóp nhẹ.
Mộ Thiện lập tức hiểu ra anh muốn đưa cô đi đâu, đó là ngôi biệt thự ở trên núi. Trong lòng cô rất cảm động, đó là căn nhà mơ ước của cô từ thời niên thiếu, anh đã tạo ra cho cô.
Khi hai người tới ngôi biệt thự, trời đã tờ mờ tối. Bởi vì đây đất tư nhân, Trần Bắc Nghiêu đều bố trí bảo vệ ở vòng ngoài, bản thân ngôi nhà lắp đặt thiết bị chống trộm tiên tiến nhất nên không cần lo lắng đến vấn đề an toàn.
Hai người vào phòng khách, bật đèn sáng. Tâm trạng Mộ Thiện hoàn toàn khác ngày hôm qua, ngày hôm qua cô bồn chồn không yên, còn bây giờ cô mang tâm lý "bà chủ nhà" nên thoải mái hẳn. Mộ Thiện bắt đầu quan sát nội thất một cách kỹ lưỡng.
Trần Bắc Nghiêu bảo Mộ Thiện đi pha ấm trà, còn anh vào nhà tắm mở nước nóng. Trước hôm hai người về huyện Thần, Trần Bắc Nghiêu đã kêu người đến dọn dẹp và chuẩn bị đầy đủ nên đồ ăn đồ uống rất tươi mới. Mộ Thiện xuống bếp pha trà rồi lấy rau thịt từ tủ lạnh. Nghĩ đến chuyện tự tay nấu cơm cho anh, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Mộ Thiện đang chăm chú thái thức ăn, thân sau đột nhiên bị Trần Bắc Nghiêu ôm trọn. Mộ Thiện bật cười một tiếng, cô bỏ hết đồ trong tay, quay người hôn anh. Lại là một nụ hôn đến ngạt thở, anh mới lưu luyến rời khỏi đôi môi cô.
"Anh đi tắm trước đi." Mộ Thiện nói dịu dàng: "Em chuẩn bị đồ ăn."
Nào ngờ Trần Bắc Nghiêu chẳng nói chẳng rằng bế cô đi vào nhà tắm: "Bà xã tắm trước."
"Bà xã" là câu xưng hô rất bình thường trong cuộc sống nhưng từ miệng Trần Bắc Nghiêu thốt ra có vị ngọt ngào không thể tả. Tim Mộ Thiện rung lên một nhịp, tay vẫn còn dính hành nhưng cô không nhịn được vòng lên ôm cô anh: "Vâng, ông xã."