Một ngày đêm không ngủ, hôm qua xe ngựa lại xóc nảy, Ninh Oản lần này lại ngủ cực kì thoải mái. Đợi đến khi nàng tỉnh, chỗ bên cạnh đã cực kì ấm áp, giống như…. dựa vào một lò sưởi cực lớn.
Đúng rồi, hôm qua A Khuyết đồng ý ngủ cùng giường với nàng.
Ninh Oản từ từ mở mắt, đập vào mắt là khuôn ngực trơn bóng, áo trung y trắng mở rộng, tay nàng còn đang nắm lấy viền áo, cho nên…. áo quần này là do nàng cởi.
A Khuyết còn chưa tỉnh mà.
Ninh Oản đánh giá bức tranh mĩ nam ngủ, cảm giác rất muốn được y ôm như vậy mãi cùng thiên địa. Đây là sự thân mật trước nay chưa từng có.
Ninh Oản không nhịn được cong môi cười, như một con mèo tinh ranh, lúc nàng chuẩn bị đứng dậy mới phát hiện thắt lưng bì ghìm quá chặt.
Đúng là thiếu gia bá đạo mà. Ninh Oản nhìn thấy cánh tay y, thầm nghĩ.
Thôi thì tiếp tục chôn đầu vào lòng Bùi Khuyết, chuẩn bị ngủ tiếp thì lại nghe thấy có thanh âm từ trên đỉnh đầu. Ninh Oản ngẩng đầu lên, Bùi Khuyết chớp mở mắt, lẳng lặng nhìn nàng. Ánh mắt y rất đẹp, lúc mới tỉnh ngủ lại càng mê người hơn. Ninh Oản không nhịn được, cũng không muốn nhịn, vươn người chạm vào mặt Bùi Khuyết, hôn một cái.
Tiểu nha hoàn nóng tính quá, sợ sẽ dọa thiếu gia. Bùi Khuyết sửng sốt một lát mới buông lỏng tay đang vòng bên hông nàng ra, khẽ khụ một tiếng: “….Oản Oản”.
Ninh Oản cực kì yêu thích bộ dạng e lệ này của y, tuy rằng … đêm qua như vậy nàng cũng thích. Nàng cọ cọ vào ngực y, ngửa đầu cười khẽ, dịu dàng nói: “Dạ, thiếu gia hôn em được không?”
Mỹ nhân trong ngực, mềm mại thơm hương, Bùi Khuyết vậy mà vẫn cự tuyệt, y xoa xoa môi nàng một chút, nhẹ giọng: “Muội ngủ một lát đi”. Tuy nàng cứ gọi thiếu gia thiếu gia, nhưng y chưa bao giờ nghĩ sẽ để nàng hậu hạ mình, giờ bên người không có hạ nhân, đương nhiên y sẽ bắt đầu chăm sóc cuộc sống hằng ngày của nàng.
Ninh Oản ôm chăn đệm ấp áp, nhìn Bùi Khuyết đứng dậy nhém lại góc chăn, hình ảnh này giống như lúc hai người họ thành thân. Ninh Oản vui mừng khấp khởi, nhớ đến chuyện tối qua, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vóc người cao lớn tuấn tú trước mặt này.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực sau lưng, động tác mặc áo của Bùi Khuyết chậm lại, theo bản năng quay đầu, y nhìn cái đầu nhỏ của tiểu cô nương được chăn đệm trùm kín chỉ hở hai con mắt nhìn chằm chằm vào….. vị trí phần eo.
Nghĩ đến chuyện tối qua, Bùi Khuyết càng xấu hổ, xoay người nói: “Huynh đi lấy xiêm y cho muội”.
Ninh Oản nhìn vẻ mặt y thì bật cười khanh khách – A Khuyết của nàng, lại thẹn thùng rồi.
Qua một lúc lâu, Bùi Khuyết mới cầm xiêm y vào. Ninh Oản nhận đồ rồi giương mắt nhìn y, cười như trộm: “A Khuyết, đêm nay cho muội xem., được không?” Cái bớt kia, đáng yêu chết đi được.
Bùi Khuyết không biết nên từ chối cách nào, quyết định không trả lời vấn đề của nàng, thản nhiên nói: “Trước thay quần áo đã”.
Dù sao đêm nay nàng có cơ hội, chỉ tại hôm qua mệt quá, nàng mới ngủ như thế. Ninh Oản cầm xiêm y mà nghĩ.
Thấy nàng không để ý đến mình ở đây cứ thế xốc chăn đệm lên, Bùi Khuyết vội quay người, định đi ra ngoài chờ nàng – dù sao nàng là cô nương, nàng thay quần áo, y đương nhiên phải tránh. Nhưng vừa bước đi vài bước đã nghe thấy tiếng Oản Oản gọi y ở trên giường.
Bùi Khuyết dừng chân lại, đi không được, quay lại cũng không xong, nên chỉ hơi nghiêng người qua: “Oản Oản, sao vậy?”
”A Khuyết, huynh… huynh chưa lấy yếm cho muội”. Cô nương phía sau nhẹ giọng trách. Vừa nghe đến từ cái yếm, trong đầu Bùi Khuyết hiện lên hình ảnh cái yếm màu hạnh hôm qua…. y đúng là quên mất rồi.
Tốc độ lần này còn nhanh hơn lần trước, Ninh Oản từ trong chăn vươn tay ra, bàn tay trắng nõn như ngó sen làm cho Bùi Khuyết không dám xem nhiều.
Ninh Oản nhận lấy, cúi đầu cười khẽ: “A Khuyết sao huynh biết muội thích cái này nhất?”
Y nào biết nàng thích nhất cái gì, chẳng qua vừa rồi đi lấy cho nàng quên hỏi nên lấy cái gì, tùy tay cầm cái trên cùng, cũng không nhìn kĩ quá,… hóa ra là cái nàng thích nhất.
Thấy y đỏ mặt tai hồng, Ninh Oản cũng không định đùa y nữa. Thay quần áo rồi rửa mặt chải đầu xong, vì không có Yên Chi hầu hạ nên nàng vẫn có chút không quen, lại có A Khuyết bên cạnh, khiến nàng càng luống cuống.
Đến lúc định xuống lầu dùng đồ ăn sáng, đi ngang qua thì gõ luôn cửa phòng Hòa Nguyệt, đợi một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, nàng tưởng Hòa Nguyệt ngủ say, nhưng mở cửa ra lại phát hiện bên trong không người.
Ninh Oản cầm tờ giấy Hòa Nguyệt để lại trong phòng đi ra gặp Bùi Khuyết cũng đang đến, y nhân tiện hỏi: “Ngọc Hành không ở trong phòng, Hòa Nguyệt cũng không sao?”
”Vâng, Hòa Nguyệt nói hai người họ đi ngắm hồ Minh Nguyệt, để chúng ta ăn sáng xong rồi sang tìm họ”. Tuy nói là thế nhưng trong lòng nàng hiểu được, vất vả lắm mới gặp được ca ca của nàng, Hòa Nguyệt sao bỏ qua dịp thân thiết này được.
Nếu bỏ qua lần này không khéo bắt có ca ca của nàng luôn quá, về phần mình…. chẳng qua là qua sông thì phải lụy đò thôi.
Nhưng mà…. nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Khuyết, vậy cũng tốt, nàng có thể ở chung với y rồi.
*
Hồ Minh Nguyệt .
Bây giờ đang là đầu xuân, bên bờ sông cây dương liễu đâm chồi, mặt hồ xanh biếc gợn theo chiều gió, từng vòng uốn lượn đầy xinh đẹp.
Tiểu công chúa tôn quý của Đại Chiêu Hòa Nguyệt giờ nhìn cảnh tượng bình thường trước mắt lại trở nên tuyệt không tả xiết.
Tuy nói là lừa người ta như vậy có phần không phúc hậu, nhưng giờ có thể nhàn nhã bước chậm cùng người mình ái mộ đã lâu Ninh đại tướng quân, thưởng thức cảnh đẹp bên hồ Minh Nguyệt, nàng nghĩ lần sau vẫn nên làm thế.
Ninh Ngọc Hành hôm nay mặc một bộ đồ màu xanh lục, mà Hòa Nguyệt cũng phối một chiếc váy xanh nhạt, nhìn qua càng tương xứng. Đáng tiếc… Hòa Nguyệt nhíu mày nghĩ, Ninh tướng quân không hay nói chuyện, hai người đi lâu vậy rồi mà toàn mình chủ động nói chuyện phiếm, nếu nàng không nói chắc sẽ …. lâm vào trầm mặc.
Không được, chuyện này nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Hòa Nguyệt nhớ lại diễm bản vừa xem hôm qua, trong đó cũng có một tướng quân lạnh lùng tuấn tú, nhưng nội tâm bên trong lại cực kì nóng bỏng, chắc Ninh tướng quân cũng vậy kìa. Nàng bắt đầu suy nghĩ tìm biện pháp, chợt thấy phía trước cách đó không xa có hòn đã nhỏ, mắt vụt sáng lên, có chủ ý rồi.
”Ninh đại ca, chúng ta đến chòi nghỉ mát bên kia nghỉ một lát đi”. Hòa Nguyệt ngẩng đầu nhìn Ninh Ngọc Hành.
Ninh Ngọc Hành thản nhiên ừ một tiếng. Y xưa nay không thích du ngoạn, lần này nếu không phải Oản Oản cố ý nài nỉ, y cũng sẽ không tới, huống chi…. y nhìn sang cô gái nhỏ bên cạnh, lần trước đã đồng ý với nàng rồi, sẽ đi cùng nàng và Oản Oản, hôm nay coi như thực hiện lời hứa vậy.
Đang lúc Ninh Ngọc Hành sững người, tiểu cô nương bên cạnh lại hét một tiếng chói tai. Y là người tập võ, động tác đương nhiên là cực kì nhanh nhạy, thấy nàng vừa té đã vội ôm nàng vào ngực. Thân thể của nàng còn nhỏ hơn Oản Oản, ôm vào giống như một đứa bé, làm y không dám dùng nhiều sức, sợ làm đau nàng.
Hòa Nguyệt cứ thế nhân cơ hội chui luôn vào ngực Ninh Ngọc Hành, sau đó mới ngẩng đầu nhìn y, hốc mắt hồng hồng: “Ninh đại ca…. muội hình như sái chân rồi, huynh có thể ôm muội vào chòi bên kia nghỉ một lát không?”
Trong ấn tượng của Ninh Ngọc Hành, tiểu cô nương này giống như Oản Oản vậy, yếu ớt đến mức phải được người khác yêu thương. Hòa Nguyệt là muội muội của thái tử, cũng là tỷ muội tốt của Oản Oản, giờ hai người họ đi ra ngoài đương nhiên y phải bảo vệ nàng thật tốt.
Ninh Ngọc Hành gật đầu, ôm ngang nàng lên. Hòa Nguyệt cứ thế thuận tiên ôm lấy cổ y, như ý nguyện được y ôm vào chòi nghỉ mát – tiết mục sái chân này tuy cũ vô cùng, nhưng vẫn dùng tốt. Hòa Nguyệt ngước mắt lên, quan sát khuôn mặt của Ninh Ngọc Hành thật kĩ, lần này vui đến mức muốn hét lên rồi.
Bên tai có thể nghe rõ ràng tiếng nhịp tim của y, mạnh mẽ từng tiếng, bịch bịch bịch.
- khi thích một người, chỉ cần nghe tiếng tim đập của y thôi, cũng có thể cảm giác mỗi một khắc đều hạnh phúc.
Ninh Ngọc Hành là đại tướng quân uy phong lẫm liệt rong ruổi chiến trường, mà Hòa Nguyệt vóc người nhỏ xinh, với y mà nói nhẹ cực kì. Ngoại trừ muội muội nhà mình, Ninh Ngọc Hành xưa nay chưa từng tiếp xúc với nữ tử khác, một là thấy họ quá mảnh mai yếu đưới, y cảm thấy phiền lòng, hai là y dùng tất cả sự yêu chiều của mình cho Oản Oản, với chuyện nam nữ bình thường đều không thấy hứng thú.
Ninh Ngọc Hành đặt Hòa Nguyệt xuống, thấy khuôn mặt nàng hồng hồng, liền hỏi: “Rất đau sao?” Cô nương sao so được với nam tử, thân thể yếu đuối lắm.
Hòa Nguyệt hít hít mũi, uất ức gật đầu, “Ninh đại ca, huynh giúp muội xoa với”. Nàng sái chân không phải làm bộ, Ninh Ngọc Hành là tướng quân, nếu làm bộ sợ là không gạt được. Nhưng nàng vốn được nuông chiều từ bé, đâu chịu nổi loại đau này, chân bị sái làm nàng đau không chịu nổi.
Nhưng vì y, nàng phải nhịn.
Ninh Ngọc Hành không nói gì, y ngồi xổm xuống, xoa miết chân phải của nàng.
”Đau….”
Chòi nghỉ mát này nằm trong khu rừng đào, xung quanh yên lặng, không có người nào, Ninh Ngọc Hành thấy Hòa Nguyệt đau như vậy cũng bỏ qua hết, cẩn thận cởi hài của nàng ra.
Bàn chân tinh xảo như ngọc trong tay y, càng tôn thêm vẻ nõn nà mềm mại, đặc biệt là năm đầu ngón chân, ngượng ngùng cong lên, rất đáng yêu.Ninh Ngọc Hành ngẩn người, trong lòng có cảm giác rất kì quặc, còn một chút gì đó…. khô nóng không hiểu rõ.
Y không biết là chuyện gì xảy ra, cũng không nghĩ được.
Nhìn chỗ mắt cá chân sưng đỏ, y nhíu mày, không ngẩng đầu lên mà nói: “Có hơi đau, muội chịu một chút”.
Hòa Nguyệt dù thế nào cũng là cô nương, giờ nam tử mình mến mô nắm bàn chân mình trong tay, vừa thẹn vừa mừng, nghe y nói xong thì nhu thuận gật đầu: “Vâng”.
Không ngờ Đại tướng quân tâm tư ngay thẳng lại cẩn thận như vậy, động tác dịu dàng như vậy, làm cho nàng nhịn không được mà muốn…
Xoa xoa mắt cá chân, tiểu cô nương yếu ớt lại không rên một tiếng, y nghi hoặc ngước mắt nhìn, nàng cắn chặt môi, hốc mắt hồng hồng, bộ dạng này giống như con thỏ nhỏ bị kinh hoảng khi y đi săn bắn, Ninh Ngọc Hành bất giác nhìn nhiều hơn, y phát hiện công chúa này tuy được nuông chiều từ bé, nhưng tính tình rất giống Oản Oản, quật cường.
”Ninh đại ca, huynh…. huynh có xoa chân cho cô nương nào khác chưa?” Thủ pháp thuần thục như vậy, dịu dàng như vậy, không khỏi khiến nàng hoài nghi.
”Cô nương thì không nhưng lúc ở quân doanh cũng từng trị thương cho Toàn Phong rồi”. Ninh Ngọc Hành nghiêm túc nói, giọng điệu không khỏi có chút tự hào.
Nghe được nửa câu đầu, Hòa Nguyệt đang vui vẻ, nhưng mà nửa câu sau…. nàng nhíu mày, nghi hoặc: “Toàn Phong là….”
Ninh Ngọc Hành ngẩng đầu, giọng điệu hiếm khi dịu dàng như thế: “Là ngựa của ta”.
”…” Hòa Nguyệt, “Ninh đại ca, huynh mang hài vào giúp muội”.
Nghĩ đến chuyện trong mắt y giờ chân nàng với vó ngựa không khác gì nhau…. Hòa Nguyệt không ngờ bàn chân nõn nà đáng yêu của mình trong đầu Ninh Ngọc Hành là bẩn như vó ngựa, thực sự quá đau đầu.
Chân bị thương đương nhiên không thể đi bộ. Hòa Nguyệt im lặng dựa vào dưng Ninh Ngọc Hành, nhìn tấm lưng rộng của y mà chảy nước miếng. Hai tay cẩn thận vòng quanh cổ y, cả mặt đều dựa lên, nhẹ nhàng nói: “Ninh đại ca, có mệt không?”