n nàng nhịn không được mà lao tới đó, “Huynh không hôn muội, thế thì để muội…”.
Vài tháng là mèo, Ninh Oản đặc biệt thích liếm y, nàng nhìn Bùi Khuyết quay mặt sang một bên, đầy vẻ chính nhân quân tử, rốt cục cũng không nhịn được, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên má y, khóe môi….. rồi cằm.
Đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại liếm lung tung lên má, làm cho y nhớ đến con mèo nhỏ trước đây, cũng thích gần y như thế, nhưng mèo vẫn là mèo, mà Oản Oản là một cô nương, lại là…. trái tim của y cũng do cô nương này nắm giữ, cử chỉ đó đương nhiên sẽ khiến cả người y nóng lên, thân thể xảy ra biến hóa, muốn….
”….. Oản Oản”. Bùi Khuyết mở miệng, mới phát hiện ra giọng của mình cũng khàn đi, vội giữ lấy đầu nàng, phập phồng nói: “Đừng náo loạn nữa”. Nha đầu này càng ngày…. càng khiến y bất lực.
Ninh Oản nhìn gò má ai kia ửng đỏ, vô cùng chật vật bỏ đi, nhìn bóng dáng ấy lại khiến nàng bật cười. Trong lòng thở dài một hơi: A Khuyết à A Khuyết ơi, huynh mới thế đã không chịu nổi, kế tiếp phải làm cái gì bây giờ?
Ninh Oản ngửa mặt lên trời mà ngủ, khóe miệng vẫn còn nụ cười ngọt ngào, đàu óc đều là Bùi Khuyết, khuôn mặt của A Khuyết, A Khuyết cười, A Khuyết hôn…
Đêm nay, thái tử điện hạ thanh tâm quả dục nhất Đại Chiêu quốc lại một lần nữa gặp mộng xuân khiến y tim đập mặt đỏ, thế cho nên…. ba ngày kế tiếp y không cách nào đến thăm Ninh Oản.
*
Nguyệt sự xong, Ninh Oản lại trở nên vui vẻ, thời gian nghỉ cũng chưa có đã bị Hòa Nguyệt xách đi đọc sách tập viết.
Trước kia nàng vụng trộm đọc các cặp tài tử giai nhân trong thoại bản, tình yêu nam nữ si tình khiến nàng rất tâm đắc. Chuyện này đương nhiên không thể để cho người ta biết, đều là Son âm thầm chuẩn bị cho. Nhưng mà sau khi vào cùng, làm thư đồng của Hòa nguyệt, nàng mới biết mình gặp được sư phụ rồi.
Nàng chỉ xem thoại bản, trong đó dù có miêu tả những cử chỉ thân mật cũng không rõ ràng lắm. Dù sao nàng vẫn là tiểu cô nương, buổi tối nằm xem cũng đã thấy ngại ngùng rồi, chỉ là Hòa Nguyệt nàng….
Nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của Hòa Nguyệt, nàng thầm nghĩ trong lòng: sao lại có người như nàng ta chứ, vì sao xem xuân cung đồ lại có thể có biểu tình đứng đắn đến vậy?
Hòa Nguyệt còn chưa được mười bốn đâu.
Hòa Nguyệt đã sớm chú ý tới ánh mắt của người bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Trên giường ta còn mấy bản quý lắm, muốn ta cho mượn không?”
Lời này…. Ninh Oản mặt mày đỏ bừng, nghiêm túc trách cứ: “Cô nương đàng hoàng sao có thể xem mấy cái này chứ?”
Hòa Nguyệt nhíu mày, đầy đứng đắn nói: “Nàng không biết sao? Trước khi thành thân sẽ có người dạy nàng đó, cho nàng xem xuân cung đồ này nọ, mục đích là để nàng có thể biết cách hầu hạ phu quân”.Để Ninh Ngọc Hành có thể thích mình, nàng từ đầu tới chân đều phải học, xuân cung đồ đương nhiên không thể thiếu.
Hầu hạ phu quân? Ninh Oản mặt mũi sáng ngời.
Nàng tuy là sống lại, nhưng chuyện nam nữ hoan ái chỉ mới trải qua một lần, mà lần kia cũng là lúc Bùi Khuyết giận. Trong ấn tượng của nàng, chỉ thấy rất đau, những cái khác đều quên hết.
Ninh Oản trầm tư thật lâu, mới nhìn Hòa Nguyệt: “Vậy… cho ta mượn một quyển đi”.
Hòa Nguyệt đầy vẻ ” ta biết nàng cũng thích” trừng mắt nói: “Một quyển đủ à?”
Ninh Oản đỏ bừng: “Đủ”.
Hòa Nguyệt cười đến đau cả bụng.
*
Trong lòng Ninh Oản bây giờ là quyển “phù dung trướng” mới mượn của Hòa Nguyệt, tâm tình vô cùng bất an bước tới Giáng Đào các.
Đã vài ngày không gặp Bùi Khuyết, nhưng nghe Hòa Nguyệt nói, y mấy hôm nay bận rộn lắm, nên đừng đến quấy rầy y. Nếu y nhớ nàng chắc sẽ đến thăm nàng thôi. Phó Dư Thù bên kia cũng chưa có động tĩnh gì, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
” Tiểu thư, tiểu thư ôm gì trong lòng thế, để nô tỳ cầm giúp người”. Yên Chi thấy thần sắc tiểu thư nhà mình có chút thất thường, nhân tiện nói.
Ninh Oản vội lắc đầu, “Không cần”.
Ninh Oản thoáng định thần, nhìn thấy dưới tàng cây mai phía trước có một bóng người mặc y phục màu xanh, liếc mắt nàng cũng biết là người nào, nên nói với Yên Chi bên cạnh, “Em về trước đi, ta muốn đi một mình”.
Yên CHi im lặng thấp người hành lễ rồi quay về Giáng Đào các.
- là quốc sư Đại Chiêu Sở Vân Thâm.
Ninh Oản biết, Sở Vân Thâm xuất hiện ở đây, đương nhiên là chờ nàng. Chỉ có y biết nàng vừa ly kì từ mèo con về lại thân thể, tuy nàng không thích tính tình y, nhưng vì Bùi Khuyết, nàng vẫn rất hâm mộ người đó.
Giờ nàng có thể thuận lợi trở lại thân thể mình, vị quốc sư Đại Chiêu tôn quý vô song này đương nhiên có công lao. Ninh Oản nàng là người thị phi rõ ràng, đối với Sở Vân Thâm cũng đầy cảm kích.
”Tiểu nữ chào quốc sư”. Ninh Oản hạ thấp người, khuôn mặt Sở Vân Thâm không hề thay đổi, nói: “Không cần thiết”.
Sở Vân Thâm nhìn tiểu cô nương mười lăm tuổi xinh đẹp trước mắt, hơi nhíu mày: “Ninh đại tiểu thư thật là khách khí”.
Ninh Oản biết y luôn không thích mình, cũng quen rồi, nhìn thẳng vào mắt y: “Ngài yên tâm, giờ ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với A Khuyết”. Thời gian nàng là mèo con, có thể thật tình mà thích A Khuyết, chỉ là y không biết, trái tim nàng đã sớm giành cho y rồi.
Sở Vân Thâm không có biểu tình gì, mắt nhìn về phía xa, Ninh Oản nhìn theo ánh mắt y – hướng về Đông cung, y lạnh nhạt nói: “Ninh Đại tiểu thư có thể nghĩ như vậy, đương nhiên là rất tốt, nhưng Sở mỗ xin khuyên một câu, hoàng cung thị phi nhiều, đừng khiến cho điện hạ thêm phiền toái nữa”.
Phiền toái? Ninh Oản suy tư, ở trong cung, không hợp với nàng, ngoài Phó Dư Thù, còn có Bùi Chiếu. Phó Dư Thù nàng không biết nhưng Bùi Chiếu…. với tính tình Bùi Chiếu, chắc chắn không dễ dàng buông tha nàng như vậy.
Ninh Oản gật đầu, bộ dạng rất nghe lời: “Ta biết, đa tạ quốc sư nhắc nhở”. Nếu mình là nguyên nhân khiến cho huynh đệ A Khuyết và Bùi Chiếu xung khắc, nàng cũng không hề muốn.
”Thái tử tính tình ôn hòa, sau này nhất định sẽ là minh quân, khai chi tán diệp cho hoàng thất đương nhiên là đại sự hàng đầu, cho nên mong Ninh đại tiểu thư chú ý hơn”. Sở Vân Thâm trầm ổn nói.
Lại là việc này? Ninh Oản hơi buồn bực, nhưng không dám phát tác, chỉ nói: “Việc này ta không thể đáp ứng ngài”.
Ninh Oản ngẩng đầu nhìn y một cái, rồi nói tiếp: “Giờ ta thật tình thích A Khuyết, đương nhiên không muốn y cùng nữ tử khác, dù là vì hoàng tự ta cũng không chịu nổi. Sở Vân Thâm, ta biết ngài tận tâm với A Khuyết, nhưng việc này, ta tự có chừng mực”. Nếu giờ này có thể gả cho Bùi Khuyết, nàng cũng sớm gả rồi, nhưng mà giờ lại còn những một năm.
Ninh Oản thấy y không nói gì, cũng không muốn tiếp tục đề tài này, cúi đầu hành lễ: “Nếu không có việc gì, ta về trước”.
Đến khi Ninh Oản rời đi, Sở Vân Thâm cũng không nói một câu. Y ngẩng đầu nhìn thân ảnh nhỏ xinh giữa tuyết, bàn tay dưới áo nắm chặt…
*
Ninh Oản vì Sở Vân Thâm mà tâm tình cũng tệ đi, trở về Giáng Đào các, nhìn thấy Bùi Khuyết đứng thẳng chờ nàng, lo lắng trong lòng cũng vì thế mà biến mất.
- có một người, chỉ cần nhìn y, dù chuyện gì không vui vẻ đi nữa, cũng sẽ mất không còn bóng dáng.
”A Khuyết”. Ninh Oản híp mắt cười, đi đến bên người y, cố ý nhíu mày: “Mấy ngày rồi y không đến tìm muội”.
Thấy nàng trách cứ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ý làm nũng, y nhìn thấy nàng sẽ lại nhớ tới giấc mộng đêm đó…. vẻ mặt đầy xấu hổ: “Mấy ngày qua hơi bận”.
Ninh Oản nhìn y cũng không nói thêm gì, mỉm cười đến mức cả đôi mắt cũng sáng lên, nhẹ giọng: “Được rồi, muội không trách huynh, chúng ta vào thôi, bên ngoài lạnh lắm”. Mới vừa rồi còn chưa phát hiện, giờ cả người đã phát run rồi.
Nhìn cánh môi mềm mọng đều bị đông lạnh đến run rẩy, Bùi Khuyết rất đau lòng, đưa tay xoa xoa đầu nàng rồi cùng bước vào trong.
Không khí ấm áp bên trong nhà quả nhiên khác hẳn bên ngoài. Ninh Oản đã nhiều ngày nhớ nhung Bùi Khuyết, cho nên cứ nhìn y mãi không dời mắt. Đúng là có thể thay cơm mà.
Bùi Khuyết bị nàng nhìn đến mức ngượng ngùng, mới nói: “Trên mặt huynh có cái gì sao?”
Ninh Oản cười khanh khách không ngừng, một chút cũng không e lệ, “Không có, muội thích nhìn thôi”.
Đáp án này thật đúng là…. Bùi Khuyết dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại vui vẻ, nàng thích nhìn, là tốt rồi.
Ninh Oản ngồi bên cạnh y, ôm cánh tay y mà cọ, giương mắt nhìn y, “A Khuyết, chờ muội cập kê, huynh liền cưới muội, được không?”
Trong lòng Bùi Khuyết vừa mừng vừa sợ, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Chờ muội lớn đã rồi nói”. Giờ muội thích huynh như vậy, là bởi vì chưa tiếp xúc với nam tử khác. Tiểu cô nương chưa đến mười lăm tuổi, tâm tư sẽ thay đổi rất nhanh, y cũng không biết chính xác.
Không ngờ đáp án lại như vậy, Ninh Oản có chút mất mát, nhưng nàng nghĩ thật kĩ một hồi cũng hiểu ra. Thực ra A Khuyết vẫn chưa thể chấp nhận được đúng không? Chuyển biến của nàng lại nhanh như vậy.
Mấy ngày nay nàng căng thẳng quá, sợ rằng A Khuyết sẽ cưới Phó Dư Thù.
”Được, vậy huynh chờ muội, không được cưới người khác”. Ninh Oản nói xong, tiếp tục cường điệu, “Dù xinh đẹp thông minh cũng không được”.
”Được”. Bùi Khuyết hưởng thụ sự thân thiết của nàng, tùy ý để nàng dựa vào người, nhưng chính mình lại không dám lộn xộn. Tuy mười bốn mười lăm tuổi đã không còn nhỏ, nhưng trong mắt y, nàng vĩnh viễn là một tiểu cô nương, nếu đợi đến mười sáu, nàng vẫn thích mình như vậy, đương nhiên y sẽ ngàn vạn nguyện ý, cưới nàng.
Trước kia lo rằng mình sống không lâu, nhưng giờ quốc sư đã khẳng định chắc chắn, dù sao…. người khác cưới nàng, y vẫn lo.
”Oản Oản, đừng lộn xộn”.
Tiểu nha đầu này, ngay cả nam nữ khác biệt cũng không kiêng kị, nếu cứ như thế, nếu y không có định lực, làm sao chịu được. Bây giờ…. y rõ ràng có thể cảm nhận được ngực mềm mại của nàng đang dán vào cánh tay, làm cho y không dám lộn xộn.
Ninh Oản chỉ lo cọ cọ, đâu có nghĩ nhiều như thế, mỗi lần thấy hai má y hồng hồng, tâm tình của nàng lại rất tốt.
”A Khuyết, huynh hôn muội đi”. Ninh Oản cúi đầu nói. Mấy ngày nay, nàng đã nhớ y lắm rồi.
Bùi Khuyết không biết thế nào cho phải, y đương nhiên là muốn gần nàng, nhưng việc này, nàng còn nhỏ, từ nhỏ đã được bảo hộ rất tốt, hoàn toàn không hiểu chuyện, y biết, nếu hôm nay hôn nàng, vậy lần sau… y cảm nhận được mình càng lúc càng muốn nhiều hơn, tâm tư này, không thể nào để cho nàng biết.
Y không thể để nàng biết – với việc nàng muốn y làm, không thể được.
Đang lúc Ninh Oản lớn mật định tiến lên, “bịch” một tiếng, một vật rơi ra từ trong lòng ngực, Ninh Oản còn đang nghi hoặc không biết là cái gì, liền cúi đầu nhìn xuống, vừa thấy đã….
Là xuân, cung, đồ, trân, quý, mà Hòa Nguyệt cho mượn.
Giờ phút này, bản “phù dung trướng” trùng hợp mở ra trang giữa, hình ảnh nam nữ sinh động chân thật với độ khó cao, chỉ cần liếc mắt cũng khiến cho người ta phun máu mũi….
Ninh Oản: “…”
Nếu Bùi Khuyết thấy, y sẽ nghĩ nàng ra sao đây?!
Mới vừa rồi gặp Bùi Khuyết nàng liền quên luôn chuyện này, đang tính trộm nhặt lên, trong lòng “lộp bộp” một phát, bản năng quay sang