Mười ngày sau, Bùi Khuyết chuẩn bị một món hậu lễ, để Thường An đưa đến Việt quốc công phủ chúc thọ.
Ninh Oản đã nhiều ngày vô cùng ngoan ngoãn, chờ khi Bùi Khuyết muốn xuất cung sẽ bám chặt vào y. Bùi Khuyết đương nhiên thấy rõ tâm tư của nàng, bất đắc dĩ một lát rồi đem nàng ôm lấy, nhét vào trong ngực, mang ra khỏi cung.
Giờ phút này, tuy là một con mèo nhỏ, nhưng nàng dù sao cũng là Ninh Oản, giờ có cơ hội hồi phủ, đương nhiên sẽ làm mọi biện phát để y mang theo mình, nàng cực kì nhớ huynh trưởng và phụ thân mà.
Mà mười ngày này, nàng cũng nghĩ ra một phương pháp – nàng muốn cho Ninh Oản của năm năm trước thích Bùi Khuyết.
Xuất phát từ tâm tư này, nàng hi vọng mình sẽ có một kết thúc tốt đẹp, được Bùi Khuyết bảo vệ, quan trọng hơn nàng cũng muốn cho Bùi Khuyết vui vẻ.
Nàng biết, lúc bây giờ trong đầu Ninh Oản chỉ có Cố Giang Nghiêu, nàng cũng biết, mình thích Cố Giang Nghiêu là bởi vì đúng lúc gặp một chàng thiếu niên dịu dàng như vậy, ở chung vài lần, nên tâm sinh ái mộ. Chỉ cần nàng ngăn cản mình ở chung với Cố Giang Nghiêu, làm cho mình gặp Bùi Khuyết nhiều hơn, với tâm tính của mình, nam tử tuấn tú dịu dàng như thế, nhất định sẽ cảm động, hơn nữa… nếu có thể làm cho Bùi Khuyết biểu hiện nhiều hơn một chút là tốt rồi.
Ninh Oản ngẩng đầu nhìn Bùi Khuyết, hôm nay y hiếm khi mặc cẩm bào màu màu lam, so với màu trắng trước kia thì gần gũi không ít, chỉ là … nếu nàng nhớ không nhầm, ngày ấy Cố Giang Nghiêu cũng mặc màu lam.
”Meo”. Nàng náo động kêu một tiếng. Nghĩ đến Cố Giang Nghiêu, nàng lại không vui vẻ.
Bùi Khuyết cúi đầu nhìn con mèo nhỏ trong ngực, cười nhợt nhạt, đưa tay vỗ về đầu nó, thấp giọng: “Tới Việt quốc công phủ rồi, không cho chạy lung tung, nếu người khác không biết em là mèo của ta, bị bắt nạt thì không tốt đâu”.
”Meo…..”
Bùi Khuyết cười cười. A Cửu là một con mèo yếu ớt, thích ăn thích ngủ, lúc nào không vừa lòng là lại ” meo meo” kêu, may là nó đi theo mình, nếu là nhà bình thường, làm sao nuôi nổi.
Nhìn nó thân thiết cọ quanh y bào của mình, y nhẹ nhàng vuốt đỉnh đầu nàng, trách móc: “Không được bướng”. Giờ đang ở bên ngoài, áo choàng bị làm dơ sẽ không tốt.
”meo”. Nàng mặc kệ, cứ cọ đấy, tiếp tục không nghe lời chui vào lồng ngực y, từ lúc biến thành mèo, nàng thích kề cận với y, dù sao giờ nàng cũng là mèo, cái gì cũng không quan tâm.
Bùi Khuyết nhìn mèo con đang nhiệt tình trong lòng mình, cũng không có biện pháp nào, thôi, để cho nó quậy đi.
*
Việt quốc công Ninh Sùng Nguyên là nguyên lão hai triều, trọng thần trong triều, lần này đại thọ năm mươi tuổi, đông như trẩy hội, người nối liền không dứt. Đương kim thái tử tự mình đến chúc thọ, đương nhiên là khiến Việt quốc công phủ như dệt hoa trên gấm. Bùi Khuyết vốn không thích xã giao, liền miễn hết các lễ tiết, tiếp tục thọ yến.
Hôm nay y tới là để chúc thọ, không muốn phá hỏng không khí này.
Cả buổi thọ yến chưa thấy người muốn gặp, Bùi Khuyết có chút không yên lòng. Ninh Oản nhìn thần sắc rõ ràng của y, nghĩ thầm một lát, vội nhảy từ lòng y ra, trực tiếp lao lên bàn.
Thái tử điện hạ nổi danh thích mèo, mọi người ngồi đây đều biết, giờ trên bàn đột nhiên nhảy ra một con mèo, mọi người kinh hãi một tiếng nhưng không dám hành động – đây chính là mèo của thái tử điện hạ đó.
Bùi Khuyết âm thầm đau đầu, vừa định ôm con mèo không nghe lời này xuống, con mèo nhỏ lại đẩy nghiêng chén rượu trước mặt, làm áo choàng y ướt hết.
Đầu càng đau hơn, đúng là một con mèo không nghe lời….
*
Trong sương phòng.
Ninh Oản ngoan ngoãn dựa vào trên tháp, nhìn Bùi Khuyết thay quần áo. Nếu là trước kia nàng đương nhiên sẽ ngượng ngùng không dám nhìn, mà giờ sớm chiều ở chung, nàng liền không kiêng kị.
Bùi Khuyết chưa từng cho người hầu hạ, ngay cả Thường An cũng bị y đuổi đi. Thấy y từ từ cởi đai lưng, cởi ngoại bào… Nàng đột nhiên có chút ngại ngùng, đời trước nàng không phải chưa từng nhìn qua thân thể y, lần đó viên phòng, cùng y thân mật, nhưng giờ mình lại dưới bộ dạng của một con mèo, xem Bùi Khuyết thay quần áo.
…. Nghe thật là đáng khinh mà. Nàng âm thầm nghĩ.
Ninh Oản nàng trước kia cũng không câu nệ tiểu tiết, tự do tiêu sái, sau vì chuyện của Cố Giang Nghiêu, từ đó liền buồn bực không vui, hoàn toàn thay đổi. Giờ có thể sống lại, bên cạnh Bùi Khuyết mấy ngày, lòng nàng càng trở về ngày trước.
Giờ phút này trên người Bùi Khuyết còn trung y, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra, từ nhỏ người y đều ốm yếu, làn da hơi nhợt nhạt, nhìn qua có cảm giác không thực. Nàng nhìn đến ngây ngốc.
Ở bên Bùi Khuyết càng lâu, nàng càng muốn gần gũi y.
Chờ đến khi nàng hoàn hồn, thân mình đã bị ôm lấy, nàng ngửa đầu nhìn khuôn mặt của Bùi Khuyết, vui vẻ “meo” một tiếng. Đánh giá y bào của y, thầm nghĩ, vẫn là màu trắng hợp với y nhất, thật đẹp trai.
Bùi Khuyết đương nhiên không thể biết suy nghĩ của con mèo nhỏ nhà mình, ôm lấy nó đi ra ngoài.
Giờ là cuối mùa thu, trong ao có vài lá sen héo rũ, điêu tiều. Lúc còn bé y hay đến phủ Việt quốc công, con cả của Ninh Nguyên Sùng là Ninh Ngọc Hành là bạn tốt của y, đích nữ là Ninh Oản…. cũng là thanh mai trúc mã, chẳng qua giờ Ninh Ngọc Hành rong ruổi sa trường, mà Ninh Oản cũng không đi theo sau y như ngày bé. Cho dù ngẫu nhiên gặp gỡ, cũng chỉ cung kính tôn xưng một tiếng ” thái tử điện hạ”.
Y có chút hoài niệm giọng nói ngọt ngào dịu dàng ” A Khuyết” ấy.
Bùi Khuyết thất thần quên vỗ về con mèo nhỏ trong ngực, mắt híp lại.
Khi đó nàng rất khờ, Ninh Nguyên Sùng đương nhiên không để nữ nhi nhà mình gọi như vậy, nhưng cô nhóc này không nghe, cứ A Khuyết đắc ý gọi mãi, sau đó còn vì vậy mà bị Ninh Nguyên Sùng trách phạt. Y từng đến thăm, hỏi nàng nguyên do, nàng dựa vào trên tháp, đôi mắt ướt nước như ngọc, bĩu môi nói: “Muội mới không cần gọi huynh là thái tử điện hạ, lạnh như băng ấy, gọi A Khuyết thân thiết hơn, hay huynh muốn gọi là …. Bùi Bùi? Tiểu Khuyết Khuyết?”
Y hoàn toàn bị nàng đánh bại.
…. Mặc cho nàng gọi mình là “A Khuyết”.
Bùi Khuyết đổi xong y bào, nhưng vẫn chưa trở về. Sau khi đuổi Thường An, y đi ra ngoài hành lang, tới con đường nhỏ phủ đầy đá cuội, uốn lượn vòng… Ninh Oản trong lòng ngực y giật giật móng vuốt, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. nàng sống trong phủ mười mấy năm, đương nhiên là vô cùng quen thuộc, phương hướng mà Bùi Khuyết đi, chính là chỗ ở của nàng – Lang Huyên Hiên.
Chỉ là giờ nàng không có ở đó, Ninh Oản lúc này đang cùng Cố Giang Nghiêu bước chậm ngắm hoa sen ngoài hồ.
Nàng rốt cục có nến khiến cho Bùi Khuyết gặp mình không, nếu gặp, thấy nàng thân thiết với Cố Giang Nghiêu, chỉ sợ không thể không hờn giận, nếu không thấy… nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Bùi Khuyết, trong lòng thầm nghĩ, y cũng sẽ thất vọng phải không.
Nàng phiền não cực kì, vì cái gì mà cho nàng cơ hội sống lại, mà lại bắt nàng thành A Cửu, nếu về thân thể của mình, nàng có thể…. muốn lấy thân báo đáp….
Đột nhiên nghe được tiếng hét lên, Bùi Khuyết dừng bước sau đó quay lại hướng hồ hoa sen, trong lòng có cảm giác không ổn.
Quả nhiên-
Trong hồ có người giãy dụa, y vừa nhìn đã nhận ra là Ninh Oản, không chút nghĩ ngợi ném mèo con trong ngực ra, nhảy xuống hồ.
Quá đột nhiên, nàng không kịp chuẩn bị, đã bị ném trên mặt đất, mấy ngày được nuông chiều, một phát này vô cùng đau đớn. Nàng vươn móng vuốt gãi gãi đầu mình, bất mãn ” meo” một tiếng.
Chỉ là, lúc nhìn thấy Bùi Khuyết ôm thiếu nữ mặc quần đỏ lên, nàng kinh ngạc không nói ra lời.
Là mình năm năm trước – Ninh Oản.
Không đúng, hôm nay người bên cạnh nàng là Cố Giang Nghiêu, sao có thể một mình bên hồ sen, sao có thể vô duyên mà rơi xuống nước? Việc này, đời trước chưa từng xảy ra. Nhưng nàng lại muốn, nếu lần này Bùi Khuyết cứu nàng, nhìn thấy tâm tình của y, có lẽ sẽ có tình cảm khác với Bùi Khuyết.
Bùi Khuyết nhìn Ninh Oản trong lồng ngực, giờ toàn thân nàng ướt đãm, tuy chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng đã có đường cong lả lướt riêng của nữ tử, y nhìn khuôn mặt nàng, cẩn thẩn vuốt lên, khẽ gọi: “Oản Oản, Oản Oản”.
Thanh âm vừa mới phát ra, nghĩa là nàng mới rơi xuống nước, giờ đã cứu lên, chắc sẽ không đáng ngại, chẳng qua hồ nước lạnh như băng, nàng lại mảnh mai là thế, nếu bị phong hàn thì không tốt. Bùi Khuyết trong lòng lo lắng, đang định gọi người thì thấy cô gái trong lòng từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt mà y vô cùng quen thuộc, chỉ là giờ phút này … có cảm giác xa lạ kì quặc.
”Oản Oản, cảm thấy thế nào?” Y nhìn nàng không chuyển mắt, cũng không hề chớp. Hồ nước lạnh như vậy, ngay cả y cũng thấy lạnh đến thấu xương, nàng thư thế… tay y hơi co lại, không nói nữa.
Cô gái rốt cục cũng tỉnh táo, cảm giác không hít thở được vừa rồi khiến nàng vẫn còn khiếp sợ, nàng nhìn nam tử gần ngay gang tấc, khuôn mặt tuấn lãng khiến nàng kinh ngạc không thôi.
Sao lại có nam nhân dễ nhìn vậy chứ?
”Ta… ta đã chết sao?” Cho nên, gặp được thần tiên.
Bùi Khuyết sau đó cũng dở khóc dở cười, ” Nàng chỉ rơi xuống nước thôi, nói ngốc gì thế?”
Cô gái sửng sốt, cẩn thận nhìn hình dạng nam tử trước mặt, đôi mắt có chút kinh ngạc, sau đó mới vội nói:”Ta không chết… vậy chàng là ai?”
Dứt lời, Bùi Khuyết cũng không cười nổi. Nữ tử mình vẫn tâm tâm niệm niệm, người ta lại sớm quên mình. Nhưng mà nghĩ lại không đúng: nếu không để tâm đi nữa, hai người họ cũng xem như cùng lớn lên, sao lại không nhớ được?
*
Bên trong xe ngựa.
”Khụ khụ khụ…” Bùi Khuyết khép hờ miệng, ho nhẹ
Ninh Oản nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Bùi Khuyết, đau lòng cực kì, chỉ là, nghĩ đến y vừa rồi ném mình như vậy… nàng giờ còn đau. Tuy biết trong lòng y thích nàng, cũng hiểu được người rơi xuống nước từng là mình, nhuwgn mà… cho dù là mình, nàng cũng không thoải mái.
Quả thực trọng sắc khinh mèo mà. Nàng thoáng cúi đầu, không thèm nhìn y nữa.
Thân thể y vốn kém như vậy, giờ cuối thu rồi, y lại không chút nghĩ ngợi nhảy vào hồ cứu người, đương nhiên sẽ bị phong hàn. Thật sự là một chút cũng không yêu quí thân thể mình.
Hôm nay nàng vốn định tìm huynh trưởng, vào phủ mới nhớ, giờ này huynh trưởng đang ở chiến trường chém giết, bảo vệ biên cương Đại Chiêu, đương nhiên không thể về chúc thọ phụ vương, nàng có hơi tiếc nuối. Khi bé mẫu thân nàng mất, từ đó nàng cực kì ỷ vào huynh trưởng. Nhưng mà… hôm nay nhìn khí sắc phụ thân không tồi, nàng lại yên tâm. Nếu kiếp trước giống nhau, vậy nàng không cần lo cho phụ thân nữa.
Như thế, nàng sẽ toàn tâm toàn ý ở bên Bùi Khuyết.
Nhưng mà chuyện rơi xuống nước vừa rồi, nàng lại thấy có vẻ không đúng, không nói tới chuyện Cố Giang Nghiêu không xuất hiện, mà điều nàng kinh ngạc chính là, Ninh Oản mở to mắt khi nhìn thấy Bùi Khuyết. Nàng đương nhiên hiểu rõ mình, được Bùi Khuyết cứu lên, chỉ sợ là lập tức cảm ơn, dù sao thời điểm đó với thân phận của Bùi Khuyết, nàng luôn xa cách và tôn kính y.
Nhưng nàng vừa rồi, rõ ràng là vô cùng kinh ngạc, giống như…. lần đầu gặp Bùi Khuyết vậy?
Sau đó Ninh Oản được đưa vào khuê các, Bùi Khuyết tuy lo lắng nhưng nam nữ khác biệt, huống hồ sắc trời không còn sớm, y không có cách nào khác, phải rời phủ việt quốc công.
Bùi Khuyết nhìn con mèo nhỏ co thành một đống, quen thuộc ôm lấy nàng, đặt trong lồng ngực xoa xoa, nhớ tới chuyện vừa rồi, y thấp giọng nói: “Đau sao?”Mời bạn đọc : Chương 04