tạm bợ… tương lai của em rộng mở, còn anh… cả đời như vậy.
- Anh đã học được thạc sĩ rồi, sao lại cảm thấy không xứng với em?
- Học được thạc sĩ cũng là vì… gần mực thì đen gần đèn thì rạng thôi… mà không phải anh thật sự có nền tảng.
Cô không hiểu cái lôgic của anh:
- Lúc đó anh cảm thấy anh không xứng với em cho nên anh đã lấy người khác. Lẽ nào giờ anh thay đổi chủ ý, cảm thấy đã xứng với em?
Có vẻ anh đã choáng váng trước câu hỏi của cô, mãi mới thốt lên được:
- Giờ anh cũng cảm thấy không xứng.
- Vậy sao anh lại hối hận vì đã kết hôn.
- Vì… vì… anh phát hiện ra em yêu anh.
- Nếu em nói với anh em không yêu anh thì anh sẽ không thấy hối hận vì đã lấy vợ?
Anh sững sờ nhìn cô:
- Em… không yêu anh?
Cô nghiến răng nói:
- Không yêu.
- Vậy tại sao em…
- Vì trả thù cho bố mẹ em! Bố anh đã trị bố em thảm như vậy nên em cũng muốn chỉnh cho bố anh thảm.
- Cho nên em đã ra tay với anh?
- Không thể sao? Bố anh chỉ có anh là con trai thôi, em không ra tay với anh thì còn ra tay với ai?
Anh cười đau khổ:
- Vậy thì em thành công rồi, cuối cùng đã báo được mối huyết thù rồi, cả đời anh cũng sẽ giống như bố em, mãi mãi hứng chịu một cuộc hôn nhân sai lầm, phải sống trong sự ăn năn và giày vò, nhưng anh không may mắn như bố em, anh sẽ giống như bố anh, mãi mãi chỉ đứng nhìn với ánh mắt ghen tỵ trước hạnh phúc của em và chồng em.
Cô không trả lời, nước mắt rưng rưng, cô cố nén không để nước mắt rơi xuống.
Anh giơ một tay ra muốn thử nắm tay cô. Cô biết mình nên rụt tay lại nhưng không biết tại sao lại không làm vậy. Anh nắm lấy tay cô và nói:
- Nhớ lại lúc còn nhỏ, tất cả đều đơn giản, không phức tạp như bây giờ.
Cô nói buồn rầu:
- Chẳng phải đều là do anh tự làm phức tạp lên? Nếu anh không kết hôn thì không phải sẽ rất đơn giản sao?
- Anh… xin lỗi em.
Cô tưởng anh sẽ nói đến việc ly hôn, ban đầu thì còn lưỡng lự không biết mình có thể chấp nhận được việc anh ly hôn hay không; sau đó cô cảm thấy mình có thể chấp nhận một người ly hôn như anh, nhưng không thể chấp nhận con anh; lại một lúc sau cô thấy mình có thể chấp nhận con anh, chỉ cần anh đồng ý ly hôn là được.
Nhưng anh hoàn toàn không đưa ra chuyện ly hôn, chỉ cứ lặp đi lặp lại: anh có lỗi với em, khiến cô rất tức giận, xem ra anh chỉ vì tình cờ gặp cô mà đi chệch con đường hôn nhân một chút, nhưng cuối cùng anh vẫn trở về với cuộc hôn nhân của anh.
Cô đứng lên hỏi:
- Anh nói xong chưa? Xong rồi thì em về đây.
Anh cũng đứng lên:
- Kim Kim, mong em sẽ tha thứ cho anh, đừng giận anh.
- Em giận gì anh chứ? Anh không dụ dỗ em, không ép em, là do em ngốc thôi!
Anh kéo cô, kéo cô vào lòng mình, ôm chặt, nói thầm thì:
- Không phải em ngốc mà là anh ngốc, rõ ràng anh biết anh không nên…
Cô không còn sức để chống cự vòng tay của anh, trong lòng nghĩ đây cũng không phải là lần đầu tiên, nếu phạm lỗi thì sớm đã phạm bao nhiêu lần rồi, phạm lỗi thêm lần nữa cũng chẳng có gì.
Anh cứ ôm cô như vậy không nói gì, cũng không hành động thêm bước nữa.
Cô đứng yên trong vòng tay anh, tham thố hít hà mùi cơ thể anh, tất cả lý trí đều đã hóa thành mây khói, nếu anh bảo cô hãy là người tình bí mật của anh thì chắc cô sẽ không do dự gì mà đồng ý, nếu anh hứa sẽ ly hôn thì chắc cô sẽ sống chết đợi anh.
Nhưng anh không nói cô làm người tình của anh, cũng không đề cập đến việc ly hôn, chỉ thầm thì nói:
- Chỉ mong có thể mãi mãi đứng như thế này.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh cúi đầu nhìn cô, mặt đầy nước mắt.