Sầm Kim quá vui mừng, việc đầu tiên là gọi điện ngay cho mẹ, không chỉ báo cáo chuyện đã gặp bác sĩ quan, mà còn nói chuyện Vệ Quốc đã tốt nghiệp thạc sĩ cho mẹ biết.
Mẹ cũng rất vui:
- Thằng bé này… học thạc sĩ là một việc tốt, sao lại giấu thế?
- Anh ấy tưởng con nhờ người điều tra anh ấy, tưởng con biết rồi. Mẹ, con còn thay mặt bố mẹ mời Vệ Quốc và bố anh ấy tết này đến nhà mình chơi, mẹ sẽ không đuổi bác sĩ quan đi chứ?
Mẹ cười hơ hơ nói:
- Sao lại đuổi ông ấy? Mẹ lại không hiểu lễ nghĩa sao?
- Con nghĩ mẹ hận ông ấy.
- Hận ông ấy là vì chuyện của bố con, giờ ông ấy đã nói rõ, lại tích cực giúp giải quyết vấn đề của bố con, mẹ còn hận ông ấy làm gì?
- Anh Vệ Quốc nói, bố anh ấy yêu mẹ hơn bố con.
Mẹ trách:
- Nói linh tinh cái gì thế!
- Có phải bố đang ở bên cạnh phải không?
- Ông ấy không ở bên cạnh cũng không nên nói như vậy, đều là chuyện trong quá khứ rồi.
- Con không thấy là quá khứ, bác sĩ quan vẫn thích mẹ như vậy.
- Thế thì có tác dụng gì? Lẽ nào mẹ còn có thể ly hôn với bố con rồi lấy ông ấy.
- Giả thiết, con nói là giả thiết, mẹ ly hôn với bố con thì mẹ có lấy bác sĩ quan không?
- Đó đều là những chuyện không thể, sao có thể gọi là giả thiết?
Cô thấy mẹ không nói chắc chắn chứng tỏ mẹ vẫn thích bác sĩ quan, ít nhất là bị tình cảm của bác sĩ quan làm cho cảm động. Cũng phải, nếu có một người đàn ông mấy chục năm vẫn yêu cô như thuở ban đầu thì chắc chắn cô cũng thấy cảm động. Nhưng nếu cô đã kết hôn, có chồng rồi, còn có con nữa, vậy thì dù cảm động đến đâu cũng không có cách nào cả.
Cô vui vẻ cười nói:
- Nếu một người có thể cùng lúc lấy hai người thì tốt, vậy mẹ vừa lấy bố con vừa lấy cả bác sĩ quan, vấn đề hoàn toàn có thể giải quyết.
- Càng nói càng chẳng ra làm sao.
Thời gian đó cô thật giống như ở thiên đường, ngày nào cũng nghĩ đến cảnh nghỉ đông, cùng Vệ Quốc về nhà đón tết, hai người có thể ở với nhau suốt cả kì nghỉ đông, Vệ Quốc có thể thực hiện giấc mơ đẹp bao năm qua, gọi một tiếng “mẹ”, bác sĩ quan cũng đến thăm mẹ, thực hiện được giấc mơ của bác ấy, chắc chắn hạnh phúc biết bao! Điều lo lắng duy nhất của cô là sợ bố thấy bác sĩ quan thì sẽ không vui.
Vào một buổi tối, ăn tối xong, cô và hai cô bạn cùng đang chuẩn bị đến phòng tự học để nghiên cứu, bỗng nghe thấy có người gõ cửa phòng của họ, cô đi đến mở cửa, nhìn thấy một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, bế một đứa bé, đứng trước cửa.
Cô không nhận ra người phụ nữ đó, tưởng là gõ nhầm cửa, bèn khách khí hỏi:
- Chị tìm ai?
- Xin hỏi có phải Đào Hồng ở đây không?
- Chị tìm Đào Hồng? Là tôi.
Người phụ nữ đó nhìn chằm chằm cô một lúc rồi nói:
- Là cô? Vậy thì tôi tìm cô.
Cô tránh sang một bên để người phụ nữ đó vào trong phòng, hỏi:
- Chị tìm tôi có việc gì?
Người phụ nữ ngồi lên giường của Điền Lệ Hà, đặt đứa bé xuống giường, sau đó duỗi một chân ra, gác lên mép giường, có vẻ là để chắn cho đứa bé, nhưng không cởi giầy mà cho cả giầy lên thành giường.
Cô chau mày, chỉ một chiếc giường khác và nói:
- Để đứa trẻ lên cái giường kia đi, chỗ chị ngồi là giường ngủ của bạn tôi, đừng làm bẩn giường của cô ấy.
Điền Lệ Hà miễn cưỡng nói:
- Không sao, không sao, chỉ cần nó chơi không tè dầm là được.
Người phụ nữ đó chẳng bận tâm, nói oang oang:
- Tôi là vợ của Doãn Vệ Quốc.
Cô cảm thấy như có tiếng sét đánh ngang tai, trước mắt như phủ một màn sương mờ, hình ảnh mọi người trong phòng đều trở nên mơ hồ. Khả năng tư duy của cô dường như bị tan chảy, chỉ còn lại một chút âm thanh cứ dội đi dội lại trong đầu:
- Trụ vững, trụ vững, không được ngất, ngất thì lộ hết.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê đó, cô nghe thấy giọng giễu cợt của Viên Dật:
- Tôi lại tưởng chị là vợ của Mao Chủ tịch chứ.
Điền Lệ Hà hỏi:
- Doãn Vệ Quốc nào?
- Chính là thầy Doãn của các cô.
Hai cô bạn cùng phòng đều như quả bóng xì hơi.
Người phụ nữ đó dường như rất hài lòng với kết quả tại hiện trường, nói tiếp:
- Tôi tên là Trịnh Đông Lăng, Lăng trong chữ Kim Lăng, chứ không phải chữ Linh mà mấy cô gái tầm thường thích dùng, tôi sinh ra ở Nam Kinh, bố tôi đặt cho tôi cái tên này.
Viên Dật nói một cách hài hước:
- Tôi cứ tưởng là chữ Lăng trong thập tam lăng.
Trịnh Đông Lăng trừng trừng nhìn Viên Dật với vẻ không vui.
Điền Lệ Hà chỉ đứa trẻ ở trên giường, bán tín bán nghi hỏi:
- Đó… đây có phải là con của thầy Doãn không?
- Không phải con anh ấy thì còn có thể là con ai?
Viên Dật quá kinh ngạc nói:
- Con của thầy Doãn chị bế nó đến đây làm gì?
Trịnh Đông Lăng khinh khinh nhìn Viên Dật nói:
- Đây là con của tôi với Doãn Vệ Quốc.
- Sao chứng minh được?
- Cô không thấy nó giống sao?
Ba người đều cùng nhìn vào tướng mạo của đứa trẻ, Sầm Kim cảm thấy có dáng vẻ của Vệ Quốc, bất giác tim nghẹn lại, cảm thấy mình sắp phải hét lên.
Trịnh Đông Lăng nói với giọng quả quyết:
- Chắc anh ấy không nói với các người anh ấy đã kết hôn rồi.
Điền Lệ Hà mặt không biến sắc nói dối:
- Nói rồi, nói rồi.
Viên Dật còn chứng thực thêm một mức nữa:
- Hôm đầu tiên thầy lên lớp đã nói với chúng tôi thầy có con rồi.
Trịnh Đông Lăng quay mặt sang Sầm Kim, hỏi giận dữ:
- Anh ấy đã nói với các người anh ấy đã kết hôn rồi, cô còn hẹn hò với anh ấy?
Cô chối quanh:
- Tôi đâu có hẹn hò với anh ấy? Chị nghe ai nói thế?
- Cô không cần quan tâm tôi nghe ai nói, cô chỉ cần nói cô có hẹn hò với anh ấy hay không thôi?
- Không có.
- Cô không hẹn hò với anh ấy, mà người ta lại vô cớ ban ngày ban mặt đổ oan cho cô?
Viên Dật xen vào:
- Không thể nói là vô cớ đổ oan mà phải gọi là vu oan?
Trịnh Đông Lăng có vẻ như cũng không thể nhịn Viên Dật được nữa bèn nói lớn:
- Tôi không nói chuyện với cô, cô đừng có xen ngang, cô mà còn xen vào…
- Thì làm sao? Đuổi tôi đi?
Sầm Kim vội dùng ánh mắt ngăn Viên Dật, giải thích với Trịnh Đông Lăng:
- Thế không phải gọi là hẹn hò.
- Không gọi là hẹn hò thì gọi là gì?
- Gọi là bàn bạc chuyện.
- Có chuyện gì cần phải chạy đến nhà hàng để bàn bạc?
Cô nghe giọng của Trịnh Đông Lăng thì biết chắc chỉ mới biết chuyện cô với Vệ Quốc đi nhà hàng ăn, bèn trấn tĩnh lại hơn, giải thích:
- Chắc anh ấy chưa nói với chị, thời kỳ Cách mạng Văn hóa bố anh ấy là sĩ quan đến trường học của bố tôi, vấn đề của bố tôi là do bố anh ấy chủ trì xử lý, sau đó bố tôi bị đưa về quê để quản chế lao động, đến giờ vẫn chưa khôi phục lại được chức cũ. Bố tôi luôn tìm bố anh ấy, muốn nhờ bố anh ấy chứng minh cho bố tôi để giải quyết vấn đề công việc của bố tôi.
Cô bắt đầu kể lại món nợ cũ năm xưa của “bố anh ấy” với “bố tôi”, kể đến nỗi rất thu hút, chỉ còn thiếu chút tố cáo cuộc đại Cách mạng Văn hóa.
Trịnh Đông Lăng dường như đã tin lời giải thích của cô, nói với vẻ rất thông cảm:
- Sao bố cô đến giờ vẫn chưa được minh oan?
- Thì thế đấy, cho nên bố tôi vừa nghe nói tôi học ở trường này và gặp được thầy Doãn nên mới bảo tôi hỏi thăm tin tức về bố anh ấy.
Trịnh Đông Lăng nói:
- Bố cô với bố tôi khác nhau hoàn toàn, bố cô vẫn có vấn đề, ai bảo ông ấy trước đó chưa giải quyết dứt điểm mà đã kết hôn với mẹ cô?
- Vấn đề là nơi quê ông ấy vẫn không thừa nhận cuộc hôn nhân trước đấy! Bố tôi nghĩ cách để ly hôn cũng không được, vì ở đó chưa từng làm đăng ký kết hôn cho ông.
- Đã chưa làm đăng ký kết hôn thì sao có thể nói ông ấy hai vợ được?
- Thì thế! Cho nên mới nói rất không công bằng!
- Chỉ trách mẹ cô số không may, lấy phải người đàn ông như vậy. Haizz! Đàn ông trên thế gian này thật chẳng lão nào ra gì!
Cô phụ họa theo:
- Đàn ông gây phiền phức, luôn làm liên lụy đến đàn bà.
- Đúng thế, thầy Doãn của các cô chẳng cũng thế sao? Đã kết hôn rồi còn mạo xưng là độc thân ở bên ngoài, để dụ những cô sinh viên.
- Thật sao?
- Sao lại không thật? Tôi là vợ anh ta, anh ta không có mấy chuyện này mà tôi lại tự vạch áo cho người xem lưng à?
- Anh ấy rốt cuộc… như thế nào?
Trịnh Đông Lăng lắc lắc đầu:
- Dào ôi! Tôi cũng ngại nói. Tôi làm việc ở đại học I, cách đây rất xa, không ở đây, ở nhà bố mẹ tôi, họ giúp tôi tìm bảo mẫu trông con. Còn Doãn Vệ Quốc thì sao, đi dạy ở đây, ở trong kí túc xá giáo viên độc thân, rất nhiều người đều không biết anh ấy đã kết hôn, càng không biết anh ta có cả con rồi. Có mấy cô sinh viên trẻ không biết tự trân trọng mình lại quan hệ mập mờ với anh ta.
- Có phải chị cũng tưởng tôi là mấy cô sinh viên đó?
Trịnh Đông Lăng thẳng thắn thừa nhận:
- Khi tôi nghe người ta nói, cứ nghĩ cô cũng bị anh ta lừa, tưởng anh ta chưa kết hôn, đang yêu anh ta, nhưng nghe cô giải thích tôi biết cô không có chuyện đó với anh ta.
Cô vui vẻ nói đùa:
- Chị tin tôi như vậy à?
- Bố cô là do bố anh ta làm cho cực khổ, đến giờ vẫn chưa được minh oan, như vậy cũng có thể nói hai nhà là kẻ thù của nhau.
- Ừ! Bố mẹ tôi rất hận bố anh ấy.
- Cô không hận sao?
- Dù sao tôi cũng là người của thời đại khác, không có mối hận của họ.
- Nhưng vẫn hơi hận, đúng không? Cái này tôi có thể hiểu, đối với những người đã làm khổ bố tôi trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa đến giờ tôi không bao giờ muốn đếm xỉa, chỉ mong sao họ sớm chết đi thôi.
- Nếu tôi không vì việc hỏi thăm tin tức bố anh ta thì cũng không thèm đếm xỉa đến anh ta.
Trịnh Đông Lăng tò mò hỏi:
- Cô đã hỏi thăm được tin tức của bố anh ta chưa?
- Nếu đã hỏi được rồi thì còn lâu tôi mới quan tâm đến anh ta.
- Chắc chắn anh ta sẽ không nói cho cô?
- Ừ! Chắc sợ nhà tôi báo thù bố anh ta.
- Giờ tôi nói cho cô tung tích của bố anh ta, sau này cô không cần phải hỏi anh ta nữa.
Trịnh Đông Lăng nói cho cô số hiệu đơn vị bộ đội và địa chỉ của bác sĩ quan, Sầm Kim giả bộ ghi vào quyển sổ ghi chép, ghi xong cô hỏi vẻ tò mò:
- Cô với thầy Doãn quen nhau thế nào?
- Người khác giới thiệu.
- Người khác giới thiệu? Cô xinh đẹp như vậy còn cần người khác giới thiệu?
- Tôi vốn không cần người giới thiệu, trước đây người theo đuổi tôi rất nhiều, đâu cần ai giới thiệu? Nhưng lúc đó tôi vừa mới bỏ người yêu, mà anh bạn đó với tôi đã yêu nhau rất nhiều năm, người khác đều cho rằng chúng tôi sẽ lấy nhau, đám người theo đuổi tôi cũng đều từ bỏ, tìm người khác. Sau khi bị bạn trai bỏ thì tôi bị stress nặng, chỉ muốn kết hôn trước anh ta, đúng lúc có người giới thiệu Vệ Quốc cho tôi, nên liền đồng ý.
- Chị là vì ấm ức với người bạn trai trước mới kết hôn với thầy Doãn? Vậy anh ấy có biết không?
- Anh ta biết thì sao? Anh ta gặp tôi thì như tiếng sét ái tình, nhưng tôi vốn không để ý đến anh ta, anh ta kém hơn nhiều so với bạn trai tôi trước đó, nếu tôi lấy anh ta thì không thể cứu vãn được thể diện trước bạn trai tôi nên tôi nói người giới thiệu ngay là tôi không muốn yêu Doãn Vệ Quốc, nhưng anh ta cứ bám riết lấy, không có được tôi thì không buông tha, sử dụng rất nhiều thủ đoạn chẳng