Cô lập tức nhớ đến chuyện chưa cưới mà đã có bầu, rất ghê tởm, không muốn nghe chi tiết của câu chuyện bèn chuyển hướng hỏi:
- Vậy tại sao cô và bạn trai lại chia tay nhau?
- Anh ấy ra nước ngoài.
- Anh ấy ra nước ngoài thì bỏ cô? Loại đàn ông đó cũng quả là…
- Không phải anh ta bỏ tôi mà là tôi bỏ anh ta. Tôi là con một, bố mẹ tôi không muốn cho tôi ra nước ngoài, tôi cũng không nỡ rời xa họ, nên mới bỏ người yêu.
- Vậy chị là vì bố mẹ mà hi sinh tình yêu của mình?
- Còn cách nào đâu? Ai bảo tôi là con một.
Trịnh Đông Lăng thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không có ý cáo từ, nếu không phải Trương Cường đến thì Trịnh Đông Lăng chưa chừng sẽ nói đến tận sáng hôm sau.
Trương Cường vừa đến, Viên Dật liền nói với Trịnh Đông Lăng:
- Đúng là nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Đây là con trai của Phó hiệu trưởng đại học G, là bạn trai của Đào Hồng.
Trương Cường rất khôn khéo nói:
- Đừng có nhắc đến bố anh, anh có thể tự dựa vào bản thân cũng có được mĩ nhân.
- Mọi người có khách đến tôi không quấy rầy nữa, để hôm khác nói chuyện.
Trịnh Đông Lăng đi rồi Trương Cường hỏi:
- Mấy em đang giở trò gì đấy?
Viên Dật giải thích với Trương Cường một lát sau đó than thở:
- Đây chính là vợ của thầy Doãn hả? Quá kém!
Điền Lệ Hà cũng nói:
- Nhìn xem cái vẻ đắc ý của cô ta! Tôi là vợ của Doãn Vệ Quốc, vợ của Doãn Vệ Quốc thì sao? Rất hiếm lạ sao? Vậy mà sao nghe đến mấy từ Phó hiệu trưởng đại học G thì lại ghen tỵ đến nỗi chảy cả nước dãi thế?
Mấy người cười lớn, Viên Dật nói:
- Người này thật đúng là chết vì sĩ, phòng chồng đi ra ngoài cũng như phòng trộm vậy, chồng cô ta đã bỏ mặc cô ta, không quan tâm đếm xỉa đến như vậy thì sao lại còn phải phòng làm gì?
Điền Lệ Hà nói:
- Xem đấy, tớ đã bảo là phải điều tra anh ta sớm hơn mà? Các cậu không tin, giờ thì hay rồi, làm cho vợ người ta đến tận cửa tìm, may mà hai nhà vẫn chưa có ân oán gì nếu không thì hôm nay cô ta sẽ sống chết với Đào Hồng.
Viên Dật nói:
- Đừng sợ, vợ anh ta với cái đức tính đó thì cậu cứ nhẹ nhàng kéo anh ta lại.
Điền Lệ Hà nói:
- Thôi đi, vợ thì không sao, nhưng người ta có con trai rồi, cô còn định phá vỡ hạnh phúc nhà người ta hả?
- Có con trai thì không phá?
- Nhưng thế thì chẳng có ý nghĩa gì nữa? Kết hôn rồi làm mẹ kế của người ta.
- Bảo vợ anh ta bế con đi.
- Nhưng đứa bé đó thật đáng thương.
Hai cô bạn bỏ mặc Trương Cường và Sầm Kim tranh luận ầm ĩ với nhau. Sầm Kim lòng rối như tơ vò, chỉ nghĩ: hỏng rồi, sao mà ăn nói với mẹ đây? Sắp kỳ nghỉ đông rồi, mẹ có thể sẽ mời nhà bác sĩ quan đến nhà chơi thật.
Cô đành phải gọi điện cho mẹ:
- Mẹ, mẹ chưa mời nhà bác sĩ quan đến nhà mình chơi tết chứ?
- Chưa, con đã mời rồi hả? Có cần mẹ cũng phải mời không?
- Đừng đừng đừng, hôm nay con gọi cho mẹ là bảo mẹ đừng mời ông ấy.
- Tại sao?
- Là vì… vì… anh Vệ Quốc đó, con đã không để ý anh ta nữa.
- Thật không? Tại sao? Mới hai hôm trước hai đứa chẳng đã nói là vẫn tốt sao?
- Đúng thế, nhưng giờ con biết anh ấy đã…
- Đã kết hôn rồi?
- Vâng.
- Vậy hai đứa quen nhau thời gian qua nó cũng không nói cho con biết?
- Con không hỏi anh ấy.
Mẹ rất giận dữ:
- Chuyện này phải để người khác hỏi thì mới nói sao? Tự phải chủ động nói với đối phương chứ, mới bắt đầu đã phải nói rồi, không nói chính là không trung thực.
Cô không biện hộ thay anh, biết càng biện hộ thì mẹ càng giận hơn.
Mẹ thở dài nói:
- Đấy! Sợ nhất là con cũng giống mẹ như xưa, gặp phải người đàn ông không trung thực. Bố con cũng vậy, có vợ ở nhà rồi cũng không nói cho mẹ biết, nếu không bị điều tra không thời kỳ Cách mạng Văn hóa thì ông ấy sẽ giấu mẹ cả đời chắc?
Cô không hiểu:
- Vậy tại sao mẹ lại hận bác sĩ quan? Ông ấy cho người đi điều tra chẳng phải đã giúp mẹ vạch trần lời nói dối của bố sao? Mẹ nên cảm ơn ông ấy chứ?
Mẹ lúng túng nói:
- Con hỏi làm mẹ bị lẫn lộn rồi, tình cảm của con người rất phức tạp, mẹ hận ông ấy không trung thực, mẹ cũng hận cái ông sĩ quan đã chia rẽ tình cảm vợ chồng.
- Xem ra mẹ nói cũng đúng, đàn ông chẳng có ai tốt cả.
Mẹ lại biện hộ cho bố:
- Bố con cũng chỉ không thành thực với mẹ chuyện này, còn các mặt khác ông ấy vẫn không hề nói dối. Việc này khác với Vệ Quốc, mẹ nhớ thằng đó từ nhỏ đã thích nói dối. Hơn nữa bố con chưa đăng ký với cái bà đó nên ông ấy tưởng cuộc hôn nhân đó không tính, nhưng còn thằng Vệ Quốc lẽ nào cũng mới chỉ bái thiên địa mà chưa đăng ký?
- Giờ đâu có còn hôn nhân theo kiểu sắp đặt nữa.
- Cho nên mới nói bản tính của Vệ Quốc xấu xa hơn bố con.
Mẹ lo lắng hỏi:
- Con với nó chắc chưa quen nhau lâu chứ? Chỉ ở học kỳ này thôi hả?
- Vâng.
- Nó có động chân động tay với con không?
- Không.
Mẹ thở phào:
- Vậy thì tốt.
Cô nói với giọng đùa vui vẻ:
- Nhưng con đã động chân động tay với anh ấy rồi.
Mẹ cứ như nhảy dựng lên:
- Đừng có nói linh tinh, con gái…
Con nhanh chóng đổi giọng:
- Nói đùa với mẹ thôi.
- Mẹ biết là con nói đùa, con gái của mẹ từ nhỏ đã cẩn thận, chắc chắn sẽ không làm chuyện này.