Ông ấy đã đến muộn, nếu ông ấy gặp mẹ em trước thì sau đó sẽ không có nhiều bi kịch xảy ra như vậy.
- Nhưng thế thì không có em.
Anh đồng tình nói:
- Đúng thế, nhưng thế thì không có em, cho nên anh vẫn mong bố anh đến muộn.
- Bố anh sau này không tái hôn?
- Sau này có tái hôn một lần.
- Ồ! Em cứ tưởng…
- Là sau khi biết bố mẹ em tác hợp lại với nhau.
Cô hiếu kỳ hỏi:
- Vậy mẹ kế của anh sao rồi? Giờ đang ở đâu?
- Ly hôn lâu rồi. Kết hôn chưa được hai năm thì ly hôn.
- Anh có thích mẹ kế của anh không?
- Không có cảm giác gì. Không thể nói là thích, cũng không thể nói là không thích, chuyện của họ anh không quan tâm.
- Nếu mẹ em làm mẹ kế của anh thì anh có thích không?
- Tất nhiên là rất thích rồi, nhưng không thể được.
Anh buồn buồn nói:
- Bố anh rất đáng thương đúng không? Người mình thương yêu hết lòng nhưng mãi mãi không thể có được, không thể có được nhưng vẫn yêu.
Cô cũng rất thương cảm.
Anh lại nói:
- Thật ra bố em không xứng đáng với tình yêu của mẹ em bằng bố anh.
Cô phụ họa:
- Đúng thế, trước đây ông đã từng có một lần kết hôn, lại không nói với mẹ em.
Anh phản bác lại:
- Cuộc hôn nhân đó không phải là vấn đề của ông, bởi vì ông vốn không biết cuộc hôn nhân đó cũng được tính.
Cô tò mò hỏi:
- Rốt cuộc anh đứng ở lập trường nào để nói vậy?
Anh có vẻ bối rối:
- Anh chẳng đứng ở lập trường nào cả, chỉ là nói thực tế thôi.
Cô vui vẻ nói:
- May thay chúng ta không bỏ lỡ thời cơ.
- Ai?
- Em và anh.
Anh im lặng một lát rồi nói:
- Nếu chúng ta đã bỏ lỡ thì phải làm thế nào?
- Chúng ta vẫn chưa bỏ lỡ mà.
- Anh nói là nếu.
- Nếu chúng ta đã bỏ lỡ? Vậy chúng ta hãy cùng nhảy hồ tự tử, vẫn là anh ôm em, chúng ta cùng nhảy xuống tận đáy.
- Giờ em vẫn chưa biết bơi hả?
- Em biết bơi rồi.
- Vậy sao có thể chìm xuống đáy được.
Cô kéo anh dừng lại, đứng trước mặt anh, vòng hai tay ôm lấy eo anh:
- Như thế này, thắt thật chặt vào, giống như một hòn đá to, cùng chìm xuống tận đáy, em đảm bảo sẽ không buông tay giữa chừng.
- Em muốn chết vậy, không sợ sao?
- Nếu cùng nhảy với anh thì em không sợ, còn anh?
- Anh cũng không sợ.
Cô nhiệt tình nói:
- Vậy quyết định như vậy nhé, nhỡ có xảy ra chuyện gì hai người chúng ta không thể sống cùng nhau thì chúng ta sẽ cùng chết.
- Nhưng chết cũng không phải là chuyện dễ như vậy, rất nhiều trách nhiệm, rất nhiều nghĩa vụ.
- Trách nhiệm, nghĩa vụ gì?
- Nếu em chết rồi mẹ em chắc chắn sẽ khóc đến chết.
- Nếu anh chết rồi thì bố anh cũng sẽ khóc đến chết.
- Thế nên sao có thể chết được? Có thể bố anh trước đây cũng như vậy, muốn chết nhưng không thể chết, vì có anh.
- Mẹ em trước đây cũng hay nói nếu không vì em thì bà đã chết từ lâu rồi.
- Bố mẹ đều vì con cái mà đành phải sống trên thế gian này; con cái vì bố mẹ cũng đành phải sống trên thế gian này. Đấy, làm người là thế mà.
Cô ngắt lời anh:
- Chúng ta không nói chuyện chết hay không chết nữa, chúng ta lại không bỏ lỡ thì tại sao lại phải nghĩ đến cái chết chứ?
- Được, không nói nữa.
- Nghỉ hè anh cùng em về thành phố F đi, đi gặp mẹ em.
- Em không sợ mẹ mắng em sao?
- Tại sao bà lại mắng em?
- Bởi vì anh, từ nhỏ đã là đứa trẻ xấu.
- Chẳng phải anh đã thay đổi rồi sao?
Cô nói thẳng:
- Em đã từng nói với mẹ em chuyện của chúng mình, bà rất thích anh, thật đấy, nhưng em nói dối bà là anh đang học thạc sĩ.
- Tại sao phải nói dối thế? Có phải bà ấy coi thường anh là sinh viên công nông binh không?
Cô hơi chút xấu hổ thừa nhận:
- Hơi sợ, nhưng bà không coi thường anh, là em lo vớ vẩn thôi.
Anh cười nói:
- Thực ra em không cần phải nói dối, anh đã học thạc sĩ tại chức, nhưng anh cũng giống như mấy vị thạc sĩ thoát li, phải thi một cách chính quy, chỉ vì anh đã là giáo viên của trường đại học G nên mới học tại chức, cứ coi là nửa thoát li, mỗi một học kỳ chỉ dạy một khóa.
Cô giật mình kinh ngạc:
- Vậy sao? Anh học lúc nào?
- Vừa học xong học kỳ trước.
- Á? Thật sao? Vậy tại sao anh không nói sớm?
- Anh tưởng em biết rồi.
- Sao em biết được?
- Em không nhờ người điều tra anh sao?
- Không có. Tại sao em lại nhờ người điều tra anh? Lẽ nào còn có ai hiểu anh hơn em?