Hôm sau, đúng hẹn, Nhan Tiếu theo thái hậu đến thăm ông Văn, ngoan ngoãn đến mức ngay cả thái hậu cũng khó tin.
Nhan Tiếu còn ngấm ngầm kế hoạch, trước khi cô gọi điện thoại cho yêu nghiệt, cô còn nghĩ rằng “chung sống hòa bình, mọi việc cùng bàn bạc”, muốn nhờ hắn khuyên thái hậu buổi chiều mới đến thăm ông ngoại yêu nghiệt. Nhưng hiện tại cô cảm thấy…Đi! Bắt buộc phải đi!
Tốt nhất là đột kích để yêu nghiệt trở tay không kịp, máu nóng bốc hết lên đầu mới hay. Nhưng thực tế khó lường, lúc hai mẹ con đến bệnh viện, yêu nghiệt không ở đó. Thấy tình hình như vậy, Nhan Tiếu càng tin dự đoán của mình là thật, cứ nghĩ đến hình ảnh Văn Dịch cặp kè với con gái, cô lại hận đến xương tủy.
Tình trạng của giáo sư Văn cũng không nghiêm trọng. Lúc cô và thái hậu đến, giáo sư đang ngồi trên giường, vừa đọc báo vừa chỉ huy cô y tá cắm bông cho ông, tinh thần rất rắn rỏi. Thấy vậy, thái hậu cũng phải xuýt xoa, vừa giúp các việc vừa múc canh mời ông, thân thiết hơn cả con gái.
Thực ra nhà họ Văn cũng ít người, ông Văn là con một, sau khi các cụ mất, ông sống ở khu tứ hợp viện, lấy vợ sinh con, không ngờ đến tuổi trung niên, vợ lại mất, ông sống 1 mình nuôi con gái. Chắc là do được hưởng gien nghệ sĩ từ cha, ngay từ nhỏ, mẹ Văn Dịch đã bộc lộ phẩm chất thanh cao, chỉ quan tâm đến chuyện học hành, mặc dù nổi tiếng gần xa vì xinh đẹp, nhưng không ai đủ can đảm theo đuổi bà.
Ông Văn cũng không sốt ruột, cười xuề xòa nói: “Thư trung tự hữu nhan như ngọc (có nghĩa là trong sách luôn có những cái hay cái đẹp)” \! Ông tin rằng cậu con rể của gia đình mình cũng từ sách vở mà ra. Bà con họ hàng, hàng xóm cũng bó tay với ông cụ cổ hủ này, vừa thầm sốt ruột thay cho bà Văn Hân, mẹ Văn Dịch, vừa tì kiếm, làm mai mối cho bà những đám ưng ý.
Một kết quả khiến mọi người vô cùng sửng sốt là, năm hai mươi tám tuổi, bà Văn Hân dắt tay 1 anh chàng rất đẹp trai về nhà ăn Tết. Và điều làm mọi người phải tấm tắc là, cậu con rể của ông Văn đúng là chui từ tủ sách mà ra. Hai người quen nhau trong thư viện, lại tìm được tiếng nói chung nhờ cùng mượn 1 cuốn sách, rồi tiếp theo là đi ăn, hẹn hò, xem phim, …Mọi việc như trăng đến rằm sẽ ắt tròn.
Năm sau, khi nghĩ đến tiền đồ phát triển của chồng, và chính thức quyết định sang Mỹ định cư, bụng bà Văn Hân đã kềnh càng. Cho dù xét trên góc độ khoa học kỹ thuật hay sự phát triển của y học, ở nước ngoài vẫn tốt hơn trong nước, hai vợ chồng cùng bàn bạc về Mỹ để bà dưỡng thai, và cùng với đó, ông Văn, người từ trước giờ vốn rất khỏe mạnh lại đột nhiên đổ bệnh, bệnh viện cũng không tìm ra bệnh gì, ông cụ ngày nào cũng rên rỉ là không xuống được giường.
Hai vợ chồng sợ quá, ngay chuyện sang Mỹ cũng không dám nhắc đến. Một ngày nọ, ngồi trước giường bệnh của cha, sau một hồi truyện trò, tâm sự, cuối cùng bà Văn Hân và ông cụ cũng đi đến thống nhất. Một: Ba ủng hộ nhiệt tình việc con sang Mỹ phát triển, dù là đối với con hay sự nghiệp chồng con đều có lợi. Hai, con cũng không phải lo lắng khi ba ở lại đây, bây giờ việc đi lại thuận tiện, ba nhớ con sẽ bay qua thăm con. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là cái “tuy nhiên” này.
Giáo sư Văn đã nói một hồi rất rõ ràng, mạch lạc, cuối cùng nước mắt lưng tròng nắm tay con gái, nói: Các con đi cũng được, nhưng phải để lại đứa con. Ít nhất trong mấy năm đầu quan trọng nhất phải để lại, không được để đứa cháu duy nhất của nhà họ Văn lưu lạc nước ngoài, nhập quốc tịch Mỹ, ngay cả tiếng mẹ đẻ cũng không biết nói, chữ Hán cũng không biết viết, trở thành Tây hạng xịn.
Thế là Văn Dịch mang họ Văn, nhập quốc tịch Trung Quốc, ở lại Trung Quốc. Cha mẹ mỗi năm nghỉ 3,4 tháng về thăm con, đến khi trưởng thành mới quay về với cha mẹ.
Mỗi lần ông cụ xảy ra chuyện gì, nhà cũng chẵng có ai hỗ trợ, chăm nom. Lúc này, thấy ông cụ ốm mà không có ai thăm nom, thái hậu lại rơm rớm nước mắt, ông cụ lại vui vẻ an ủi: “Không sao…không sao. Bệnh nhẹ thôi mà, cô xem hiện giờ tôi ở viện không phải được chăm sóc rất chu đáo đó sao, cô y tá cũng rất tận tâm”
Nói xong, Nhan Tiếu liền nhìn cô y tá theo hướng chỉ tay của ông. Đối phương nghe thấy vậy, mặt lạnh như tiền, chỉ thiếu nước lầm bầm. Nhan Tiếu không nén được bèn cười thầm, chắc là cô y tá đang rủa thầm trong bụng, ông thấy tôi tận tâm, nhưng lần sau dù có giết chết tôi, tôi cũng không phục vụ ông đâu, cắm hoa còn phải thế này thế nọ.
Nhan Tiếu đưa ngón tay lên môi. Ông Văn vốn nổi tiếng khó tính, nhưng bất luận chỉ huy ai làm gì, ông đều rất có lý, nét mặt rất nhân từ, dù có muốn nổi cáu cũng không nổi cáu được. Nhan Tiếu ngừng 1 lát hỏi: “Y tá dù có chăm sóc ông tận tình đến đâu cũng không bằng người nhà, cô chú ở nước ngoài không nói gì, Văn Dịch…Văn Dịch đâu ông?”
Nói xong, ông Văn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng yêu nghiệt vọng vào: “Ái chà…ai mà nhớ mình vậy hà?”
Thật đúng lúc, hóa ra Văn Dịch chuẩn bị bước vào phòng thì nghe thấy trong phòng có người nói chuyện. Cách bức tường nghe thấy loáng thóang có người nhắc tên mình, thế là hắn cười rất nham nhở, vui vẻ đẩy cửa vào, vừa thấy người ngồi đối diện ông Văn là Nhan Tiếu, hắn sững 1 lát mới há miệng hỏi: “hả?”
Nhan Tiếu ngẩng đầu lên, hóa ra cậu thiếu gia phong lưu Văn Dịch. Mắt cô ccũng trợn tròn, sau đó hướng ra phía sau lưng VănDịch.
Thấy vậy, Văn Dịch mới sực nhớ nhiệm vụ của mình, nghiêng người để cô gái bên cạnh bước lên trước mình nói: “Ông..”
Chưa nói dứt lời, yêu nghiệt cảm thấy có trận gió lạnh thổi qua, ngoái đầu nhìn Nhan Tiếu trong trạng thái áp thấp bao vây, thầm kêu không ổn nhưng đã quá muộn.
Nhan Tiếu khoanh tay trước ngực “hứ” 1 tiếng rồi nói: “Người yêu của thiếu gia Văn Dịch đó hả? Khá đó nhỉ? Khá hơn cô bé học cấp 3 chưa đủ 18 tuổi lần trước. Chà, nhưng tớ vẫn thích cô bạn lần trước của cậu”
Nhan Tiếu ngừng 1 lát, giả vờ tay chống cằm ngẫm nghĩ: “Cô bé lần trước ở cùng cậu, tiền thuê nhà của hai đứa cậu không đủ, phải bảo tớ mang tiền đến đó, cô bé tên gì nhỉ? Ande, Netty? Đó là cô người yêu lần trước và lần trước nữa…”
Nói xong Nhan Tiếu giả vờ ngây thơ, và phòng bện thì…tĩnh lặng như tờ.
Yêu nghiệt nheo mắt: Nhan Tiếu giỏi lắm, biết cách trả thù rồi đó.
Thái hậu giả vời sửng sốt: Không hổ danh con gái của mẹ, rất giống mẹ ngày xưa.
Giáo sư Văn: Chuyện gì thế? Không phải tập này tôi đóng vai chủ chốt sao? Sao Nhan Tiếu giật vai của người khác?
Ngay lập tức, cô gái đứng bên cạnh Văn Dịch cười khúc khích: “Đây là con cái nhà ai thế nhỉ? Hay thật đấy”. Lúc nào ra câu này, cô gái không nhìn Văn Dịch mà nhìn giáo sư Văn đang ngồi trên giường bệnh “Thầy ạh, em nghe nói thầy bị ốm nên vội vã đến ngay, cũng không báo trước, thầy phải tiếp khách quý ạh?”
Nghe thấy vậy, nét mặt Nhan Tiếu vẫn tỏ ra bình thản nhưng trong lòng lại giật thột, thầy? Cô ta gọi ông Văn là thầy, liệu có phải là…
Ông Văn không hề thay đổi sắc mặt, khề khà nói: “Đâu có? Đây là hàng xóm cũ của thầy, biết thầy ốm nên đến thăm, đám sinh viên các em cũng sống có tình thật. Thầy ghi nhớ trong lòng.”
Cô gái cười rất ngây thơ, Văn Dịch lại lạnh lùng nói: “Vừa nãy chị gọi điện thoại đến, nói là đã đến sân bệnh viện, thế nên em xuống đón chị theo lệnh của ông, chẳng – phải – bạn – gái đâu”
Nghe thấy tiếng nghiến răng của yêu nghiệt, Nhan Tiếu lạnh toát sống lưng. Cô sờ mu bàn tay, cũng may thái hậu ứng biến rất nhanh, chỉ cười hềnh hệch nói: “Hóa ra là sinh viên của giáo sư Văn đế thăm, thôi, vậy chúng con xin phép về đây. Canh gà ông cứ ăn dần nhé. Nếu ông thấy ngon miệng, cần ăn nữa thì ông cứ báo con”
Nói xong, không đợi ông giữ lại đã kéo Nhan Tiếu đi ra. Ông Văn cũng không phải người chậm hiểu, vừa đưa mắt ra hiệu cho thái hậu, trong lòng đã hiểu, vừa nói với cậu cháu: “Văn Dịch, còn không tiễn cô àh?”
Ăn miến trả miếng
Ra khỏi bệnh viện, thái hậu liền lấy lý do đi mua thức ăn rồi lẩn mất, chỉ còn lại Văn Dịch và Nhan Tiếu đứng nhìn nhau, không biết phải nói gì.
Nhan Tiếu thấy rất khó xử. Thực ra hai người cũng không cãi nhau hay giận dỗi gì nhau, chỉ vì cô tự nhiên đi hẹn hò với anh chàng mặt mụn nên khiến yêu nghiệt tức giận. Nếu nói sai thì cả hai đều sai, sao hắn mặt nặng mày nhẹ với cô, nói kô liên hệ thì không liên hệ?
Chắc bị Nhan Tiếu nhìn sởn hết gai ốc, yêu nghiệt liền hắng giọng phá tan sự im lặng: “Hôm qua em gọi điện đến cho anh àh?”
“Vâng!” Nhắc đến chuyện này Nhan Tiếu tức hơn, anh chàng chết tiệt này biết mình tìm anh ta mà không gọi lại, gớm thật!
Văn Dịch thở hắt ra 1 tiếng, đang định nói gì đó thì điện thoại đổ chuông. Hắn cau mày nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình rồi liếc Nhan Tiếu một cái, ghé sát điện thoại vào tai. Rõ ràng là yêu nghiệt sớ cô nghe thấy, rõ ràng…
Nhan Tiếucũng không rốt cuộc mình đang tức cái gì, giận gì, chỉ thấy máu nóng bốc lên đầu, bèn quay người bỏ đi, mặc dù yêu nghiệt đứng cách cô 1 đoạn nhưg vừa nói chuyện vừa liếc nhìn Nhan Tiếu, thấy cô như bị trúng ta lao thẳng ra đường. Sợ cô bị xe đâm, yêu nghiệt vội chạy theo kéo cô lại.
“Em làm gì vậy?”
Nhan Tiếu bị Văn Dịch kéo lại, giống như đạn được châm ngòi, nổ lớn, ra sức đẩy hắn ra nói: “Buông ra! Em đi đâu thì liên quan gì đến anh!
Nghe thấy vậy, Văn Dịch liền cau mày: “Đang yên đang lành, tự nhiên em nói lăng nhăng gì vậy?”
“Em – bảo – anh – buông – tay – ra – ngay”
Văn Dịch túm tay Nhan Tiếu không chịu buông, nhưng không nắm mạnh nữa. Lúc nãy Văn Dịch chạy đến ngăn Nhan Tiếu lại, nhưng điện thoại vẫn chưa cúp máy. Đầu bên kia thấy Văn Dịch không chịu nói gì, cũng la lớn 2 câu. Văn Dịch trều môi, một tay túm lấy Nhan Tiếu, tay kia giơ điện thoại lên nói: “Alô”
Thấy vậy, Nhan Tiếu tức đến phát điên. Giỏi lắm, Đồ điểu, vừa túm chặt ta không chịu buông tay, vừa anh anh em em với đứa khác, đúng không? Vừa thỏ thẻ tỏ tình với ta, vừa tán tỉnh đứa khác đúng không? Nghĩ đến đây, bất chấp hình ảnh thục nữ, Nhan Tiếu nhìn nghiêng khuôn mặt điển trai của Văn Dịch, càng nghĩ càng tức, càng tức càng không giãy ra được, cuối cùng…
Lúc đầu,Văn Dịch định nói qua loa cho xong chuyện với người bên kia, muốn kết thúc cuộc nói chuyện rồi nghĩ cách đối phó với Nhan Tiếu đang lên cơn điên ở bên này. Nhưng chưa kịp cúp máy, bên này Nhan Tiếu không những lên cơn điên mà còn như người mắc bệnh dại ngoặc 1 cái…Văn Dịch thấy ta đau nhói, liền “oái” lên 1 tiếng, hất Nhan Tiếu ra, thấy trên cánh tay có vết răng đỏ ửng, tức nổ đom đóm mắt.
“Em điên thật rồi!”
“Em điên rồi đấy” Nhan Tiếu rồi đấy, em muốn thay giáo sư Văn dạy cho thằng cháu bất hiếu 1 bài học. Rõ ràng là ông không thể hưởng những năm tháng tuổi già an nhàn, nhưng vì tương lai của anh mà ông giữ anh lại Trung Quốc, hầu hạ nuôi anh trưởng thành. Nhưng anh lại lấy oán trả ơn, giờ ông đang ốm mà anh còn yêu đương nhăng nhít”
Nghe thấy vậy, Văn Dịch khóc dở mếu dở, hắn hít 1 hơi thật sâu gật đầu nói: “Giỏi lắm, giỏi lắm. Không phải em muốn biết gần đây anh làm nhữnggì đó sao?” Nói xong Văn Dịch liền nhét điện thoại vào tay Nhan Tiếu hậm hực trợn mắt nhìn cô: “Em nghe đi, nghe xem anh đang nói chuyện với ai, nói những gì?”