Quỷ vương mặc dù đang mất gần hết pháp lực, vẫn phát ra một loại khí thế nộ uy cao cường, ai cũng hiểu đạo lý con lạc đà gầy sắp chết so ra vẫn cao to hơn đại mã. Cho dù hiện giờ quỷ vương đang rơi vào thế yếu, khí tức kinh người vẫn khiến cho đám người ô hợp phải chùn bước chân.
Thế nhưng ai lại không muốn có một thân thể bất tử, có được một cuộc sống kéo dài ngàn năm, còn có được pháp lực cao siêu cường đại, hưởng thụ khoái cảm có được quyền uy vô thượng? Song, khi làm một phàm nhân, kết cục cuối cùng vẫn chỉ có một lần sống, chẳng có ai là kẻ ngu, cũng chẳng có ai muốn phó thác số mệnh mình vào bước chân kẻ khác!
Trong khoảnh khắc đám người này đang còn do dự, quỷ vương vận dụng pháp lực cuối cùng, trong nháy mắt chuyển tới một căn phòng đầy nắng, chính là căn phòng có ao nước hoa sen mà trước kia quỷ vương tặng sinh nhật Mộng Nguyệt, cũng là tầng chóp cao nhất của thành bảo này, không nghĩ tới nơi đây sẽ là chỗ an nghỉ cuối cùng cho linh hồn mình.
Cánh cửa còn chưa kịp đẩy ra, quỷ vương đã không còn chịu nổi nữa, trong miệng chợt ho ra rất nhiều máu tươi màu lam nhạt.
“Nguyệt nhi….. mau… đem ta….. vào trong…. phòng……, mau….. vào trong trước……, nàng…. hãy… ăn…. trái tim… ta…… không… theo vết xe… đổ…….”, chưa nói xong, bàn tay lạnh lẽo cơ hồ đã trở nên trong suốt trong nắm tay Mộng Nguyệt, buông rơi, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ màu lam.
Tâm Ngô Mộng Nguyệt giờ khắc này đây, đau tới không ai biết được cảm giác này là gì, cũng không cách nào dùng ngôn từ miêu tả! Nàng nghĩ đến cùng chết theo người yêu…….
Lúc này, đám sát nhân sát quỷ vì trục lợi mà không còn nhân tính chạy lên, sau khi nhìn thấy quỷ vương trong nháy mắt biến thành trong suốt không màu, đều cùng không định mà sững sờ một chút, rất nhanh liền hiểu tất cả trước mắt có ý nghĩa gì, quỷ vương là cánh cung che đỡ, nay đã xuất linh về trời, nhất thời vì vậy mà hưng phấn vô cùng, thi nhau lũ lượt xông lên, phá tan mọi kết giới bảo vệ, giết hết, lão nhân, nữ nhân cùng hài tử đều giết sạch không tha!
Nghe tiếng chém giết càng ngày càng tới gần, Mộng Nguyệt đột nhiên từ cực cùng bi thống trở nên thanh tĩnh lặng im, tự nói với chính mình không thể chết, vì quỷ vương mà bằng bất cứ giá nào sống còn, quyết không để bọn dã thú vô tâm vô tính làm ô nhục trái tim quỷ vương! Ngô Mộng Nguyệt tự nói với mình, ta muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của vương………
“Vương, ý của chàng ta đã hiểu, chàng hãy yên tâm đi đi, ở trong lòng ta, sẽ cùng mang theo trái tim chàng.” Sau đó liền đẩy cánh cửa ra, để cho ánh sáng mặt trời rạng rỡ chiếu lên thân thể quỷ vương, nhìn quỷ vương bị ánh sáng hoàn toàn bao phủ, cho đến khi biến mất, hoàn toàn tan biến chìm trong ánh mai huyền dịu, Ngô Mộng Nguyệt nhẹ giọng thầm thì, “Ta sẽ chờ chàng trở lại, dù cho là luân hồi ngàn năm!”
Chờ đến khi phỉ nhân tới nơi, còn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, một suối tóc màu bạc trắng vươn đến như lũ, siết chặt, kết thúc cuộc đời bẩn thỉu của bọn chúng. Phỉ thủ chạy theo phía sau, chỉ cảm thấy tất cả mọi vật màu lam cấu thành nên quỷ bảo dần nhàn nhạt đi, chợt biến thành các sắc thái màu trắng muốt, còn đang nghi ngờ tự hỏi, suối tóc lạnh như băng đã cuốn lấy khiến hắn nghẹt thở, cho là quỷ vương sống lại, sợ hãi liền cầu xin tha thứ:
“Đại vương! Ngài đừng giết ta, đại nhân ngài không chấp tiểu nhân, thả ta đi! Ta bị lợi riêng làm mê muội đầu óc, lòng tham khiến ta âm mưu giết đệ đệ Ngô Mộng Nguyệt, cũng đi hãm hại ngài, khiến cho hai người sinh ra mâu thuẫn giết hại nhau, ta không muốn chết! Ngài tha cho ta đi! Ta không bao giờ dám nữa! Ngài tuyệt sẽ không ra tay với tiểu nhân hỗn trướng này đi! Vậy sẽ làm dơ bẩn bàn tay cao quý của ngài, ngài…..” Còn chưa nói hết, cái đầu khóc lóc của phỉ thủ đã đứt lìa khỏi cổ.
Ngô Mộng Nguyệt dù có là kẻ ngu đi nữa, cũng đã ít nhiều đoán được kết cục chính mình không hề mong muốn này, tự mình nghe phỉ thủ kể lể, không thể không tiếp nhận đả kích.
“Vương, là ta trách lầm chàng, đều là lỗi của ta, ta vẫn luôn cho là chàng không tin ta, hoài nghi ta, thật ra ta mới là kẻ ích kỉ không suy nghĩ thấu đáo, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thực sự tin tưởng chàng, vì chàng mà quẩn quanh nghĩ ngợi! Ta luôn tự cho rằng ta yêu chàng rất sâu, đến cuối cùng ta mới hiểu được, tình yêu của ta so với chàng còn quá đỗi trẻ con, còn chưa đủ sâu nồng, ta thật dơ bẩn không chịu nổi, vương! Tha thứ cho ta! Mau trở về đi!”
Ngô Mộng Nguyệt quỳ gối ở bên ngoài cửa phòng, nhìn một hồ sen lấp lánh xinh đẹp bên trong, nhìn đến thất thần.
Kết giới ngoài đại môn quỷ bảo một lần nữa đóng lại, toàn bộ cung điện lại khôi phục trầm lắng như trước, chỉ là toàn bộ quỷ bảo đã trở thành một màu trắng, như đang muốn xóa sạch điều gì, một màu sắc nồng đậm đau thương…..
Đèn đỏ ngoài phòng giải phẫu bệnh viện Môn Thủ vụt tắt, cánh cửa phòng mở ra, đạo diễn cùng mọi người trong đoàn đang ngồi liền bật dậy, nóng nảy lo lắng chạy đến hỏi: “Bác sĩ! Thế nào rồi?”
“Hô hấp đã ngưng, nhịp tim dừng lại. Chúng tôi đã cố gắng hết sức!” Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
“Bác sĩ, cầu xin ông xem lại một chút đi!”
Bác sĩ khoát tay áo một cái, không tiếng động rời đi, đạo diễn cùng mọi người nhất thời ngây ngốc đứng lặng.
Hồ Khả Nhan là người đầu tiên vọt vào, nhìn người trên giường bất động, khóc lóc vô cùng bi thương.
Lúc này, mọi người cũng lục tục đi vào, chuẩn bị hướng người đang nằm trên giường nói lời từ giã.
“Nguyệt nhi!!!”
Người trên giường đột nhiên ngồi bật dậy, dọa mọi người giật mình, đứng tim tại chỗ, Hồ Khả Nhan là người phản ứng lại đầu tiên, nhanh chóng vọt ra ngoài cửa như một cơn lốc, trong miệng không ngừng kêu la: “Bác sĩ! Mau tới! Mau tới nhanh! Bệnh nhân tỉnh! Bác sĩ! Mau tới!” Có lẽ vì vui mừng quá lớn mà Hồ Khả Nhan quên mất nút bấm gọi đầu giường bệnh.
Bác sĩ chạy tới liền nhìn thấy người thanh niên trẻ đang ngồi ở trên giường, ngạc nhiên một mực hô: “Kỳ tích! Thật là kỳ tích!! Như thế nào có thể? Bây giờ lại hoàn toàn bình thường như vậy?!!” Giống như người bác sĩ này không tình nguyện nhìn thấy người chết sống lại.
“Tôi làm sao?” Hàn Vũ Tường kỳ quái hỏi.
“Anh không nhớ?” Hồ Khả Nhan hỏi thăm.
“Chúng ta khi đang quay cảnh giết giặc cuối cùng thì bất chợt gặp bão sa mạc, cậu bị cát bụi chôn dưới đất, chờ tới khi gió lốc đi qua, bọn tôi cố hết sức tìm kiếm, rốt cục cuối cùng cũng đào được cậu ra, mang đến đây cứu chữa đã mấy ngày, hôm nay nghe bác sĩ nói cậu không qua nổi, chúng tôi thật đau lòng, không ngờ may mắn cậu bất ngờ ‘bật dậy’, aizzz, cậu bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi.” Đạo diễn nói xong, nhìn mọi người xung quanh một chút, bây giờ tất cả mới nhẹ nhàng thở phảo một hơi.
Hàn Vũ Tường nằm lại bệnh viện quan sát thêm ba ngày, sau đó liền chính thức ra viện. Đêm ra viện đó, đạo diễn mời tất cả mọi người trong đoàn tới quán mới mở lớn nhất gần sa mạc, bao trọn mấy gian, khao tất cả tai qua nạn khỏi. Thức ăn ngon trên bàn đã bày thịnh soạn sẵn, mấy chục ly rượu cùng lúc giơ lên.
“Các vị, xin nghe ta nói, tối nay đầu tiên là để chúc mừng tiểu Hàn từ sông Mê trở lại, thứ hai là để cảm tạ các vị đã ủng hộ bộ phim này cùng tôi, giúp tôi hoàn thành tâm nguyện lớn nhất, thứ ba là để chúng ta cùng chung chúc mừng việc quay bộ phim Phiến Tử đã kết thúc mỹ mãn, dĩ nhiên đây là cố gắng của tất cả mọi người, không phân biệt riêng bất kỳ ai, tiểu Hàn người còn mang bệnh, có thể lấy trà thay rượu cụng chúc, ta cạn trước cảm ơn mọi người, lần nữa cảm ơn mọi người!”
“Cạn chén!”
“Cạn!”
“Không say không về!”
Mọi người rối rít nâng chén, bộ phim quay đã lâu như vậy, đã sớm khiến cho tình cảm của cả đoàn vững vàng chung cùng một chỗ, đoàn kết sẻ chia giống như một thể, mọi người đã không còn xa lạ như lúc mới bắt đầu, đã cùng nhau trải qua sinh tử, cuối cùng đã đem tất cả buộc chặt một chỗ bền chắc, đạo diễn nhìn lại cả đoàn làm phim Phiến Tử, giống như nhìn đứa con một tay mình nuôi lớn, có thể nói là có điểm nuối tiếc vô cùng, này là cảm xúc không ai tránh khỏi, đều là tâm trạng của tất cả lúc này, quá khứ trôi qua xếp vào kí ức, những kí ức đẹp cùng làm việc bên nhau, quá trình ‘đứa trẻ’ này lớn lên sẽ mãi không quên, là một bản nhạc đệm trong Phiến Tử, hãy để nó qua bữa tiệc hôm nay theo mây gió bay đi!
Mặc dù bộ phim đáng nhẽ đã được đưa ra công chiếu và tổ chức lễ tiệc vào mấy ngày trước, cũng là bởi vì có chuyện ngoài ý muốn này, mới khiến cho thời gian có chút không đúng kế hoạch, song đạo diễn vẫn rất vui vẻ. Bình an là phúc, chỉ cần mọi người bình an là tốt rồi! Trong lòng đạo diễn nhẹ nhõm hẳn đi.
Lúc rượu và đồ ăn trên bàn tiệc dần tới hồi cuối, phục vụ viên lễ phép bưng đĩa bánh Trung Thu lên, cung kính đặt lên bàn, “Quý khách, đây là món đặc biệt, hôm nay tiết Trung thu, nhà hàng chúng tôi tặng miễn phí mọi người món điểm tâm này, chúc các vị mọi sự thuận lợi, mỹ mãn.” Nói xong, mọi người liền vỗ tay hoan hô, vui mừng reo hò, sau đó phục vụ viên lại khiêm tốn nói tiếp: “Xin cảm ơn, mong quý khách ngon miệng.” xong từ tốn bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.
“Hôm nay là tiết Trung thu nha! Thảo nào trăng hôm nay sáng rõ như vậy!” Mọi người cảm thán, vì hôm nào cũng bận rộn mà quên mất ngày đặc biệt này. Hồ Khả Nhan hy vọng mình sẽ được như phục vụ viên chúc phúc, tình yêu của mình sẽ mỹ mãn tốt đẹp, nhưng là thực sự có thể trở thành sự thật sao? Phải mong là thế chứ! Đi theo suy nghĩ trong đầu, ánh mắt cũng phiêu phiêu lướt tới hướng Hàn Vũ Tường đối diện đang ngồi uống trà yên lặng.
Cơm nước no nê, sau khi đùa vui nói giỡn, bữa tiệc rốt cuộc cũng tàn, mỗi người liền trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Đêm trăng tròn, Hàn Vũ Tường ngồi sau cửa nhìn vầng trăng sáng, tâm, không biết vì sao, có một loại phiền não cùng khát vọng trước nay chưa từng có đè nén ép chặt, buồn bực tới nỗi muốn thở không nổi, vì vậy, anh quyết định ra ngoài đi dạo một chút.
Vừa mở cánh cửa gỗ ra, ở bên ngoài, Hàn Vũ Tường có chút không tin khi nhìn thấy cô gái vốn luôn quẩn quanh trong giấc mộng của mình giờ khắc này đang đứng sờ sờ trước mặt, một thân màu trắng, quần dài, dải đai dệt bằng tơ thắt quanh eo nhỏ, ống tay áo mềm mại như làn nước, cổ kính, phiêu dật, lại cũng vô cùng ưu thương.
“Vương! Hoan nghênh trở về! Ta tới đón chàng về nhà chúng ta.” Cô gái kia thâm tình thành thực nói.
Hàn Vũ Tường đột nhiên nhớ tới hết thảy, giấc mộng của mình không phải là mộng, là trí nhớ còn sót lại sau luân chuyển thế kiếp ngàn đời.
“Nguyệt nhi, ta đã trở lại! Xem nàng thật gầy đi nhiều, đã để nàng phải chịu khổ!”
“Chớ quấy rầy làm bọn họ tỉnh, chúng ta cùng lặng lẽ rời đi. Đến khi bọn họ tỉnh dậy sẽ không còn nhớ chút gì về chàng nữa, ta đã xóa đi mọi sự liên quan tới chàng trên thế gian này, đối với họ, chàng chưa từng tồn tại, chàng sẽ không trách ta chứ?”
“Dĩ nhiên là không, chỉ cần có nàng bên cạnh ta là đủ rồi.” Hàn Vũ Tường ôn nhu đáp lại.
Ngô Mộng Nguyệt cầm lấy bàn tay Hàn Vũ Tường, trong nháy mắt dời bước đến thành bảo, “Vương! Ta thật nhớ chàng! Cho tới khi đã mất đi chàng, ta mới chợt hiểu ra, trước kia là ta không đúng, chàng có thể tha thứ cho ta không