Một nam một nữ đang đi tới, Cố Hạ cũng nhận ra hai người đang nói chuyện kia, đã từng đánh bài chung, nhìn thấy bọn họ, Cố Hạ nhớ tới hình như trước kia Triển Thiểu Huy đã từng nói Long Trạch cũng ở chỗ này, Tiết Đồng đứng bên cạnh lắc lắc cánh tay anh ta, “Anh xem mặt trời lên cao như vậy, sao lại lạnh được chứ? Em chỉ lội xuống một lát thôi, anh lại vịn em như vậy, làm sao có thể bị ngã được, xuống một lát sẽ lên ngay, đạp lên nhiều đá cuội xem như để massage chân đi.”
“Làm sao không thể? Ngộ nhỡ bị ngã thì phải làm sao? Cho dù không ngã thì cũng rất dễ bị cảm lạnh, muốn massage thì về nhà tìm người đến làm, đừng nghĩ đến chuyện xuống nước nữa!” Long Trạch khẽ mắng cô, anh ta nhìn thấy Triển Thiểu Huy đi tới thì trở nên đứng đắn hơn, bắt chuyện với anh, “Anh Triển, hôm nay lại còn đến chơi nữa, bình thường rất ít khi thấy anh đến đây dạo.”
“Anh cho rằng ai cũng rảnh như anh sao?” Triển Thiểu Huy đáp trả lại anh ra, lại bắt chuyện với Tiết Đồng, điện thoại trong túi vang lên, anh lấy điện thoại đi ra chỗ khác nghe.
“Bảy tháng.” Tiết Đồng tựa vào người Long Trạch, cô ấy chỉ chỉ về phía kia nói, “Tháng trước chúng tôi vừa kết hôn, sẽ ở đây, nếu có thời gian thì hãy cùng Triển thiếu tới chơi.”
Bọn họ đã như vậy, không kết hôn cũng không được, Cố Hạ không biết lúc bọn họ kết hôn có từng gặp vấn đề như mình và Triển Thiểu Huy không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chăm sóc của Long Trạch dành cho cô ấy, có nên từ bỏ không nghĩ đến chuyện kết hôn nữa không, Cố Hạ tùy tiện nói: “Bụng cô rất nhỏ, nhìn không ra đã bảy tháng rồi.”
“Đúng là rất nhỏ.” Tiết Đồng cười hắc hắc, Long Trạch đứng cạnh cô ấy xen vào: “Em ăn uống như vậy mà có thể lớn được sao? Em xem, ai cũng nói bụng em nhỏ, em còn khong quay về ăn nhiều một chút.”
Tiết Đồng đáp trả lại, “Em đã ăn rất nhiều rồi, so với trước kia thì bất kể cái gì cũng ăn được, mấy thứ trong bụng đã sắp lên tới cổ rồi mới phải ra đây tản bộ, có phải anh muốn làm cho dạ dày em vỡ ra không?”
“Vậy hẳn là mỗi ngày em phải ăn nhiều bữa vào.” Long Trạch nói.
“Ai cha, anh đừng lải nhải nữa, giống mẹ em quá đi.” Tiết Đồng tỏ ra không kiên nhẫn, “Anh nói anh là một người đàn ông, sao lại nói nhiều vậy chứ?”
“Em còn chê anh nói nhiều à?” Long Trạch uy hiếp cô, “Lát nữa về nhà anh sẽ mách với mẹ em mới vừa rồi em lội xuống nước, để xem mẹ em sẽ mắng em thế nào.”
Tiết Đồng cười nịnh nọt: “Đừng nói với mẹ em mà, mẹ rất hay lải nhải, mất vài ngày không được yên tĩnh mất thôi…”
Hai người bọn họ mỗi người một câu, Cố Hạ đứng bên cạnh cười nhìn bọn họ ân ân ái ái, hai người kia thật là làm cho người ta hâm mộ, bây giờ cũng đã kết hôn, sẽ nhanh chóng có em bé, dáng vẻ làm ba làm mẹ cũng không phải quá thành thục, còn phải học hỏi nhiều, chẳng qua là cho dù có cãi nhau cũng rất ngọt ngào. Triển Thiểu Huy tiếp điện thoại xong đi tới, ôm lấy vai cô, “Đang nói gì vậy?”
Cố Hạ cười cười, “Nói vài câu thôi.”
Mọi người nói chuyện vài câu sau đó đi về hai hướng khác nhau, đến khi Long Trạch và Tiết Đồng đi xa, Cố Hạ nói: “Bọn họ thật làm cho người khác hâm mộ.”
“Có gì mà hâm mộ.” Triển Thiểu Huy khinh thường, “Long Trạch đã rời khỏi giới cờ bạc, việc kinh doanh cũng không lớn, nghe nói ánh mắt của anh ta rất độc đáo, trước kia còn có người đoán anh ta sẽ là thần bài tiếp theo, ngay cả Lão Tứ cũng nghĩ như vậy, kết quả anh ta ở lại thành phố C, mỗi ngày chỉ trông chừng bà xã của anh ta.”
“Làm sao anh biết anh ta không hạnh phúc?” Cố Hạ cảm thấy nụ cười trên mặt Long Trạch phát ra từ trong lòng, “Có lẽ anh ta đã có được thứ mình muốn.”
“Thứ đó là gì? Một đứa bé sao?” Thật ra Triển Thiểu Huy cũng có hơi không hiểu nổi Long Trạch, nhưng mà anh cũng không quan tâm, “Thôi, chúng ta đừng nói chuyện người khác nữa. Đi mệt chưa? Về nhà nghỉ một lát đi.”
Về nhà ngồi trên ghế salon một lúc thì quản gia vội vàng đi vào, dường như có chuyện báo cáo với Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy bảo ông ta cứ nói thẳng, quản gia nói: “Triển lão gia đã về tới.”