Dạo này Triển Thiểu Huy rất công tư phân minh, không dễ dàng vì chuyện gì mà làm chậm trễ chuyện công việc, nhưng lúc họp anh lại nhiều lần nhìn vào điện thoại, thỉnh thoảng thất thần ngồi nghĩ xem có phải cô gái kia đang không được vui không, có phải đang đói bụng chờ anh mang đồ ăn đến hay không. Người phụ trách hạng mục đang trả lời câu hỏi của người khác, rồi sau đó cả hội trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Triển Thiểu Huy. Mọi người đều biết luôn luôn nói trúng tim đen của vấn đề, phân tích rất hợp lí, thường thường đều hỏi người khác dồn dập, giám đốc Trần – người đưa ra hạng mục này đang chờ chủ tịch làm khó dễ, thế mà Triển Thiểu Huy lại nói một câu, “Nếu tất cả mọi người đều thấy không có vấn đề gì vậy thì tan họp, hạng mục này tất cả mọi người trở về xem xét cẩn thận lại.”
Mọi người như trút được gánh nặng, đợi đến khi các giám đốc đều ra ngoài hết, Trịnh Giang Hà vừa thu dọn tài liệu vừa nói: “Đại ca, tất cả mọi người đều chờ anh đưa ra quan điểm, mấy ngày nay ngày nào mà anh không hỏi cái này cái kia, hôm trước khiến cho các giám đốc tối mặt tối mũi, hôm nay sao lại dễ dàng giải tán như vậy? Chúng em đều phải tăng ca để chuẩn bị đấy.”
“Còn không biết xấu hổ nói mình tăng ca, chuyện gì cũng gán cho tôi cả, có phải tất cả mọi người đều muốn về nghỉ ngơi không?” Triển Thiểu Huy bất mãn nói.
“Còn không phải dạo này anh đặc biệt cần cù sao, mỗi lần họp anh đều bắt bẻ, khiến cho tất cả mọi người đều không dám mở miệng.” Trịnh Giang Hà cười mỉa mai, mấy ngày nay ngày nào Triển Thiểu Huy cũng tăng ca đến muộn như vậy, liên lụy cả đám người trong công ty cũng phải tăng ca theo.
“Tôi cũng bận rộn rất nhiều việc, hạng mục này do cậu phụ trách, có vấn đề gì thì đi tìm giám đốc Trần mà hỏi.” Triển Thiểu Huy giao chồng tư liệu trước mặt cho anh ta, cầm điện thoại nhìn nhìn, “A, đúng rồi, vị đầu bếp làm bánh kem trong nhà cậu biết làm những món nào?”
“Em nhớ anh không thích những thứ đó mà.” Trịnh Giang Hà thấy anh đột nhiên hỏi vấn đề này thì ánh mắt bí hiểm nhìn anh, “Hay là ai đó thích ăn nhỉ? Thấy mấy ngày nay ngày nào anh cũng ở lại công ty, có phải hai người cãi nhau không?”
“Cãi vã cái gì? Chúng tôi rất ổn.” Triển Thiểu Huy hung hăng nói, anh không muốn để cho bọn họ chết giễu mình, cũng không biết từ khi nào Trịnh Giang Hà lại giống y như Tiểu Ngũ vậy, “Cậu gọi điện thoại nói người đó làm vài món sở trường, đóng gói kĩ lại lát nữa tôi sẽ đến lấy.”
Triển Thiểu Huy vừa trở lại văn phòng đã gọi điện ngay cho Cố Hạ, Cố Hạ đã chủ động gọi điện cho anh thì chuyện mấy ngày hôm trước xem như không tồn tại, anh dùng giọng điệu thân mật nói: “Ở nhà…”
Tạm thời Cố Hạ cũng không so đo chuyện mấy ngày nay anh không gọi điện thoại cho cô, vẫn nói chuyện giống như trước, nhưng cuối cùng Triển Thiểu Huy hẹn cô tối này ra ngoài ăn cơm thì Cố Hạ lại từ chối, có nói vài tiếng trước vừa nhận được điện thoại của một người bạn ở chung kí túc xá, bạn học này mới từ nước ngoài về, mời cô tối nay cùng đi ăn cơm, đương nhiên Cố Hạ đã đồng ý. Nghe thấy giọng nói hơi có vẻ thất vọng của Triển Thiểu Huy, trong lòng Cố Hạ vô cùng vui sướng, mấy hôm nay anh không hẹn cô đi ăn cơm, hôm nay muốn cùng nhau ăn cơm thì còn phải để Cố Hạ xem lại lịch trình xem có thời gian rảnh hay không 0, sau đó lại tìm đại một cái cớ từ chối.
Yêu đương chính là như vậy, thỉnh thoảng dỗi hờn một chút, cho dù cãi nhau đến trời long đất lở, một khi đã làm hòa thí xem như không hề xảy ra chuyện gì, tiếp tục dính vào nhau như cháo, Triển Thiểu Huy dặn cô về sớm một chút, còn hỏi tối này có muốn anh đón cô hay không, Cố Hạ nói không cần, dặn anh về nghỉ sớm một chút, đừng làm việc quá muộn. Chắc hẳn là do mấy ngày không gặp nhau nên Cố Hạ thấy rất nhớ anh, đến tối đi cùng vài người bạn học, trong đó có người dẫn bạn trai theo, thân mật hôn hít khiến người khác cực kì hâm mộ, trong lòng Cố Hạ lại càng không thể kìm được mà nhớ đến Triển Thiểu Huy. Trên bàn tiệc mọi người trò chuyện rất vui vẻ, mọi người uống một chút rượu, thật sự Cố Hạ cũng không say, chỉ thấy hơi choáng, một bữa tiệc náo nhiệt đến cuối cùng lại biến thành một cuộc tàn canh lạnh lẽo, mọi người nói lời chào từ biệt nhau, sau đó đường ai nấy đi.
Lúc ngồi trên xe taxi về nhà, thế giới bên ngoài xa hoa trụy lạc như gấm, chắc hẳn bởi vì tác dụng của cồn mà Cố Hạ cảm thấy rất cô đơn, cầm điện thoại gọi điện cho Triển Thiểu Huy, chuông vang thật lâu mới có người tiếp, đầu bên kia rất ồn, âm thanh của cả nam lẫn nữa hỗn tạp với nhau, lúc mới đầu Triển Thiểu Huy nói gì Cố Hạ cũng không thể nghe rõ, về sau anh đến một chỗ vắng người Cố Hạ mới nghe thấy anh nói gì, “Tối nay có một bữa tiệc, vẫn còn phải đi xã giao ở ngoài, anh về nhà rồi hả?”
“Sắp đến nhà rồi.” Cố Hạ nghe thấy đầu bên kia hình như có người gọi “Triển thiếu”, giọng nữ mềm mại uyển chuyển đáng yêu, nỗi cô đơn trong lòng Cố Hạ sinh sôi như cỏ mọc sau mưa, lan tràn ra cả trái tim, cô hỏi: “Anh nói chuyện cười đùa với ai vậy?”
“À, vậy anh cũng về nghỉ ngơi sớm một chút nha.” Cố Hạ cầm điện thoại, nói một tiếng “Tạm biệt” nhưng lại không cúp điện thoại, có lẽ đợi cho đầu bên kia cúp trước, hoặc có lẽ còn muốn nói thêm gì đó. Triển Thiểu Huy đợi vài giây, có hơi bất ngờ, giọng nói mềm mại lạ thường, “Làm sao vậy? Anh không làm gì ở bên ngoài cả, em đừng suy nghĩ lung tung.”
“Em không có suy nghĩ lung tung.” Cố Hạ cảm thấy mình thật sự không hề suy nghĩ lung tung, nếu thật sự Triển Thiểu Huy muốn làm gì đó cùng người khác không phải quá đơn giản hay sao, nhưng anh không phải loại người như vậy, Cố Hạ biết anh là người khắc chế, vả lại, Triển Thiểu Huy cũng không cần phải gạt cô. Lái xe không mở cả radio, hết sứ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Cố Hạ có thể nghe thấy nhịp thở của mình, nếu là bình thường thì yên tĩnh như vậy cũng không có gì, nhưng đêm nay lại cảm thấy trống rỗng, cô chỉ nghe thấy mình nói, “Em nhớ anh.”
Lời nói ra khỏi miệng xong Cố Hạ mới biết mình vừa nói gì, vừa thấy chua xót vừa thấy thoải mái, không đợi Triển Thiểu Huy phản ứng lại, cô vội vội vàng vàng nói: “Em về đến nhà rồi, ngày mai liên lạc sau.”
Xuống xe, không khí bên ngoài khác hẳn, nhiệt độ giảm xuống không ít, từng cơn gió lớn bắt đầu thổi qua những tán cây cùng những tòa nhà, tầng mây đen đặc trên bầu trời bay nhanh qua, Cố Hạ nhanh chóng chạy về phía nhà mình, thời tiết lúc này chính là báo hiệu một cơn mưa lớn sắp kéo tới, chỉ một đoạn đường ngắn cũng đủ làm người ta ướt sũng. Cô về đến nhà là xông ngay vào phòng tắm, lúc đi ra ngoài nhìn thấy bầu trời xẹt qua một tia chớp, trong nháy mắt như xé rách màn đêm tối đen, sau đó tiếng sấm ầm ầm kéo đến trong cơn mưa tuôn. Mọi người trú mưa hai bên đường, có người kêu “Nhanh lên, sắp mưa to rồi.” Cố Hạ cầm khăn lau tóc, đứng bên cửa sổ nhìn xuống mặt đường, không thấy rõ người đang trú mưa, ngược lại trông thấy một chiếc xe đang đi về phía chỗ cô, đó là một chiếc xe thể thao màu trắng, trong tiếng sấm ầm ầm, dường như Cố Hạ nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập, bởi vì chiếc xe kia thật sự rất giống với chiếc xe của Triển Thiểu Huy.
Cô đứng trước khung cửa sổ nhìn xuống, mắt vẫn dán vào chiếc xe kia, lúc điện thoại vang lên khóe miệng cô nở một nụ cười tươi tắn, giọng nói đàn ông trầm ổn vang lên từ đầu bên kia, xa lại lại như gần, anh nói: “Anh đang ở dưới lầu nhà em.” Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
“Em thấy rồi.”
Cố Hạ chạy thật nhanh xuống lầu, cô không nghĩ tới anh lại đến đây trong một thời gian ngắn như vậy, nhưng lại cảm thấy hết thảy đều nhà đương nhiên, bên ngoài cơn gió cuốn những lớp bụi trên mặt đất lên, khiến cho người ta không thể mở mắt ra được, nhưng mà đèn xe rất sáng, như là ánh sáng mặt trời chói lọi, Triển Thiểu Huy mở cửa xe, Cố Hạ chui vào thật nhanh, lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, “Sao anh lại tới đây?”
“Không phải em nói nhớ anh sao?” Triển Thiểu Huy tắt đèn xe phía trước đi, cảnh vật dưới ánh đèn mờ mờ hai bên đường làm cho Cố Hạ cảm thấy không chân thật, nhưng cô lại nghe thấy tiếng nói của anh, “Anh cũng nhớ em.”
Giọng nói rất ấm, giống như ánh sáng ngày đông, anh cầm lấy bàn tay trái của cô vuốt ve, Cố Hạ cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua lòng cô, lúc Triển Thiểu Huy ôm lấy cô đến vị trí của mình, Cố Hạ không hề giãy giụa, ngược lại phối hợp nhích người lên, nghiêng đón làn môi của anh, trong khi môi lưỡi giao hòa nóng bỏng, không biết từ khi nào Cố Hạ đã vòng tay quấn anh cổ anh, làm cho hai người càng dán chặt với nhau hơn.
Bên ngoài sấm chớp làm bầu trời nổ tung, thoáng cái lóe lên làm cả mặt đất trắng xóa, cơn mưa rốt cuộc cũng tầm tã trút xuống, trong ánh sáng của tia chớp Triển Thiểu Huy nhìn thấy khuôn mặt cô, dán vào lỗ tai cô, mang tiếng một tiếng thở dốc, “Cô gái xấu xa này, mấy ngày nay không thèm gọi điện cho anh.”
Anh mang theo một chút trừng phạt khẽ cắn vào vành tai của cô, một chút đau đớn khiến cho Cố Hạ thở nhẹ một tiếng, Triển Thiểu Huy thả lỏng hàm răng, phả hơi thở nóng rực vào vành tai cô, “Lúc muốn ăn gì mới nghĩ đến anh, em nói xem anh phải trừng phạt em thế nào đây?”
“Không phải anh cũng không thèm gọi điện thoại cho em sao.” Cố Hạ lấy tay đẩy anh ra, “Đồ đàn ông nhỏ mọn, còn không biết xấu hổ mà nói em.”
“Dám nói anh nhỏ mọn, để xem anh trị em thế nào.” Triển Thiểu Huy vừa nói vừa kéo sát cô vào mình, tay thăm dò vào váy ngủ của cô, da thịt trên cặp đùi trần trơn bóng, nhẵn nhịu làm cho anh không thể rời tay, Cố Hạ giãy giụa đẩy tay anh ra, “Đừng như vậy, đây là đầu hành lang, sẽ có người trông thấy đấy.”
Triển Thiểu Huy vuốt ve đùi cô một lát mới buông cô ra, “Từ nay về sau không được như vậy, anh không gọi điện thoại cho em thì em cũng phải gọi cho anh.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Cố Hạ không phục lầm bầm, “Ngược lại em sẽ không thèm bám lấy.”
Triển Thiểu Huy phát ra một tiếng cười khẽ từ trong cổ họng, “Cô gái này, có đôi khi thật là khiến cho người ta phát điên.”
Bọn họ không tiếp tục nói thêm về vấn đề này nữa, hai người nhỏ giọng tâm tình vài câu, bên ngoài mưa rơi xuống mặt đất, cát bay tung tóe, thời gian cũng không còn sớm, hà