/> Lạc Trần lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Lạc Sa, chị phải ở lại".
"Chị! Anh ta sắp lấy người khác rồi, chị còn ở lại, vậy chẳng phải là..." Lạc Sa thực sự không dám nói tiếp, lúc này cậu không muốn nói bất cứ lời nào làm tổn thương Lạc Trần.
Lạc Trần vẫn ra sức che giấu sự đau buồn trong lòng, giờ lại bị sự thương xót của Lạc Sa khơi dậy: "Lạc Sa, hãy tin chị. Chúng ta chỉ là ở lại căn nhà này. Chị và Lâm Tự không sống cùng nhau nữa đâu". Đối với Lạc Sa, cô cũng chỉ có thể giải thích đến mức này mà thôi.
Lạc Sa nửa hiểu nửa không, cậu không hiểu rốt cuộc là tại sao vẫn phải sống trong căn nhà này. Nhưng nỗi buồn tràn ngập trong ánh mắt chị khiến Lạc Sa không thốt nên lời, cậu chỉ gật đầu, sau đó ôm chầm lấy Lạc Trần, giật lấy tờ báo vừa mang vào, nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Chị, em sẽ mãi mãi ở bên chị!" Cậu vừa chạy vừa hét.
Lạc Trần hiểu Lạc Sa đau lòng vì cô, vừa rồi giọng Lạc Sa như nghẹn lại, cậu chẳng qua vì không muốn khóc trước mặt cô nên mới vội vàng chạy ra như thế.
Lạc Trần muốn trốn ở nhà, không muốn gặp ai cả, không cần nghe gì hết. Chuông điện thoại reo, Lạc Trần cầm lên nhìn, là Mông Mông. Lạc Trần bất lực cười khổ một tiếng, bấm nút nghe, "Mông Mông?".
"Mình đây, mau nói địa chỉ nhà, mình đến ngay đây."
“Có chuyện gì thế, sớm thế này."
“Đợi mình đến rồi nói.”
Lạc Trần đành nói địa chỉ nhà cho bạn. Sau đó cô ra khỏi giường đi xuống lầu, chuẩn bị đón Mông Mông tới thăm.
Lạc Sa đã ăn sáng xong, đi học rồi. Mắt bác Vương đỏ hoe, chắc chắn là vừa khóc. Bác không dám nhìn Lạc Trần, cứ ở lì trong bếp luôn chân luôn tay, không chịu ra ngoài.
Lạc Trần thở dài, xem ra những người bên cạnh cô còn buồn hơn cô nhiều, họ đều cần cô an ủi. Lạc Trần đi vào bếp: "Bác Vương, cháo hôm nay ngon lắm, bác lấy thêm cho cháu một bát nữa đi". Thể hiện bằng lời nói cũng chẳng ích gì, chỉ khi cô thật sự không sao thì họ mới yên tâm được.
Mông Mông nhanh chóng tìm đến nơi, vừa cởi giày vào nhà đã hét lớn: "Lâm Tự, anh ra đây!". Xem ra cô ấy rất kích động. Tin tức trên báo đôi khi cũng thật giả lẫn lộn, nhưng ông nội cô nói chuyện này chắc chắn trăm phần trăm. Lời của ông nội đương nhiên không có gì phải nghi ngờ. Mông Mông cũng chẳng buồn nghe ông phân tích về vụ hôn sự này, cứ thế lao ra cửa, gọi xe, liên lạc với Lạc Trần rồi vội vàng đến đây.
Lạc Trần thấy bộ dạng sát khí đằng đằng của Mông Mông, vội vàng kéo cô ấy lại, "Lâm Tự không ở đây".
Mông Mông giống như bừng tỉnh, vỗ mạnh vào đầu mình một cái, "Đúng thế, cậu chẳng đã sớm đá anh ta ra khỏi cửa rồi ấy chứ. Mình thật hồ đồ. Mình sẽ đến công ty mắng cho anh ta một trận". Nói xong, không đợi Lạc Trần kịp phản ứng, cô ây xông ra cửa đi giày.
"Mông Mông, Mông Mông!" Lạc Trần cũng không kịp nghĩ gì, đành chạy ra đứng chắn ở cửa, "Đợi chút, cậu đi như thế cũng không gặp được Lâm Tự, không mắng được anh ấy đâu".
"Lạc Trần, sao lúc này rồi mà cậu còn bình tĩnh như thế? Tên Lâm Tự kia cho là bọn mình dễ bị bắt nạt lắm đấy à? Thật quá đáng!" Mông Mông nói xong lại tức giận đùng đùng, đẩy Lạc Trần ra, "Cậu yên tâm, mình sẽ đòi lại công bằng cho cậu, nhất định phải cho anh ta một trận mới được!". Cô ấy không phải chỉ biết nói suông, với trình độ võ nghệ bị ép tập bao nhiêu năm nay của Mông Mông, e là dù ba hay năm người cũng không phải đối thủ của cô ấy.
Lạc Trần không biết làm thế nào, đành ôm chặt lấy Mông Mông, "Đừng như vậy. Mông Mông, đừng như vậy. Cậu có đi cũng không thể giải quyết được gì, những việc có thể làm mình đều đã làm cả rồi, những việc không thể làm mình cùng làm rồi, cứ kệ đi, Mông Mông". Có thể là do thấy Mông Mông rất có thành ý muốn xả giận thay mình khiến Lạc Trần tủi thân. Cô một mặt ngăn Mông Mông, một mặt vừa khóc vừa hét lên những lời đó. Thì ra, chỉ những lúc bị người khác thương hại, nỗi bi thương trong lòng cô mới ào ạt chảy ra như thế.
Mông Mông thấy Lạc Trần khóc, tay chân bắt đầu luống cuống, "Đừng khóc, đừng khóc! Mình không đi nữa, không đi nữa". Cô vẫn tự nhủ với mình, có cơ hội nhất định không để cho tên Lâm Tự kia được yên, không dạy dỗ anh ta, cô sẽ không mang họ Mông nữa, cũng sẽ không làm bạn với Lạc Trần nữa.
Mông Mông và Lạc Trần cùng khóc. Bác Vương lúc này mới đi ra khuyên nhủ họ, "Các cô tuổi còn trẻ, có gì mà không chịu được chứ? Hôm nay dù có xảy ra chuyện to tát đến mấy thì ngày mai khi mặt trời lên, mọi muộn phiền cũng sẽ ở lại phía sau hết cả thôi".
Ba người cùng lau khô nước mắt.
"Lạc Trần, cậu định thế nào?"
Lạc Trần lắc đầu, "Các cậu ai cũng hỏi mình định thế nào, mình thì có thể có biện pháp gì chứ? Mình đã từng hứa với anh ấy là không bỏ đi, mình sẽ không bỏ đi".
"Anh ta sắp cưới Hứa Quán Hoàn rồi, cậu vẫn còn nhẫn nhịn mà chịu đựng được sao?"
"Anh ấy lấy ai cũng vậy. Mình và anh ấy từ nay về sau không liên quan đến nhau nữa. Mình có thể sống một cách khổ sở nhưng quyết không sống trong sự thương tâm."
Mông Mông không hiểu mấy nhưng cũng không truy hỏi, dù gì thì Lạc Trần cũng đã có chủ ý của mình, như thế là tốt rổi.
Mông Mông đột nhiên muốn dốc bầu tâm sự: "Lạc Trần, thực ra sau khi cậu chuyển về nhà, Lý Kỳ cũng đã từng đến tìm mình".
Người này sớm đã trở thành nỗi nhục lớn trong đời Mông Mông, sự đùa giỡn của anh ta hết lần này tới lần khác thách thức giới hạn lòng tự tôn của cô. Mỗi lần đi chơi cùng nhau, cô đều cảm thấy giữa hai người như có sự thỏa thuận ngầm, chỉ là không nói ra mà thôi, thỉnh thoảng anh ta còn lén lút gửi cho cô những ám thị rất rõ ràng. Có điều Mông Mông lại thường xuyên nghe được tin anh ta thế này thế nọ với các cô gái khác. Khi Mông Mông tránh xa thì anh ta sáp lại. Khi Mông Mông đuổi tới gần, anh ta lại buông tay.
Mông Mông kể lại với Lạc Trần: "Có mấy lần, mình cảm thấy dường như mình đã túm được vạt áo của anh ấy, nhưng rồi lại nhận ra chỉ là gió đang lướt qua tay mình mà thôi".
"Mình càng đuổi càng xa. Sau đó, mình lại một lần nữa nhìn thấy anh ta và người con gái khác anh anh em em. Mình từ bỏ." Mông Mông giơ nắm đấm, "Cho anh ta một trận, giải phóng cho anh ta mà cũng là giải thoát cho mình".
Lạc Trần nhìn Mông Mông, cô ấy luôn khiến người khác phải kinh ngạc. Một cô gái tốt tính như thế cũng có lúc bị ép đến bước đường cùng. Kỳ lạ là, Lạc Trần không thấy việc Mông Mông tốt tính và việc cô ấy thỉnh thoảng có hành động bạo lực xung đột gì với nhau, những việc cô ấy làm là những việc khiến người thân vui vẻ và kẻ thù thì đau đớn. Mông Mông cũng có mặt trầm tĩnh, nhưng sự trầm tĩnh phải rèn luyện mà có này không thể thắng được tính nghĩa hiệp và bộc trực thiên bẩm của cô ấy.
"Đánh anh ta một trận là có thể giải quyết được mọi vấn đề sao?"
"Đúng thế, đánh nhau xong bọn mình lại như anh em. Gặp nhau vẫn cười đùa như thường. Tác dụng phụ là, những kẻ tới xem đánh nhau hôm ấy, bây giờ gặp mình đều khúm na khúm núm cả. Ừm, có thể bọn họ đã phát hiện ra mình lợi hại thế nào rồi." Rõ ràng là Mông Mông đang nói tới một vấn đề hết sức đau buồn, thế mà nói một thôi một hồi cuối cùng lại có tác dụng như đang kể chuyện cười vậy.
Quả nhiên, Lạc Trần đã cười rồi. Mông Mông làm bộ đưa tay lên lau cái trán không hề có chút mồ hôi nào. Cho dù là khóc hay cười, chỉ cần Lạc Trần đừng dồn nén tình cảm lại trong lòng là được.