Đau, rất đau, nỗi đau đớn mà Lạc Trần không cách nào hình dung nổi, mỗi lần tưởng không thể chịu đựng được nữa là một lần trải qua cảm giác sống đi chết lại. Cuối cùng, cô nằm đó cứng đờ như một xác chết, hồn xiêu phách lạc.
Lạc Trần thấy như không còn là chính mình nữa, mỗi sợ dây thần kinh trên người cô dều không chịu nghe theo sự chỉ huy của não bộ, muốn động đậy ngón tay cũng khó khăn, cần phải nghĩ đi nghĩ lại, thử đi thử lại.
Cứ nằm như thế không biết bao lâu, sự đau đớn về thể xác cũng dần dần nguôi ngoai, Lạc Trần phải dùng cả tay lẫn chân mới có thể ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh để tắm rửa.
Dòng nước ấm áp từ từ chảy xuống, dường như mang đi mọi vết tích còn lại của sự đau đớn.
Chuyện vừa xảy ra khác xa so với sự mong đợi của Lạc Trần, nhưng bộ dạng điềm tĩnh của Lâm Tự dường như lại rất vừa ý, có lẽ khoảng cách huyền diệu xảy ra trong chớp mắt đó chỉ có nam giới mới cảm nhận được. Đứng ở cương vị của người chịu đựng thì cảm giác ban đầu cũng không tồi, nhưng khi thực sự phát sinh quan hệ thì hoàn toàn trái ngược. Hóa ra, dù chỉ đơn thuần tìm kiếm sự an ủi về mặt thể xác thì cũng phải trả giá.
Nhìn chính mình trong gương, Lạc Trần thấy thật xa lạ. Chuyện ngày hôm nay liệu có phải là đã không suy nghĩ kỹ, chỉ càng làm trò cười cho Lâm Tự vốn luôn coi thường cô.
Lạc Trần lắc đầu: “Bỏ đi, chẳng có gì là to tát cả. Lâm Tự sẽ quên, mình cũng sẽ quên. Có lẽ mình không bao giờ quên nhiệt độ nóng rực từ đầu tới cuối của anh. Được một người như thế thèm khát, ham muốn, cảm giác thỏa mãn ấy cũng rất tuyệt.”
Lạc Trần quấn khăn quanh người ngồi trên bồn tắm nghiêng đầu sấy tóc, mặc cho hơi nóng hung hăng thổi loạn dưới bàn tay mình. Lúc này cô chẳng nghĩ gì nữa, quên hết những việc buồn phiền đã giải quyết và chưa được giải quyết đã trở thành bản năng của cô từ lâu.
Lúc cô tắm rửa sạch đi ra, Lâm Tự đang ngồi dựa vào đầu giường uống nước, mái tóc hơi dài rối tung. Lạc Trần cho rằng lúc này anh nên hút thuốc, tạo dáng vẻ như đang đăm chiêu suy nghĩ, có lẽ sẽ hợp với tâm trạng có phần chán nản hiện nay, lại càng hợp hơn với tình huống lúc này. Thì ra cô cùng giống như những cô bé khác, thích sự trưởng thành chín chắn. Đáng tiếc, hình như anh không hút thuốc.
Lạc Trần ra ngoài tìm quần áo của mình mặc vào. Nhìn đồng hồ, đã rất muộn, cô phải về nhà thôi.
Lâm Tự đi theo cô ra ngoài, nhìn cô quay lưng lại phía mình, cởi khăn tắm ra, từ từ mặc từng thứ một. Động tác mê hoặc mà cô vô tình tạo ra lại khiến Lâm Tự một lần nữa có cảm giác. Quả nhiên, có một người vợ danh chính ngôn thuận sẽ giảm bớt được nhiều phiền phức. Một mối quan hệ ổn định còn có thể hỗ trợ tích cực cho sự nghiệp của anh, đặc biệt là đối tượng lại rất hợp khẩu vị nữa chứ.
“Em ổn chứ?”, Lâm Tự hỏi.
“Cũng ổn.” Cô cảm thấy không cần thiết phải che giấu cảm giác không thoải mái của bản thân.
“Vào đây nói chuyện, lát nữa anh đưa em về.” Nói xong anh quay người đi vào phòng.
Khi Lạc Trần vào trong thì anh đang mặc áo nên cô ngồi xuống giường chờ đợi. Trên ga giường có một vệt máu đã khô, ngả sang màu nâu.
“Ngày mai đi đăng ký đi.” Lâm Tự thấy Lạc Trần nhìn chằm chằm vào ga trải giường thì cho rằng cô đang ám chỉ điều này.
Lạc Trần nghe anh nói như vậy, cân nhắc xem mình nên trả lời như thế nào. Nếu nói không cần thì lại như đang giận dỗi, xảy ra chuyện như vậy, anh ấy muốn chịu trách nhiệm cũng là đương nhiên. Nhưng sau khi đích thân trải nghiệm, Lạc Trần mới thật sự hiểu, hôn nhân không chỉ đơn giản là có thêm một người nữa trong cuộc đời mình. Vừa rồi cô mới nhận ra, hôn nhân cần sự tiếp xúc vô cùng thân mật mang tính riêng tư, phải hoàn toàn bộc lộ bản thân trước mặt đối phương. Cô lại muốn tự lo cho mình, muốn bảo vệ cái tôi của mình, nhưng dường như dưới sự mạnh mẽ của anh, những điều ấy đều không thực tế.
“Em nghĩ, nếu chuyện của Lạc Sa chưa được giải quyết thì em vẫn phải từ chối.” Lạc Trần thận trọng trong việc lựa chọn từ phù hợp, không muốn làm Lâm Tự hiểu lầm, “Em vốn cho rằng, việc em và Lạc Sa không phải tách nhau là điều kiện tiên quyết của bản thỏa thuận.”
“Chuyện vừa rồi không hề ảnh hưởng gì tới em sao?”
Lạc Trần cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể mình đều dồn lên mặt, hai má nhất định đã đỏ lựng rồi. Đột nhiên lại nói tới sự việc nóng bỏng ban nãy, trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi vị hoan ái, làm sao có thể tỏ ra bình thản được đây? Hít sâu vài lần Lạc Trần mới nói được: “Chuyện vừa rồi, em cũng có trách nhiệm”, ý là không cần Lâm Tự phải chịu trách nhiệm.
Lâm Tự sau khi mặc xong quần áo đã trở lại là con người mà Lạc Trần vẫn luôn ấn tượng, trầm tĩnh, ít lời, nghiêm nghị, tóm lại là bộ dạng rất xuất sắc, cao vời vợi khó với đó.
“Biểu hiện vừa rồi của anh không đủ tốt?”
Khuôn mặt vừa mới giảm nhiệt lại lần nữa nóng rực lên. Sao anh có thể dùng bộ dạng nghiêm túc như thế nói ra những lời này? Hoàn toàn tương phản với bộ mặt nghiêm túc không có biểu cảm và đôi mắt sâu thăm thẳm của anh.
“Chẳng liên quan gì tới chuyện vừa rồi cả. Nếu không thống nhất được vấn đề Lạc Sa thì em muốn từ chối. Xin lỗi.” Bị ảnh hưởng của Lâm Tự, Lạc Trần ăn nói cũng trở nên gẫy gọn đơn giản.
“Anh hứa với em, chuyện của em trai em anh sẽ xử lý thỏa đáng. Nếu kết hôn, việc xảy ra vừa rồi chính là phần chủ yếu trong mối quan hệ của chúng ta, thậm trí là toàn bộ. Nếu nói là làm ăn giao dịch, thì đấy chính là cái giá mà em phải trả. Hình như cũng không khó chấp nhận lắm phải không, sau này còn tốt hơn nữa.”
Giọng Lâm Tự ít nhiều mang theo sự chán nản, đã đến nước này mà vẫn còn phải khuyên nhủ cô ấy, thật sự quá mệt mỏi.
Không biết tại sao, khi một người luôn luôn nghiêm nghị như Lâm Tự dùng thái độ ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với mình, Lạc Trần liền vô thức nghe lời. Cô gật đầu, đúng là không khó chấp nhận lắm, phần nào đó cô còn thấy thích.
“Vậy được rồi. Anh hứa, nếu em đồng ý thì chúng ta mỗi người sẽ tiếp tục cuộc sống riêng vốn có của mình, anh sẽ không can thiệp chuyện của em. Chúng ta hãy quên đi bản thỏa thuận đã ký, anh chấp nhận em thì mới đồng ý sống cùng em, việc này không phải đơn giản tùy tiện như em nghĩ đâu, đây là hôn nhân.”
Lạc Trần cảm thấy, một Lâm Tự với ánh mắt hết sức tha thiết, tràn đầy hy vọng như thế, thật khiến người ta khó từ chối. Những lời anh vừa nói, nếu thay đổi hoàn cảnh, thay đổi một vài từ thì hoàn toàn có thể coi là lời cầu hôn. Nhưng làm sao anh nghĩ được như cô chứ? Lạc Trần cảm thấy, lên giường cùng Lâm Tự là cả hai cũng chia sẻ, phần nào đó của mình đã tồn tại cùng với anh, ví dụ như thói quen hay sự thích thú. Nếu anh ấy lên giường cùng người phụ nữ khác, thì phần đó của cô cũng bị đem ra chia sẻ với người phụ nữ khác, đấy là điều mà Lạc Trần không thể chấp nhận.
Nếu chỉ là một cuộc hôn nhân đơn thuần thì Lạc Trần hoàn toàn không bài xích Lâm Tự, thậm chí còn có thể nói là thích anh. Chỉ riêng điểm đó thôi, với một người có tính cách như Lạc Trần, cũng đủ để hỗ trợ cho mối quan hệ này. Cô không có hứng thú với tình yêu hay hôn nhân. Cô chỉ muốn tìm người không đáng ghét lắm, sống một cuộc sống tôn trọng lẫn nhau là được.
“Xin lỗi.”
“Nói nguyên nhân sự thật đi.”
Lạc Trần suy nghĩ một lát, cô nhận ra rằng chuyện vừa xảy ra không phải không ảnh hưởng gì tới cô. Cô ý thức được rằng, cô có những yêu cầu mang tính thực tế với anh, đối với cuộc hôn nhân này: “Em yêu cầu người bạn đời của mình phải tuyệt đối chung thủy về mặt thể xác”.
“Không vấn đề gì, quan trọng là em phải đáp ứng anh đầy đủ.”
“Xin lỗi, trước đó em hoàn toàn không nghĩ đến giữa chúng ta lại… thân mật như thế.” Từ mà Lạc Trần muốn nói làhết mình nhưng cô sợ anh sẽ không hiểu được ý mình. Có lẽ là do cô đòi hỏi quá nhiều. Một người như thế, chắc chắn sẽ không thể chỉ thuộc về riêng một ai đó. Vậy tốt nhất là đừng liên quan gì đến nhau.
Lâm Tự xích lại gần, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô.
Khi Lâm Tự buông ra, Lạc Trần vẫn còn cảm thấy luyến tiếc, cô rất thích nụ hôn của anh. Những lời như thế, thái độ như thế, càng khiến cô thấy mình thật mềm yếu.
“Trước khi kết hôn, anh để em được tự do đồng ý chứ?”
“Vâng.” Lạc Trần không nghĩ tới điều kiện gì nữa, bản năng nói với cô rằng người đàn ông này sẽ tốt với mình.
Cô thích được gần gũi một người xuất sắc như thế, nhờ ánh hào quang đó chiếu sáng cuộc đời mình.
Lời hứa lúc này là để dành cho người trước mặt, người có tên Lâm Tự. Cô không còn nghĩ tới bản hợp đồng hôn nhân nữa, cũng không nghĩ tới việc cuộc hôn nhân của mình có thể chấm dứt bất cứ lúc nào nữa.
Lâm Tự lái xe đưa Lạc Trần về nhà. Nhưng từ lúc rời khỏi căn phòng đó, cả người anh tỏa ra cảm giác xa cách mãnh liệt. Lạnh lùng và thờ ơ, là bộ dạng sau khi sự nhiệt tình trong anh đã lùi đi. Đối với sự thay đổi của anh, Lạc Trần lại cảm thấy thoải mái. Đối với cô, khoảng cách này là sự tôn trọng đối với không gian riêng tư của cá nhân mỗi người. Nếu ở bên ngoài mà vẫn bị bắt ép phải nhập vai, Lạc Trần cảm thấy đấy mới là điều thật sự đáng sợ.
Lâm Tự thậm chí còn không nói thêm lời nào nữa, anh cho rằng tối hôm nay mình đã nói quá nhiều, vượt qua sự tưởng tượng của chính bản thân nên thấy mệt mỏi. Cô bé Lạc Trần này đã ảnh hưởng tới anh vượt qua giới hạn cho phép, anh cần phải trấn tĩnh lại một chút.Vì vậy, Lâm Tự im lặng đẩy cô ra xa.
Khi Lạc Trần thật sự được ngả lưng trên giường nghỉ ngơi thì đã là nửa đêm, trên người vẫn còn cảm giác đau đớn. Vừa rồi cô vào phòng Lạc Sa thấy cậu ngủ rất say, trên mặt còn nở một nụ cười ngọt ngào, không biết đã mơ thấy gì. Nụ cười đó ảnh hưởng đến Lạc Trần, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không suy nghĩ gì nữa.
Mấy ngày sau đó, Lạc Trần cảm thấy rất hoang mang. Cô nhận ra, cô đã hoàn toàn không giống với những người bạn gái học cũng lớp nữa, sự khác biệt này khiến cô cảm thấy bất an. Đầu tiên cô nghĩ tới việc cả hai không dùng biện pháp phòng tránh nào. Cho dù đọc qua tài liệu, tính ngày, cô nghĩ rằng ngày đó vẫn ở trong khoảng thời gian an toàn, nhưng trong vòng bảy mươi hai giờ cô vẫn dùng thuốc tránh thai khẩn cấp. Uống xong cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên, nguyên nhân khiến cô thở phào nhẹ nhõm còn là vì Sở Kinh Dương không thường xuyên xuất hiện như cô tưởng. Thực tế chứng minh, sự lo lắng của cô là thừa. Sở Kinh Dương là nhân vật nổi tiếng bận rộn bậc nhất của trường đài học C, hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi để gây chuyện với cô. Lạc Trần thường xuyên nhìn thấy anh ta, nhưng đều là những lúc anh ta đứng trên bục phát biểu, cũng thường xuyên nghe được tin tức về anh ta. Nghe nói số bạn gái của anh ta có nhiều không kể hết nhưng chẳng ai biết người nào mới là chính thức, bởi vì Sở Kinh Dương quá bận bịu, không có thời gian để hẹn hò riêng với cô nào.
Nếu nói Lâm Tự là mẫu đàn ông điềm tĩnh, nghiêm nghị, thì Sở Kinh Dương chính là cái máy phát điện có ma lực vô biên. Anh ta luôn tỏ ra lịch sự đối với những cô gái ái mộ mình, thái độ khiêm tốn, quan tâm, dịu dàng tình cảm, vui vẻ hòa nhã là những lời đánh giá tốt đẹp mà mọi người dành cho anh ta. Chỉ Lạc Trần biết, đằng sau bộ mặt nhìn như thiên thần kia của S