“Người không phạm mình, mình không phạm người”, cho dù Lạc Trần có bất mãn với anh ta tới đâu, cô cũng không nói gì nhiều, thậm trí ngay cả khi bạn học khen anh ta nức nở trước mặt thì cô cũng chỉ im lặng. Lâu dần mọi người đều hiểu lầm là Lạc Trần thầm thương trộm nhớ Sở Kinh Dương còn cuồng nhiệt hơn cả bọn họ, sau đó chuyện cứ được truyền đi khắp nơi khiến Lạc Trần có trăm miệng cũng khó biện bạch, từ đó cũng chẳng giải thích nữa.
Hôm đó, sau khi hết giờ học, Lạc Trần nhìn thấy Sở Kinh Dương dựa vào cửa sổ ngoài hành lang hút thuốc. Mấy sinh viên nữ vây xung quanh thi nhau gào rú. Ai nhìn thấy một anh chàng đẹp trai với tư thế phóng khoáng như vậy lại có thể không động lòng cho được. Lạc Trần theo bản năng muốn quay vào lớp học.
Sở Kinh Dương đã nhìn thấy cô, chỉ hai bước là tới bên cạnh, nói: “Lăng Lạc Trần, ở bên này”, sau đó vứt lại đằng sau ánh mắt si mê của đám người rỗi việc kia, kéo Lạc Trần đi.
“Nghe nói em yêu anh điên cuồng, nếu anh còn không đáp lại thì em sẽ lấy cái chết ra để chứng minh.” Sở Kinh Dương cố nhịn cười trêu chọc cô.
Lạc Trần lúc đầu còn có chút sợ hãi nhưng khi nghe anh ta nói thế, cô kiên quyết giật tay ra, trả lời: “Anh nhìn tôi giống một đứa dại trai không? Hay anh mới chính là kẻ mê gái, cho rằng toàn bộ con gái trong thiên hạ đều vì anh mà hồn xiêu phách lạc?”
Nụ cười của Sở Kinh Dương đông cứng lại trên mặt. Lạc Trần đã không còn là chú thỏ trắng ngày xưa nữa, cô có móng vuốt sắc nhọn, chỉ cần nhìn thấy anh là lập tức sẽ giương lên, không biết là dùng để dọa dẫm hay thực sự có lực công kích!
Lạc Trần bỏ lại Sở Kinh Dương, quay người rời đi.
“Đừng, đừng đi. Anh có chuyện muốn nói với em.” Sở Kinh Dương giờ mới phản ứng lại, lập tức túm lấy cô.
“Anh nói đi.”
“Anh muốn mời em ăn cơm.” Sở Kinh Dương cũng nói hết sức ngắn gọn.
Lạc Trần đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai. Chính anh ta đã thường xuyên khiến cô không ăn nổi cơm, giờ lại muốn mời cô đi ăn cơm sao? Lẽ nào ác ma đã thăng cấp làm thiên thần rồi?
“Không có hứng.” Nếu anh ta đã học cách dùng từ “Mời” khi nói chuyện với cô, vậy thì chắc anh ta cũng sẽ tôn trọng việc cô từ chối.
“Việc này thì có liên quan gì đến hứng thú?” Sở Kinh Dương nở nụ cười cầu tài. “Nể mặt chút đi”.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt anh ta, lông mi cong dài đổ bóng trên má, đầu mày khóe miệng đều tràn ngập ý cười, thật là một cảnh đẹp khiến ai cũng ngây ngất.
Nhưng trong mắt Lạc Trần thì nó lại mang một ý nghĩ hoàn toàn khác. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Sở Kinh Dương như thế. Sở Kinh Dương trong ấn tượng của cô chỉ có nụ cười ác độc, hung tợn, thậm chí hơi lơ đãng, nhưng hoàn toàn không có nụ cười lương thiện.
Vì vậy Lạc Trần cho rằng nụ cười này chắc chắn là giả dối, có âm mưu. Với tất cả những gì liên quan tới Sở Kinh Dương, thái độ của cô luôn bài xích, cự tuyệt.
Lần này, cô cũng không nói gì thêm, mím chặt môi cúi đầu đứng đó, không để ý tới Sở Kinh Dương nữa.
“Lăng Lạc Trần, trước đây anh không tốt, anh chính thức xin lỗi em. Em là người rộng lượng, hãy tha thứ cho sự thiếu hiểu biết, ấu trĩ thuở nhỏ của anh đi.” Sở Kinh Dương cười nói nhăn nhở, cứ dây dưa mãi không thôi.
“Anh bỏ ra.” Nếu Lạc Trần còn không phản ứng thì Sở Kinh Dương sắp dán cả người anh ta vào cô mất.
“Đi thôi, anh và mấy người bạn trong cô nhi viện hôm nay muốn mời em ăn cơm. Bọn họ đều muốn gặp lại em, cùng nhau xin lỗi em. Bọn anh đúng là đã sai, nhưng cũng không đến nỗi chết người, em cho một cơ hội đi.”
“Cho anh cơ hội, cho các người cơ hội để nói lời xin lỗi, như thế các người sẽ có thể yên tâm mà sống tiếp, coi những trò độc ác thuở nhỏ của các người chỉ là một trò đùa, là mấy việc giỡn chơi giữa trẻ con với nhau, cứ thế mà cho qua phải không?” Lạc Trần ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Sở Kinh Dương nói, “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của các người, nếu không gặp lại anh thế này, tôi đã quên hết từ lâu rồi. Nếu anh còn cảm thấy có lỗi thì hãy coi như hai ta không quen biết, tôi hoàn toàn không muốn có quan hệ gì với anh và các bạn anh nữa”. Nói xong cô định quay về ký túc xá lấy đồ, hôm nay phải đi đón Lạc Sa.
Sở Kinh Dương không có ý định buông tha cô, “Nói như vậy là em không chịu tha thứ cho bọn anh? Nói gì thì nói cũng đã lớn lên cùng nhau, cho dù có ghét anh, căm thù anh thì cũng phải gặp họ một lần chứ? Nếu em thấy không vui thì cứ coi như không quen biết anh, còn anh không thể nhìn thấy em mà làm như không thấy được.”
Trong đầu Lạc Trần đột nhiên xuất hiện ba vạch đen như ở các bức tranh biếm họa trong mấy quyển truyện của Lạc Sa. Sở Kinh Dương là một phiền phức lớn, anh ta đã có ý định làm đảo lộn cuộc sống của cô. Giờ anh ta là con sói đội lốt người, cô biết làm thế nào với anh ta đây? Dựa vào sự nổi tiếng của Sở Kinh Dương, chỉ cần cô có chút liên hệ gì với anh ta thì cuộc sống sinh viên của cô coi như chấm hết, vô vàn những mũi tên đầy địch ý sẽ hướng thẳng tới cô.
“Anh muốn thế nào?”, Lạc Trần kiên nhẫn hỏi.
“Ăn bữa cơm thôi mà, sau đó đưa em về.”
“Hôm nay không được, tôi đã hẹn với em trai rồi.”
Sở Kinh Dương cũng biết lúc nào nên rút lui, “Được, vậy tuần sau anh đến tìm em”. Anh ta giơ tay lên vẫy chào Lạc Trần rồi đi.
Về đến phòng ký túc xá, còn chưa mở cửa đã nhìn thấy cửa mấy phòng bên cạnh đều đang mở toang, tất cả người trong các căn phòng đó đều đứng ở cửa nhìn cô dò xét. Lạc Trần cảm thấy thật may mắn vì được ở một mình. Nhưng sức mạnh của buôn chuyện là vô địch, cô vừa khép cửa lại đã có người gõ cửa.
Lạc Trần mở cửa, là cô bạn cũng lớp - Mông Mông, một cô gái rất hoạt bát, đúng là tuýp người có tính cách hoàn toàn tương phản với cô. Mông Mông ở ngay phòng bên cạnh, buổi trưa Lạc Trần về đây nghỉ trưa thường xuyên gặp cô ấy, buổi chiều còn cùng nhau đi học. Trong mắt Lạc Trần, Mông Mông là người nói nhiều vô cùng, nhưng cô ấy hoàn toàn không nói chuyện thị phi của người khác, cũng không tò mò dò hỏi cuộc sống riêng tư của cô, phần lớn thời gian chỉ là chuyện phiếm, còn chẳng cần ai trả lời. Vì vậy Lạc Trần cảm thấy ở cùng Mông Mông rất dễ chịu. Đương nhiên người khác cũng sẽ nghĩ như thế, vì vậy Mông Mông có rất nhiều bạn, ngày nào cũng bận tíu tít.
“Cậu tiêu rồi.” Vừa bước vào phòng, Mông Mông đã than thở, “Trên đường về ký túc có cả đống người người hâm mộ cuồng nhiệt của Sở Kinh Dương đuổi theo nói với mình, cậu bày tỏ tình cảm với anh ta, hình như còn định dùng cái chết để uy hiếp.”
Lạc Trần chỉ hơi nhíu mày, sau này nếu cô còn đi lại với Sở Kinh Dương thì chắc mọi người sẽ tuyên truyền rằng cô đã làm cách mạng thành công, mặc dù cô cũng thấy phiền não vì chuyện này, nhưng biết làm thế nào, đành kệ cho bạn học nói vậy. Vì thế Lạc Trần không trả lời, chỉ thu dọn đồ đạc nghĩ xem cuối tuần nên đọc sách gì.
“Phục thật đấy, mình đoán nếu cậu không phải cao thủ võ lâm thì cũng là người có nội công thâm hậu khó lường, thực thực giả giả, lấy không thắng có, bất luận là dùng chiêu gì với cậu thì cũng chỉ như ném bùn xuống biển, một đi không trở lại.” Mông Mông thở dài, cứ thế thả người xuống giường của Lạc Trần.
Lạc Trần cũng không khó chịu, Mông Mông là người có tính cách tùy tiện như vậy, nghĩ ai cũng là người nhà, cho rằng người khác cũng coi cô ấy như thế. Nhưng đấy cũng chỉ là thể hiện bên ngoài thôi, trên thực tế cô ấy cũng luôn giữ khoảng cách nhất định với mọi người.
Lạc Trần cảm thấy, về mặt nào đó Mông Mông rất giống mình, đấy cũng là nguyên nhân cô không kháng cự lại sự tiếp cận của Mông Mông, cảm giác có bạn cũng khá tốt.
Đột nhiên Mông Mông bật dậy khỏi giường, mở to hai mắt: “Lạc Trần, cậu không phải tình nhân bí mật của Sở Kinh Dương đấy chứ? Vì vậy cậu mới không coi những kẻ si mê anh ta ra gì, thẳng lưng ưỡn ngực đi về phía trước”.
“Cậu đúng là lắm chuyện quá đấy!”
“Cậu không biết trên vai mình gánh trọng trách nặng nề thế nào đấy thôi, nếu không thăm dò rõ ràng tin tức, sao có thể xứng đáng với mỹ danh Vạn Sự Thông của mình chứ?” Mông Mông bày ra tư thế của một quân vương, cứ như cô ấy chính là một ông vua không ngai vậy.
“Nếu mình nói là không phải, tình huống tốt nhất là sẽ bị đồn đại thế nào?”
“Mặc dù người trong cuộc không đích thân thừa nhận, nhưng từ thái độ hết sức dịu dàng kia có thể thấy, quan hệ giữa hai người tuyệt đối không thể coi là trong sáng. Ha ha, đấy là bản báo cáo của mình.”
“Còn nếu mình nói là phải?”
“Vậy thì cậu sẽ trở thành kẻ thù chung của tất cả các sinh viên nữ trong trường. Hoàng tử chưa có chủ vẫn tốt hơn, ai cũng có thể mơ tưởng mong chờ. Chẳng ai hứng thú với việc hai người các cậu suốt ngày dính lấy nhau đâu.”
“Mình cũng rất muốn nói là phải.” Lạc Trần nói xong bỏ lại Mông Mông ở đó, đi về nhà.