thẹn thùng cụp mắt xuống, khẽ cắn môi, đôi má ửng lên hai vầng hồng nhàn nhạt, thẽ thọt đáp, “Tôi là... biểu muội của Trương Hàng Anh trong đội tùy tùng của vương gia. Hôm nay Hàng Anh đi đến ngoại ô thì bụng đau quằn quại, sợ làm lỡ việc phải chịu phạt đòn, vừa khéo nhà tôi ở ngay đó, đi qua bắt gặp, Hàng Anh bèn nhờ tôi cải trang thành mình, tạm thời thế chỗ.”
“Vậy tại sao ngươi lại xuất hiện trên xe của bản vương?”
“Vì... vì đến vương phủ, tôi đã định rút lui, nhưng lại bị giữ lại, nói rằng phải theo vương gia sang hành cung. Gặp nhiều người ắt sẽ lộ tẩy, đương lúc bối rối tôi đành giở hạ sách, toan trốn vào xe vương gia rồi thừa cơ lẻn đi, nào ngờ... lại bị bắt quả tang...” Trông cô vừa luống cuống vừa sợ sệt, như thể phải thu hết can đảm mới thốt ra được những lời này, rõ ràng là dáng vẻ khép nép âu lo của người chưa trải việc đời.
“Nghe cũng xuôi tai đấy.” Lý Thư Bạch tựa vào đệm gấm, vẻ mặt lạnh tanh, “Vậy ngươi họ gì?”
Hoàng Tử Hà nghe lòng trĩu xuống, nhưng ngoài mặt vẫn đáp ngay không chút ngần ngừ, “Tôi họ Dương.”
“Họ Dương hả?” Lý Thư Bạch cười nhạt, thậm chí chẳng buồn nhìn cô, “Trương Hàng Anh, con thứ hai, thân cao sáu thước một tấc, thuận tay trái, sinh năm Đại Trung thứ chín tại phường Phổ Ninh ở kinh thành. Cha là Trương Vĩ Ích, quê gốc Lạc Dương, từ năm Hội Xương thứ hai đến nay làm thầy thuốc chẩn mạch ở Đoan Thụy Đường trong kinh thành. Mẹ họ Phùng, con gái độc nhất của nhà họ Phùng ở phường Tân Xương cũng trong kinh. Huynh trưởng một năm trước đã cưới con gái họ Trình ở phường Phong ấp làm vợ, hiện chưa có con cái... Biểu muội họ Dương nhà ngươi từ đâu mà ra?”
Hoàng Tử Hà không ngờ tư liệu về một tên thị vệ nhãi nhép mà người này lại thuộc làu làu như thế, nhất thời cũng ngớ ra, đành chống chế, “Kỳ thực... tôi và Trương Hàng Anh là huynh muội kết nghĩa, chúng tôi...” Nhìn bộ dạng cô nga ngắc ngứ, Quỳ vương vờ như không biết, ung dung đợi cô bịa tiếp đoạn sau.
Hoàng Tử Hà hiểu kẻ này đã nắm rõ mọi chuyện, song đâm lao phải theo lao, cô đành thay đổi tư tưởng mấu chốt của câu chuyện bịa tạc, chuyển ngay quan hệ họ hàng thành quan hệ mờ ám, bày ra vẻ mặt ngập ngừng bẽn lẽn, “Tôi và Trương Hàng Anh tình cảm sâu đậm, từ nhỏ tôi đã thích đá bóng, giả trang nam nhi, bởi lo Hàng Anh bị xử theo quân pháp nên mới khăng khăng đòi đi thay. Hàng Anh đau bụng, bị tôi cướp ngựa, không kịp đuổi theo... Câu chuyện là vậy.”
“Tại sao trước khi xuất phát đến hành cung ngươi không nói rõ những lời này với đội trưởng mà lại chọn cách nấp trên xe của ta, khiến mình và Trương Hàng Anh lâm vào tình thế nguy hiểm hơn hẳn thế?” Quỳ vương gõ ngón tay thon dài xuống mặt bàn, tiết tấu thong thả như đang gõ lên trái tim Hoàng Tử Hà, khiến cô nảy sinh một dự cảm không lành.
Quả nhiên, y cười nhạt, phũ phàng vạch trần lời nói dối của cô, “Bởi vậy ngươi đang phải giấu giếm một việc, việc này còn nghiêm trọng hơn cả mạo xưng làm cận vệ của ta, thậm chí hơn cả nguy cơ bị xem như thích khách và bị xử tử.”
Hoàng Tử Hà làm thinh, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, cô đã mạo hiểm hành động, hiện giờ bị người ta tóm được, cũng chẳng biết làm sao, đành đợi phán quyết của y thôi.
“Một nữ tử sáng sớm đã ở ngoại thành, vận y phục nam giới, còn chưa phai dấu vết đội mưa đi đường, nếu bảo rằng ngươi và Trương Hàng Anh không hẹn tráo đổi nhau từ trước, ta nghĩ chẳng ai tin đâu.”
Thấy cô cúi đầu nín lặng, chỉ có hàng mi đen dày hơi run rẩy, dáng vẻ quật cường, Lý Thư Bạch không khỏi cười nhạt, “Chìa tay trái ra.”
Cô cắn môi, ngửa lòng bàn tay trái lên, từ từ chìa ra.
“Tay mỗi người đều ghi lại mọi chuyện người đó từng làm trong đời cho đến thời điểm hiện tại, thứ khác thì còn giấu được, chỉ riêng bàn tay không giấu nổi thôi.” Y nhìn xuống lòng bàn tay cô, khóe môi hơi nhếch thành một nụ cười lạt lẽo. “Bàn tay ngươi nói với ta rằng, ngươi có xuất thân rất tốt, từ nhỏ đã thông minh dĩnh ngộ. Năm mười ba tuổi, cuộc đời ngươi có biến động, rời khỏi Trường An, tới... đất Thục, ta đoán đúng chứ?”
Cô ngẩng lên nhìn y, gắng giữ giọng bình tĩnh, “Đúng.”
“Ở đó, ngươi đã gặp được người trong lòng mình. Qua tay ngươi có thể nhìn ra, tâm tính ngươi lạnh lùng cứng rắn, hành sự dứt khoát, bởi thế vì tình yêu, ngươi sẵn sàng giết sạch cả nhà, bằng thủ pháp...”
Y nhìn cô, lạnh lùng cong môi lên, “Hạ độc.”
Như bị kim châm mí mắt, bờ mi cô giật nảy lên. Đột ngột bị bóc trần thân phận, cô vô thức nắm tay lại, rồi như muốn lẩn trốn cơn ác mộng, cô đặt tay lên ngực, mở to mắt nhìn người đối diện.
Y cũng đang nhìn cô, lộ ra vẻ sảng khoái như khi thấy con mồi tự chui đầu vào rọ, “Bởi vậy, tên ngươi là... Hoàng Tử Hà.”
Hoàng Tử Hà cúi đầu nhìn những đường chỉ tay mình, cơn kinh ngạc ban đầu đã từ từ lắng xuống, cô buông tay, rụt vào trong tay áo, khẽ đáp, “Không đúng.”
“Câu nào không đúng?” Y bình thản hỏi lại, “Nguồn gốc, tội lỗi, hay là thân phận của ngươi?
“Tôi là Hoàng Tử Hà, nhưng tôi không giết người.” Cô hít một hơi thật sâu, nói nhỏ, “Càng không thể... giết người thân!”
Lý Thư Bạch ngả người ra tấm đệm gấm sau lưng, khóe môi vẫn còn nét cười lạnh nhạt, “Ý ngươi là, ngươi bị oan ư?”
Hoàng Tử Hà quỳ trong xe, ngẩng đầu nhìn y, những đóa mẫu đơn thêu trên thảm đỏ tươi rực rỡ, còn cô chỉ như một con sâu tầm thường trên cánh hoa, nhỏ bé mà yếu ớt bất cứ lúc nào cũng có thể bị người đối diện dùng một ngón tay di nát.
Song cô không hề để tâm tới cục diện kẻ trên người dưới, dù quỳ dưới đất, sống lưng cô vẫn thẳng tắp, lúc ngước nhìn y ánh mắt hết sức bình tĩnh và nhiều hơn cả là quật cường, “Quỳ vương gia, con người ta ai mà không có cha mẹ, tôi là phận làm con, sao có thể gây ra chuyện như vậy được? Tôi bôn ba ngàn dặm đến kinh thành, chính là vì vụ án oan này đây. Tôi hàm oan cũng chẳng đáng gì, nhưng mối thù của cha mẹ người thân tôi không thể không báo, bởi vậy mới trăm cay nghìn đắng chạy đến Trường An, tìm cơ hội báo thù cho gia đình. Trương Hàng Anh thương xót tôi, chẳng hề trách phạt ra tay giúp đỡ, mong vương gia hãy khoan dung cho lòng tốt ấy, đừng để gã bị liên lụy.”
“Lòng tốt ư? Ai mà biết được lòng tốt của gã có phải là tiếp tay cho kẻ ác hay không?”
“Nếu tôi là hung thủ , đương nhiên sẽ tìm một nơi mai danh ẩn tích, nhưng tôi không trốn như thế được, bằng không... cha mẹ người thân của tôi, chết không nhắm được mắt!”
“Ngươi khỏi cần giải thích với ta, có thể nói với Đại Lý Tự hoặc bộ Hình ấy.” Lý Thư Bạch lạnh lùng đưa mắt sang những hoa văn trên tấm rèm gấm bên cạnh, “Ngươi đi được rồi đấy, ta rất ghét ở cạnh kẻ nào quần áo xộc xệch, đặc biệt là tại nơi chật hẹp thế này.”
Trong tình huống này, không để ý đến cô, đã có thể xem như mở một mặt lưới cho cô rồi.
Hoàng Tử Hà khẽ mím môi, hành lễ với y. Lúc ngẩng lên, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc bình lưu ly, con cá bên trong vẫn đang bơi lượn giữa làn nước, chiếc đuôi dài như sa mỏng.
Cô hạ giọng nói khẽ, “Giống cá này tên gọi A Già Thập Niết, có nguồn gốc từ Thiên Trúc, theo truyền thuyết là hóa thân từ một ý nghĩ bâng quơ của Long Nữ hầu hạ Phật Tổ, thường xuất hiện bên cạnh những kẻ chết oan.”
Lý Thư Bạch nhìn lướt qua chiếc bình lưu ly, bình thản buông một tiếng, “Vậy sao?”
“Phải, tôi từng nghe người ta nói thế. Có điều theo tôi thấy đây chỉ là cái cớ mà những kẻ có dụng tâm khác đặt ra thôi, nguyên nhân không ngoài hai việc, một là những kẻ không phá được án bèn bịa ra chuyện thần quái để thoái thác trách nhiệm; thứ hai là hung thủ cố tình tung tin đồn nhảm để đánh lừa dư luận.”
Khóe môi Lý Thư Bạch rốt cuộc cũng nhếch lên, “Còn gì nữa?”
“Vật xuất hiện tại hiện trường án mạng, vốn chẳng phải thứ tốt lành, vậy mà vương gia lại đem theo bên mình, rõ ràng người chết có quan hệ không tầm thường với vương gia, hơn nữa vụ án này có lẽ đến giờ còn gác đó chưa phá được.”
“Rồi?”
Hoàng Tử Hà trầm ngâm chốc lát, đoạn thong thả nói, “Nếu vương gia chịu giúp tôi, tôi cũng có thể giúp vương gia điều tra vụ án kia. Bất luận nó xảy ra đã bao lâu, bất luận có còn mảy may manh mối nào không, nhất định tôi sẽ tra ra chân tướng.”
Lý Thư Bạch đưa chiếc bình lưu ly tới trước mặt quan sát, trầm ngâm nhìn sắc đỏ như máu trên mình con cá.
Con cá nhỏ thong dong bơi lượn trong bình, nhởn nhơ bình thản.
Lý Thư Bạch giơ tay chạm nhẹ vào đầu nó, đợi nó hốt hoảng lặn xuống đáy bình mới chậm rãi thu ngón tay lại, ung dung đưa mắt nhìn kẻ đang quỳ trước mặt, “Hoàng Tử Hà, ngươi lớn mật thật đấy.”
Hoàng Tử Hà quỳ trước y, sắc diện bình thản, chỉ ngước đôi mắt trong veo như sương sớm nhìn lên.
“Ngươi có biết chuyện này ngay cả đương kim hoàng thượng cũng nói rõ không thể can thiệp, vậy mà ngươi dám ôm vào người, còn nói rằng mình giải quyết được ư?” Y lạnh lùng nhìn cô, bấy giờ cô mới nhận ra đôi mắt y sâu hun hút, đặt trên gương mặt hững hờ kia càng khiến người ta kinh sợ. “Chuyện này là cấm kị của triều đình, nhưng rồi vẫn bị lộ ra ngoài. Ngươi đã nghe ngóng được ở đâu đó nên mới chuẩn bị lấy ra giao dịch với ta chứ gì?”
Hoàng Tử Hà không lường được đằng sau con cá nhỏ kia lại ẩn giấu nhiều sóng gió đến vậy. Cô đập đầu với y bình thản đáp, “Vương gia thứ tội, việc này tôi chưa từng nghe ai nói cả. Chẳng qua trông thấy con cá tôi lại nhớ tới câu chuyện hoang đường ấy mà thôi. Các chi tiết khác đều là tôi đoán mò cả, trước đây quả thực chưa biết gì hết.”
Lý Thư Bạch lạnh lùng đặt bình lưu ly xuống mặt bàn, săm soi vẻ mặt cô, “Ta nghĩ ngươi cũng không dám.”
“Nhưng việc vạch trần chân tướng không nằm ở chỗ dám hay không dám, mà ở chỗ có thể làm hay không.” Hoàng Tử Hà khẽ nói, “Theo lời vương gia, vụ án này nhất định là kinh tâm động phách, hoặc liên đới rất rộng, có lẽ còn ly kỳ hơn cả cái chết của cha mẹ tôi nữa. Song tôi nghĩ, chỉ cần có người dám điều tra, dứt khoát sẽ có ngày phơi bày chân tướng.”
Lý Thư Bạch không đáp, chỉ hỏi, “Ngươi đến kinh thành để rửa oan, hẳn là đã có chứng cứ xác thực, biết được kẻ thù giết cả nhà ngươi là ai rồi hả?”
“Tôi... ” Hoàng Tử Hà ngập ngừng, khẽ cau mày, “Sau khi xảy ra chuyện, tôi bị quy là kẻ tình nghi, phải lẩn lút trốn chạy suốt. Nhưng chỉ cần vương gia giúp đỡ, cho tôi chút thời gian, tôi tin rằng mình nhất định sẽ tìm được!”
Y hơi nhướng mày, “Nói vậy thì ta nghĩ ra rồi, năm xưa lúc ngươi còn ở Trường An đã từng phá mấy vụ án trong kinh, nghe nói khi về đất Thục cũng giúp cha ngươi gỡ bỏ không ít vấn đề, đúng không?”
“Vâng.”
“Vậy thì đúng là nhỏ còn tạm, lớn lại loạn. Mười bốn tuổi ngươi đã giúp cha phá án, sao hiện giờ ngay cả kẻ thù của mình cũng tìm không ra?” Khóe môi y nhếch lên, lạnh nhạt chế nhạo, “Mối oan của mình còn chưa giải được lại dám huênh hoang lạm bàn việc người khác, hòng giao dịch với bản vương?”
Hoàng Tử Hà nín lặng. Lý Thư Bạ ch thấy cô chẳng nói chẳng rằng, chỉ cắn môi đầy vẻ quật cường. Thiếu nữ mới mười bảy tuổi, tiều tụy nhếch nhác, quần áo xộc x ệch, song không giấu được nhan sắc rạng rỡ mà thuần khiết, bỗng dưng khơi gợi một vài cảm giác mơ hồ từng xuất hiện trong ký ức y.
Cuối cùng, y hạ giọng nói, “Hoàng Tử Hà, người trong thiên hạ đều nói ngươi là hung thủ, nếu ta nói đỡ cho ngư