g rực lửa đã ló ra, ráng đỏ trong veo vắt ngang từng vệt nơi chân trời. Hoàng Tử Hà hối hả thúc ngựa, cuối cùng khi thấy cổng thành đằng xa thì cũng vừa khéo bắt kịp đội thị vệ tùy tùng của vương phủ.
Cổng Minh Đức thành Trường An, năm cánh cửa vốn đang đóng im ỉm ba cánh giữa, chỉ mở hai cánh hai bên, thấy nghi trượng của vương gia đi đến, lập tức mở ngay cánh cửa thứ hai bên trái cho qua, càng khỏi bàn tới việc tra xét.
Hoàng Tử Hà đi cuối hàng, theo cả đội thong thả vào thành. Khi bước qua cổng thành, cô ngẩng đầu nhìn bức vẽ trên hải bộ văn thư dán nơi cánh cửa.
Bức vẽ họa hình một cô gái mười sáu mười bảy, đôi mắt sáng như sao, dung mạo tựa cánh đào, ánh mắt nhìn thẳng, miệng khẽ mỉm cười. Khóe môi nhếch lên thành một đường cong khả ái, thần thái lanh lợi, mày thanh mắt sáng, rõ ràng là một thiếu nữ xinh tươi.
Bên cạnh bức họa có chứa thêm mấy hàng chữ:
Hoàng Tử Hà, gái xứ Thục, phạm tội giết hại nhiều người, hung ác vô cùng. Các châu phủ thấy người này phải lập tức bắt ngay, bất kể sống chết.
Hoàng Tử Hà cụp mắt xuống, nhưng chỉ tích tắc đã ngẩng đầu lên, mắt chẳng trông ngang, vẻ mặt thản nhiên.
Quá nửa gương mặt cô khuất dưới vành mũ, Lỗ đại ca ở bên cạnh cũng không trông rõ mặt cô, vừa cưỡi ngựa men theo đại lộ Chu Tước, vừa nói khẽ, “May mà không bị phát hiện.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, không nói không rằng.
Phủ đệ của các vương gia đa phần đều đặt tại phường Vĩnh Gia, qua khỏi chợ Đông, men theo cung Hưng Khánh đi về phía Bắc sẽ trông thấy Quỳ vương phủ ở đằng xa.
Như đã bàn bạc với Trương Nhị ca, vào vương phủ, buộc ngựa ở chuồng xong, cô phải mau chóng chuồn ra, bấy giờ mọi người đều đang ăn sáng ở tiểu viện trước chuồng ngựa, sẽ không ai để ý tới cô.
Nào ngờ cô vừa buộc ngựa xong, quay mình chạy ra ngoài thì nghe thấy có người gọi, “Trương Hàng Anh, không ăn cơm à?”
Hoàng Tử Hà tảng lờ, đi sát vào cánh cửa.
Phía sau, Lỗ đại ca đang phân trần thay cô, “Chắc lại đau bụng rồi? Sáng sớm ngày ra mà đã đau đến hai lần.”
Mọi người trêu đùa vài câu rồi không để tâm đến cô nữa, ai nấy cắm cúi ăn bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn.
Tới cổng, Hoàng Tử Hà kéo sụp mũ xuống, đi thẳng ra ngoài.
Khi cô đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, đột nhiên có người gọi giật từ đằng sau, “Này, ngươi đi đâu đấy?”
Hoàng Tử Hà không xác định được có phải k ẻ kia gọi mình hay không, bàn chân thoáng khựng lại lưng chừng, ngay lập tức tiếng nói đằng sau lại rành rọt vang lên, “Đúng rồi, là ngươi đấy, tên ở đội nghi trượng kia. Vừa có tin bên hành cung mới hoàn thành còn thiếu nhân công, lần này các ngươi phải theo vương gia đến hành cung.”
Tim đập thình thịch, Hoàng Tử Hà không ngờ mình lại xui xẻo đến mức này.
Chỉ nghe đối phương cười nói, “Yên tâm đi, mỗi ngày trả thêm cho các ngươi ba đồng, có phải vui ra mặt rồi không? Mau về ăn cơm đi, lát nữa là xuất phát.”
Hoàng Tử Hà chẳng biết làm sao, đành chầm chậ âm quay người, cúi đầu hành lễ với viên đầu lĩnh vừa ngăn mình lại, sau đó men theo bờ tường quay về tiểu viện trước chuồng ngựa. Bữa sáng không tiện ăn, lỡ bị thấy mặt thì xong đời. Nhưng cô cũng không thể ở trong vương phủ , để ai nhận ra thì cũng toi mạng. Huống hồ cô nhất định phải thoát khỏi đây, đi tìm kẻ có thể giúp đỡ mình.
Cô đứng trong góc tường, ánh mắt dừng lại trên cỗ xe ngựa đang đỗ ở bên cạnh sau khi vương gia xuống xe. Chớp mắt nhìn quanh một vòng, mọi người đang ăn cơm trong tiền viện, nói cười ồn ã, còn người ở hậu viện lại đang bận cho ngựa ăn. Chỗ ngoặt ở cửa vào vắng tanh, chỉ có mình cô và cỗ xe ngựa.
Cô giơ chân giẫm lên càng xe, thận trọng vin cánh cửa xe khép hờ trông vào, quả nhiên trên xe không có ai, chỉ có một chiếc ghế rộng và kỷ trà được đóng đinh cố định. Ghế đặt đệm gấm thêu quỳ long0 màu xanh tương phản với những đóa mẫu đơn đỏ rực trên tấm thảm Ba Tư tím sẫm dưới sàn, hoa lệ mà trang nhã, rõ ràng mới được trải vào, hẳn sẽ không có ai đến thay nữa.
0 Quỳ long là quái vật một chân trong thần thoại và truyền thuyết của người Hán. Trên những đồ trang sức bằng đồng xanh cuối thời Thương và thời Tây Chu, quỳ long là một trong những hoa văn chủ đạo, hình ảnh đa phần là mình dài, há miệng, cuộn đuôi, ngoại hình tương thích với món trang sức. Chữ “Quỳ” này cũng chính là danh hiệu của Quỳ vương gia, nên đồ đạc phục sức của ông ta đều thêu hoa văn quỳ long.
Hoàng Tử Hà lẩn ra sau thùng xe, vội vã cởi bỏ bộ đồ cấm vệ và mũ đội đầu, nhét chúng vào một góc khuất sau cây đèn đá, đoạn trèo lên xe.
Khoang xe không mấy rộng rãi nhưng dưới ghế ngồi hẳn có chỗ trống, để tận dụng không gian, thông thường ở đó sẽ đặt hộc tủ. Cô trèo lên xe, vén tấm rèm vải buông rủ từ đệm ghế lên nhìn, quả nhiên dưới ghế là hộc tủ.
Cửa tủ được bố trí theo kiểu đẩy sang hai bên, chạm trổ mây lành thú quý. Hoàng Tử Hà trượt cửa tủ xem, thấy bên trong chỉ đặt mấy miếng hương liệu, ngoài ra không còn gì khác, bèn gắng sức co người chui vào, khẽ khàng kéo cửa tủ lại, mình đẫm mồ hôi vì căng thẳng. May mà cửa tủ chạm rỗng, tấm rèm phía trước lại buông xuống che kín chỗ hở, nên cô có thể loáng thoáng trông thấy bóng dáng bên ngoài.
Hoàng Tử Hà nằm yên trong tủ, không dám thở mạnh, lắng tai nghe tiếng tim mình đập thình thịch. Vô vàn suy nghĩ lướt qua trong đầu, nếu bị đưa vào hành cung thì phải làm thế nào, chuồng ngựa bên ấy trông coi có nghiêm ngặt không, đến lúc đó làm sao thừa cơ bỏ trốn...
Chẳng để cô nghĩ kỹ, âm thanh bên ngoài đã dồn dập vọng vào. Dắt ngựa, chỉnh trang, sắp hàng. Sau đó đột nhiên bốn bề im phăng phắc, không có lấy một tiếng ho, cô còn đang thấp thỏm thì thấy xe lún xuống, có tiếng mở cửa, rồi có người bước lên.
Từ khe hở nhìn ra, chỉ thấy được chân người kia, đôi ủng đen thêu hoa văn quỳ long kim tuyến giẫm lên tấm thảm dày dặn êm ái trải trên xe, không phát ra tiếng động.
Người kia ngồi xuống rồi, thân xe lắc lư, bắt đầu lăn bánh.
Nằm co mình trong tủ đã lâu, lại thêm xe rung lắc, cảm giác như con gà con bị nhét trở vào vỏ trứng. Hoàng Tử Hà cố nén cơn nôn nao choáng váng, ép mình thở chậm để tránh bị phát hiện.
May mà tiếng bánh xe lăn lộc cộc đã át đi tiếng tim đập và tiếng thở của cô.
Con đường dài dằng dặc, nhưng cuối cùng cũng rời khỏi cổng thành, đi thẳng ra ngoại ô phía Tây. Dọc đường xe ngựa tròng trành liên tục, khi đến gần một cây cầu nhỏ, Quỳ vương mới lên tiếng, “Dừng lại.”
Cỗ xe từ từ dừng lại bên cầu. Hoàng Tử Hà nằm trong tủ không nhìn được mặt Quỳ vương, chỉ thấy y giơ tay nhấc chiếc bình lưu ly miệng rộng trên bàn, đưa ra ngoài cửa sổ, “Lấy thêm nước đi.”
Trong bình có một con cá đỏ, phất phơ chiếc đuôi dài như sa mỏng nhởn nhơ bơi. Cá đỏ óng ánh thả trong chiếc bình lam, sắc đỏ phủ xanh mờ trở nên kỳ diệu, đẹp đẽ mê hồn.
Hoàng Tử Hà không khỏi nghi hoặc, chẳng hiểu sao Quỳ vương quyền thế nghiêng trời lại đem theo một chiếc bình lưu ly đựng con cá nhỏ.
Có tiếng nước chảy róc rách, rồi tiếng bước chân hối hả của thị vệ, chẳng bao lâu đã thay xong nước, lại dâng chiếc bình lưu ly lên. Quỳ vương đón lấy, nhẹ nhàng đặt lên bàn, con cá bên trong có thêm không gian hoạt động, càng thích thú bơi lội tung tăng.
Hoàng Tử Hà còn đương ngẫm nghĩ thì xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh, cô không kịp đề phòng, đập ngay trán vào cửa tủ binh một tiếng.
Cô cắn chặt môi, cố không buột miệng kêu lên, xác định tiếng cụng đầu vừa rồi rất nhỏ, chắc hẳn đã bị tiếng bánh xe lộc cộc át đi, nhưng vẫn không khỏi căng thẳng nhìn ra qua khe tủ.
Từ chỗ cô nấp không trông rõ mặt mũi kẻ ngồi bên ngoài, qua khe tủ và màn tua rua rủ từ đệm ghế xuống chỉ thấy y thong dong giơ tay cầm lấy tách trà bằng sứ xanh biếc trên bàn, nhấc bình trà lên rót một ít.
Hoàng Tử Hà quan sát y qua những hoa văn chạm trổ trên cửa tủ, trong ánh nắng phản chiếu, có thể thấy được bàn tay y, khớp xương cân xứng, hơi gồ lên, đường nét đẹp đẽ, rõ ràng là đôi tay của người nhàn hạ sung sướng nhưng vẫn không kém phần khỏe khoắn. Y cầm tách trà bằng ba ngón tay, sứ xanh trên bàn tay trắng trẻo, khác nào hoa lê soi bóng xuống sông xuân.
Thình lình y mau lẹ gảy mũi chân, xô dạt cánh cửa ra, hắt luôn tách trà vào.
Hoàng Tử Hà đang nhìn lén, bất ngờ bị tạt thẳng nước vào mặt, buột miệng kêu khẽ.
Quỳ vương quăng tách trà xuống, tóm ấy bả vai Hoàng Tử Hà lôi tuột ra, tay phải bóp chặt cổ họng, chân trái giẫm lên ngực cô.
Trong nháy mắt, Hoàng Tử Hà đã nằm quay dưới chân y như một con cá chết, đáng sợ nhất là đối phương chưa cần đứng dậy.
Hoàng Tử Hà nằm trên sàn xe ngước nhìn y, đương lúc bất ngờ, cô thậm chí còn không kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt đầy vẻ hoang mang.
Trước mắt Hoàng Tử Hà là gương mặt kẻ đang khống chế cô, đôi mắt đen thăm thẳm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, không cố ý mà vẫn toát ra vẻ lạnh nhạt hững hờ với thế gian. Y vận chiếc áo gấm xanh trứng sáo như bầu trời sau mưa, bên trên thêu chìm hoa văn mây cuộn xanh màu nước, màu sắc và hoa văn ôn hòa như thế, phủ lên mình y bỗng lại thành ra lạnh nhạt. Nhưng vẻ thờ ơ ấy tự nhiên khiến người ta cảm thấy, phải lạnh lùng phóng khoáng như thế, mới làm nổi bật phong thái hào hoa thanh nhã nhường kia.
Quỳ vương Lý Tư, tự Thư Bạch, là nhân vật xuất chúng nhất trong hoàng thất hiện giờ, đến nỗi đương kim hoàng thượng cũng phải cảm thán, “Thế gian có Thư Bạch, mới bớt được tịch mịch.” Nào ngờ kẻ tôn quý tột cùng, phồn hoa cực điểm mà người đời đồn đại, lại có khí chất lạnh nhạt thế này.
Lý Thư Bạch cúi nhìn xuống, bàn chân giẫm trên ngực cô hơi nhấc lên, tựa hồ cảm nhận được cô không biết võ công. Tay trái y đang tóm lấy cổ cô nhích động, xác định cái cổ mềm mại yếu ớt, không có yết hầu.
Hoàng Tử Hà giơ tay gạt phăng cánh tay đang tóm lấy cổ mình cảnh giác cuộn tròn người lại, đôi mắt sáng tựa sương xuân nhìn chằm chặp vào y như con thú nhỏ trông thấy thợ săn.
Ánh mắt Lý Thư Bạch thong thả dừng trên mặt cô, y quan sát hồi lâu rồi thu chân lại, mở ngăn kéo bàn rút ra một chiếc khăn gấm trắng muốt lau tay, xong ném xuống mình cô, khinh bỉ buông một câu, “Thân là đàn bà con gái, ít nhất cũng phải gọn gàng sạch sẽ một chút chứ.”
Như đám mây, chiếc khăn gấm chầm chậm đáp xuống mình cô không tiếng động. Hoàng Tử Hà từ từ nắm chặt hai bàn tay lại. Lớp ngụy trang bị xé toạc, niềm bi phẫn trào lên trong lòng cô, lấn át cả nỗi hổ thẹn. Cô chằm chằm nhìn Lý Thư Bạch, hé miệng nhưng không sao thốt nổi nên lời.
Suốt hành trình từ Ba Thục đến Trường An cô luôn cải trang rất khéo, chưa từng bị phát hiện là nữ giả nam, vậy mà y chỉ thoáng nhìn đã nhận ra, hơn nữa còn đánh giá cô bằng ánh mắt vô cùng khinh miệt.
Suốt đêm lẩn trốn, cả ngày bôn ba, quả thực đã khiến cô tiều tụy hẳn đi. Quần áo khô rồi lại ướt, nhăn nhúm dán chặt vào người, đã không nhìn ra được kiểu dáng ban đầu nữa, gương mặt hốc hác tái nhợt, đầu bù tóc rối, trông thảm hại vô cùng.
Nhận ra tiếng động bên trong, phía ngoài liền gõ vào vách xe, “Vương gia.”
Y “ừm” một tiếng, đáp, “Không sao.”
Bên ngoài liền im phăng phắc. Cỗ xe vẫn đều đều lăn bánh, y bình thản hỏi, “Lên từ bao giờ? Nấp trong xe ta làm gì?”
Hoàng Tử Hà khẽ chớp mi, hàng loạt lý do mau chóng vượt qua đầu, cô chọn ngay một lời giải thích đơn giản mà có sức thuyết phục nhất, rồi