Lục Chỉ ấp úng: “Em không có ý đó, chị dâu, chị đừng tức giận, em thật không có ý đó.”
“Không muốn nơi đây đổ vỡ, không muốn anh Chính gặp phiền phức thì chuyện hôm nay không được nói với anh ấy, cứ để tôi lo liệu.”
Lục Chỉ sầm mặt, vẫy tay gọi mấy tên đàn em ra. Đợi Trần Uyển đi vào, Lục Chỉ khép cửa lại nhưng vẫn để một khe hở, cùng với mấy đàn em đứng ngoài canh gác.
“Anh cưỡng bức em đến mức em phải bạt tai anh ư? Đừng nhìn anh như thế, cứ như không đội trời chung ấy.”
Trần Uyển cố gắng khống chế cảm xúc đang dâng trào, khuôn ngực phập phồng, thấy ánh mắt anh di chuyện từ gương mặt mình xuống ngực, cô suýt chút nữa thì không thể kiềm chế nổi. Đồ vô lại! “Anh có thôi đi không?”
Ánh mắt anh tham lam lướt trên gương mặt cô, ngọn lửa tức giận trong đôi mắt dần trở nên u ám, để lộ vẻ bình tĩnh khiến người khác phải hoang mang. “Bàn bạc được kết quả cuối cùng chưa?”
Thì ra câu chuyện mà cô và Lục Chỉ nói đã bị anh nghe thấy hết rồi.
Cô bị anh cợt nhả, làm cho nhục nhã, nhưng bây giờ cô vẫn van xin anh đừng ôm hận, đại nhân đại lượng buông tha cho đàn em của Phương Tồn Chính, cô muốn mài mòn sự tôn nghiêm để bảo vệ mọi thứ được yên bình. Chuyện cá lớn nuốt cá bé cũng là quy luật sinh thái của thế giới này, như cha cô, như mấy hộ không còn nhà để về ở con đường phía tây chính là vật hy sinh của cái quy luật này. Chẳng trách anh cười, đổi lại là cô, nếu như cũng có thể tùy tiện giẫm đạp lên lòng tự tôn của người khác, có lẽ cô cũng sẽ đắc ý, cười cợt đến nỗi ngông cuồng.
“Họ tính tình cục cằn, mong anh lượng thứ cho”, cô nói từng từ từng chữ một. Tần Hạo có vẻ rất thích thú, không chớp mắt nghe cô nói đủ mười từ. Sau đó khẽ bật cười: “Đội phòng cháy chữa cháy đến kiểm tra thì sao? Em nói…”, anh cố ý ngừng lại một chút, vui vẻ quan sát sắc mặt cô dần biến đổi, “Nếu bị người khác phát hiện trong nhà vệ sinh ở đây có năm trăm gram bột trắng thì…”.
Muốn chơi thì anh có vô số thủ đoạn, chỉ một chiêu cũng đủ để khiến cô lạnh toát, anh cười ha hả. Lục Chỉ đứng ngoài chỉ muốn đạp cửa xông vào, Trần Uyển vội vàng lùi lại chặn cửa, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”.
Tần Hạo xoa mũi, máu đông lại ở nhân trung, anh chậm rãi chùi chùi. “Thật ra cũng chẳng có gì là to tát.” Nhớ lại lúc nãy cô nói mình chẳng là gì của Phương Tồn Chính, anh đắc ý, gương mặt ẩn hiện nét cười. Cô tưởng anh lại muốn dùng thủ đoạn đê hèn nào nữa, vẻ cảnh giác trong ánh mắt càng hiện rõ. “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh cũng có mẹ, có em gái, anh có thể chịu đựng được nếu họ bị người khác khinh thường cợt nhả không? Chuyện hôm nay tôi cho là anh uống rượu say, anh cũng là người có lương tri mà, đúng không? Về chuyện này, đầu tiên là ai vô lý, tôi nghĩ anh cũng hiểu.”
Anh trịnh trọng gật đầu thay cho sự tán đồng. Cô thầm thở phào. “Vậy chuyện này coi như xong được không, họ đánh anh cũng chỉ vì không kiềm chế được khi thấy chị em mình bị ức hiếp.”
Giọng cô trở nên dịu dàng, có chút cầu khẩn, anh không kìm được, lại gật đầu lần nữa. “Nếu anh muốn thì đi kiểm tra vết thương, tôi sẽ bảo Lục Chỉ bồi thường cho anh.” Nhớ lại số tiền lần trước Phương Tồn Chính phải bồi thường, cô thấy xót, do dự nói: “Hết bao nhiêu tiền chúng tôi trả”.
“Những lời em vừa nói là sự thật?” Cô nói mình chẳng là gì của Phương Tồn Chính, nhưng tại sao cô lại phải bảo vệ anh ta, điều này khiến anh suy nghĩ. Anh thấy không thoải mái khi mình cũng là đàn ông, nhưng thái độ của cô dành cho anh lại khác một trời một vực so với Phương Tồn Chính.
Cô hơi ngạc nhiên, ngay sau đó gật đầu nói, “Thật”, để phá đi những rủi ro có thể gặp.
“Vậy em là gì của hắn?”, Tần Hạo hỏi.
Trần Uyển sững người, không hiểu ra làm sao.
“Em vừa nói em chẳng là gì của Phương Tồn Chính, vậy tại sao em bảo vệ hắn?”
Cô nghĩ không nhất thiết phải giải thích, nhưng giọng nói và ánh mắt đối phương như bức ép, dường như nếu không hỏi cho ra nhẽ thì sẽ không bỏ qua, cô trầm ngâm một lúc rồi trả lời: “Là hàng xóm của tôi, là anh trai, còn là người bạn tốt. Nhưng việc này không liên quan đến anh”.
Ánh mắt anh lóe lên tia sáng, sắc mặt vui mừng, một bên miệng nhếch lên, cười không thành tiếng, “Anh muốn nói, có liên quan tới anh thì sao nào?”.