Cuối cùng, em cũng nhìn thấy xe anh đỗ trong sân của khách sạn Thạch Cảnh Sơn, tìm số phòng của anh ở quầy lễ tân, em đi tới trước cửa phòng anh, đúng lúc em định ấn chuông và gọi tên anh, em nghe thấy một âm thanh quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, từ đó, thế giới của em đã hoàn toàn sụp đổ trong tiếng cười của anh.
Em là một người đàn bà ngu ngốc, nếu không quan tâm anh nhiều đến thế, mặc kệ cho anh lang thang đâu đó, không hỏi han gì tới hành vi của anh, hoặc là nhắm một mắt, mở một mắt, có thể mọi việc đã không xảy ra, nhưng em không làm được, anh là tất cả của em, anh là bầu trời của em. Em mất một tháng trời để thuyết phục mình rằng tối đó anh với Lưu Hân không làm gì cả, tất cả những việc anh từng làm tổn thương đến em, em đều cố gắng tha thứ, nhưng lần này không được nữa, đây là khách sạn chúng ta đã tổ chức lễ cưới, nó đã mang trên mình biết bao hồi ức đẹp và ấm áp, vậy mà một lần nữa, anh lại khiến trái tim yếu đuối của em vỡ vụn, em chính tai nghe mắt thấy anh ở trong đó, làm cái việc bẩn thỉu nhất đối với một người con gái khác, em không thể thuyết phục bản thân, em không thể cho qua được nữa.
Hai tay cầm bức thư run rẩy, tư duy và thân thể tôi đều sụp đổ, một cảm giác sợ hãi ớn lạnh lan tỏa khắp cơ thể tôi, đầu óc tôi căng ra, chỉ còn một ý nghĩ: tai nạn mà tôi không muốn xảy ra nhất, đáng sợ nhất cuối cùng cũng tới!
Đô Đô nhận ra tôi không bình thường, kéo áo tôi:
- Bố, sao thế? Có phải mẹ xảy ra chuyện gì rồi không? Đúng không?
Tôi không thể đọc tiếp được nữa, cũng không trả lời con, hoảng hốt lao ra ngoài:
- Đô Đô, mau gọi điện cho chú Quý!
Lần đó, sau khi cùng Dương Hùng Vĩ mời Tiểu Mỹ, Tiểu Cầm ăn vi cá và bị nôn, hôm sau Thanh Thanh hỏi tôi:
- Sao tối qua anh ăn nhiều mì thế, nôn ra toàn là mì.
Tôi khựng lại một lát rồi mới phản ứng lại:
- Ngốc quá, đó là vi cá chứ mì gì.
Thanh Thanh ồ một tiếng:
- Thì ra vi cá như thế à, nhưng anh nôn hết ra rồi, tiếc thật!
Một lát sau tôi mới thấy có lỗi, người mới gặp mặt vài lần tôi đã mời họ ăn vi cá, còn cho họ một nghìn tệ, vậy mà người vợ sống với mình bảy, tám năm đến vi cá trông như thế nào cũng không biết, thế mà tôi còn giễu cợt cô ấy! Tôi hối hận đi tới cạnh Thanh Thanh đang bận nấu thức ăn trong bếp:
- Vợ này, khi nào việc đấu thầu kết thúc, anh sẽ đưa em đi ăn yến sào, vi cá, cho em ăn chán thì thôi!
Thanh Thanh, em là người phụ nữ ngu ngốc, anh còn chưa đưa em đi ăn yến sào, chúng ta sẽ đi ngay, đi luôn bây giờ. Tôi lao thẳng xuống tầng hầm, cái gara lặng lẽ phút chốc lại vang lên tiếng khởi động xe và tiếng đạp phanh, tôi vội vàng quay đầu lái xe ra chỗ có barie, nhân viên quản lý đưa tay ra đòi xem thẻ của tôi, tôi mặc kệ, đạp phanh lao thẳng ra ngoài, thanh barie gãy đôi ở giữa, một mảnh thủy tinh bắn vào phía tôi, tôi né đi theo bản năng, nhân viên bảo vệ ở sau lưng hét to, tôi sa sầm mặt, giữ vững tay lái rồi lao ra ngoài, dọc đường tôi ra sức ấn còi, tả xung hữu đột, thấy xe nào phía trước là vượt qua, còn lái xe trái làn đường, đèn đỏ hoàn toàn không tồn tại trong mắt của tôi nữa, những nơi tôi đi qua vang lên tiếng phanh xe ken két, tôi như không nhìn thấy, cũng không quan tâm tới những tiếng chửi rủa của họ, chiếc xe điên cuồng lao nhanh trên đường, mục tiêu chỉ có một: vịnh Hồng Hải, vịnh Hồng Hải!
Khi chiếc xe từ con đường có khu biệt thự nghỉ mát rẽ vào đường vịnh Hồng Hải, tôi phát hiện phía trước có một đám người đang vây lấy lan can đá, tim tôi thắt lại, bản năng khiến tôi lao về phía trước, không kịp phanh xe, chiếc xe đâm bụp vào thềm đá bên đường, âm thanh vô cùng chói tai, đầu xe chếch sang rồi kênh lên, một bánh đã ghếch lên thềm đá, ánh mắt của đám người đó lập tức dồn qua, tôi đẩy cửa xe lao ra, loạng choạng vượt qua thảm cỏ, lao về phía biển, điên cuồng gạt tay mọi người ra.
Một người phụ nữ áo đỏ quần đen đang nằm trên đất, gương mặt tím tái, hai mắt nhắm nghiền, mái tóc rối tung, cả người là cát và cỏ, phần bụng nhô cao.
Tôi nhào tới.
- Thanh Thanh, Thanh Thanh! – Tôi quỳ xuống đất, ngửa đầu lên trời mà khóc.
- Gọi cấp cứu rồi. – Bên cạnh có một người phụ nữ béo tròn nói. Tôi nửa quỳ nửa bò túm lấy tay áo chị:
- Tôi xin chị, gọi giúp tôi lần nữa đi!
Sau đó tôi bò trở lại, dùng tay cạy miệng Thanh Thanh ra, cúi người xuống thổi mạnh vào miệng cô ấy. Một tay giữ đầu cô, một tay tôi ấn mạnhvào bụng cô ấy, nhưng ngoại trừ một dòng nước chảy ra khỏi miệng thì Thanh Thanh vẫn không có phản ứng gì.
Tôi vội vàng bế thốc cô đặt lên chân mình, hai tay đấm mạnh vào lưng cô, vừa đánh vừa hét:
- Thanh Thanh, đừng, Thanh Thanh, về đi, em về đi! - Nhưng cơ thể của Thanh Thanh vẫn cứng đơ như một khúc gỗ, hoàn toàn không quan tâm tới tiếng khóc của tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn những người xung quanh, gào lên:
- Ai giúp tôi cứu cô ấy? Làm ơn đi! Trả tiền! Tôi sẽ trả tiền!
Tôi móc ví ra, rút hết toàn bộ tiền ra tay, kể cả thẻ tín dụng, giơ cao, xua thật mạnh.
Ánh mặt trời rất chói mắt, tôi quỳ trên đất ngẩng đầu lên, nước mắt, mồ hôi và cả nước mũi nhòe nhoẹt trên mặt tôi, mọi người xung quanh đang im lặng bắt đầu xao động. Giọng của tôi đã tắc nghẹn.
Tôi phát hiện trong đám người có một ông già đánh cá:
- Chú ơi, chú giúp tôi, cứu cô ấy, tôi cho chú một trăm nghìn, không, năm trăm nghìn, tôi cho chú năm trăm nghìn!
Ông già lắc đầu:
- Chàng trai, nhiều tiền nữa cũng vô ích thôi, lúc tôi vớt cô ấy từ dưới biển lên đã không cứu được nữa rồi, quá muộn rồi, đưa về an táng đi!
Thanh Thanh, đấu thầu kết thúc rồi, mọi thứ kết thúc rồi, anh quay về rồi! Anh còn chờ đưa em đi ăn yến sào, chờ em chửi anh, chờ em nói chuyện với anh, vì sao, vì sao em chỉ trút hết mọi tâm sự vào một tờ giấy mỏng?
Khóc xong, em rất bình tĩnh, anh gặp nhiều khó khăn, hy sinh quá nhiều, chịu đựng quá nhiều áp lực, vậy mà em còn khiến anh nổi giận. Nhưng em cũng thường hỏi bản thân, đó là vì sao, vì sao chúng ta trở nên như vậy? Chúng ta vốn rất hiểu nhau, rất có thần giao cách cảm cơ, vậy mà sao tới hôm nay, những điều em nói, anh lại cảm thấy ấu trĩ và nực cười, còn những điều anh nói, em lại không tài nào hiểu được?
“Trời đất già cỗi, biển cạn đá mòn, tim anh cũng không thay đổi”, đó là lời bài thơ anh viết cho em, lời hứa này em vẫn khắc ghi trong tim, tin tình cảm của anh ban đầu xuất phát từ con tim, nhưng em muốn dùng hành động để bảo vệ lời hứa đó, để chứng minh rằng em tin vào tình yêu trong sáng “biển cạn đá mòn”, em phải dùng hành động để chứng minh cho anh tin rằng thế giới này vẫn còn những tình yêu không chịu cúi đầu trước bất cứ điều gì. Nếu cái chết của em có thể khiến anh tin vào điều này, em chết không hối tiếc.
Em có lỗi với bố mẹ, họ nuôi em thành người, đặt vào em bao nhiêu hy vọng, nhưng em lại nhẫn tâm cắt đứt tất cả để một mình đi trước, em không phải là một đứa con gái tốt, tha thứ cho con, bố mẹ thân yêu, kiếp sau con sẽ báo hiếu với bố mẹ, được không?
Còn cả Đô Đô, nó khiến em chùn bước, nó thông minh, đáng yêu, giờ nó đang ở cạnh em, ánh mắt giống em, cái miệng giống em, nhưng từ ngày mai, em sẽ không bao giờ được gặp nó nữa, trái tim em đau lắm, nước mắt em không kìm được lại chảy ra rồi. Đô Đô, không phải vì mẹ độc ác, mẹ cũng không muốn rời xa con, nhưng mẹ là một kẻ yếu đuối, mẹ không thể trải qua việc này, thực sự là không thể. Mẹ không phải một người mẹ tốt, tha thứ cho mẹ, ngoan nhé, mẹ sẽ ở trên trời bảo vệ con, được không?
Hy vọng duy nhất của em là anh hãy nuôi dưỡng con thật tốt, để nó trưởng thành khỏe mạnh. Ngoài ra, xin anh khi an táng cho em hãy cắt tóc của con đặt cùng với xương cốt của em, em sẽ ngửi thấy mùi hương của con.
Tạm biệt, người yêu của em, cảm ơn tình yêu anh dành cho em, cảm ơn vì anh đã mang lại cho em rất nhiều niềm vui, chỉ nghĩ đến đó thôi, em cũng đã thấy trái tim mình tràn đầy hạnh phúc, chỉ tiếc rằng nó quá ngắn ngủi.
Em không hận anh, tất cả đều là số mệnh.
Hôn lễ của tôi và Thanh Thanh được tổ chức tại khách sạn Thạch Cảnh Sơn, Thanh Thanh thích khung cảnh mát mẻ, tao nhã ở đó, nó mang vẻ hiền hòa giữa sự ồn ào, qua khung cửa kính của phòng ăn ở tầng hai nhìn xuống, một hàng cây nhỏ xanh ngắt với một mặt hồ phẳng lặng, mấy con thiên nga thong thả bơi trên mặt hồ, thi thoảng lại đập đập đôi cánh, như cảnh tượng của nơi thế ngoại đào viên. Bữa tiệc chỉ có ba bàn, đều là những đồng nghiệp và bạn bè của chúng tôi quen sau khi tới Châu Hải, bố mẹ hai bên đều không tới, không phải vì họ không muốn, mà vì từ lúc quyết định kết hôn tới khi tổ chức hôn lễ chỉ có ba ngày, khi đó Thanh Thanh đã mang thai ba tháng, nếu cứ kéo dài thêm bụng sẽ lộ to, mà ngày thứ ba sau khi kết hôn, tôi lại phải đi Hàng Châu công tác.
Khi đám người tới “quậy động phòng” đã ra về hết, chỉ còn lại tôi và Thanh Thanh, tôi nhìn bốn bức tường xung quanh thở dài:
- Hây a, nhà mới, giường mới, đồ dùng mới, chỉ tiếc rằng nằm trên chiếc giường này chỉ là hai cỗ máy đã cũ.
Thanh Thanh đấm lên vai tôi:
- Đều là tại anh, anh còn nói nữa à, em cắn chết anh giờ! – Sau đó cô ấy há miệng lao đầu qua, tôi vừa lùi vừa nói:
- Đêm tân hôn mà cắn người là không được đâu nhé, nhưng em tách chữ “cắn” (Trong tiếng Trung, chữ “cắn” được ghép bởi hai chữ “khẩu” và “giao”, “giao” ở đây là “giao hợp”.) ra thì anh không phản đối đâu.
Thanh Thanh khựng lại, mấy giây sau mới hiểu ra vấn đề, nhào đến:
- Để xem em xử lý anh thế nào!
…
Tất cả những cảnh tượng ân ái tràn ngập tiếng cười ấy sẽ không bao giờ còn quay lại nữa, một mình tôi loạng choạng bước về nhà, cảnh vẫn còn mà người vắng bóng, trong thư phòng hắt ra ánh đèn vàng ấm áp, tôi bước vào, là ánh đèn trên bàn sách, tôi ngồi xuống, gương mặt hoảng hốt, đau thương, sau khi Thanh Thanh viết bức thư đó, chiếc đèn vẫn sáng, ba ngày trước ở đây, Thanh Thanh đã giao lưu tâm hồn lần cuối cùng với tôi, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc cô ấy, dường như cô ấy chỉ vừa mới đi, nắp bút vẫn còn chưa đóng lại, lặng lẽ nằm ở nơi đó, cũng giống như ánh đèn rực sáng, đang chờ đợi chủ nhân quay về, chờ chủ nhân ngồi vào chỗ cũ. Bên cạnh bàn, dưới chân, còn rất nhiều tờ giấy ăn bị vo tròn, tôi cúi xuống nhặt lại, mở từng tờ ra, vuốt phẳng, trên đó là vệt nước màu vàng, là huyết lệ của Thanh Thanh, vậy mà khi đó, tôi lại cùng với một người đàn bà khác đang ở khách sạn năm xưa tổ chức lễ cưới với Thanh Thanh, trên chiếc giường trắng tinh, để lại dấu vết của sự phản bội.
Tôi châm một điếu thuốc, cởi áo ra, để lộ vùng ngực, sau đó dùng ngón tay cái và ngón trỏ nắm chặt đầu thuốc, ấn điếu thuốc còn đang cháy đỏ vào nơi tim. Đầu thuốc nhanh chóng chạm vào ngực làm tôi thấy bỏng rát, mấy sợi lông tơ mắt thường không nhìn thấy được đã bị đốt cháy, phần thịt ở đó co lại. Tôi dừng lại, hít sâu một hơi, nhưng không hề bỏ cuộc, tiếp tục đưa ngọn lửa mở rộng ra, ở chỗ gần đầu vú, tôi nghe thấy một tiếng xèo, sau đó là cảm giác bỏng rát đáng sợ, tôi ngoác miệng ra cười, rồi lại ấn tiếp, đầu thuốc cháy đỏ rực ấn chặt vào da thịt tôi, theo sau là một làn khói xanh bốc lên trước mắt, hoang mang và u uất nhìn tôi, rồi nước mắt tôi từ trái tim chảy ra, dâng đầy trong mắt, tầm mắt trở nên mơ hồ, khói thuốc đã tan, tôi bật cười thê lương:
- Thanh Thanh, anh yêu em, vẫn luôn yêu em, mãi mãi yêu em, em là nỗi đ