phải tin chị dâu cậu tuyệt đối, nhưng gặp phải tình huống này, tôi tin rằng không người đàn ông nào có thể giữ bình tĩnh trong tim, nhất là với loại người thà tin vào mình còn hơn tin vào người như tôi. Tôi âm thầm điều tra hòm thư và di động của Thanh Thanh, không có dấu vết cho thấy có liên lạc với Trương Vạn Phong, nhưng điều này không có nghĩa là không có. Tôi phát hiện tinh thần cảnh giác của cô ấy ngày càng cao, thậm chí còn có năng lực phản trinh thám, khi ở Thanh Đảo, tôi nói về chuyện hòm thư, cô ấy không hề tranh luận với tôi chuyện nội dung có đúng hay không, chỉ một mực chỉ trích hành vi đê tiện của tôi:
- Xem trộm hòm thư của người khác cũng như đọc trộm nhật ký, là hành vi xâm phạm đời tư. – Lời của cô ấy hơi giống lời mấy gã luật sư, ý nói, thủ đoạn không hợp pháp, nội dung không thể tin được. Cái chiêu giương Đông kích Tây này ngày xưa tôi rất hay dùng, giờ bị cô ấy học được, mang ra để đối phó với tôi, mà điều đáng buồn hơn là giờ tôi phải đến độ phải làm một “oán phụ” với những hành vi lén lút.
GIẢI QUYẾT VẤN ĐỀ
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi, Tiểu Mỹ và Tiểu Cầm dù sao cũng còn non, sau khi đến đồn cảnh sát bị thẩm vấn riêng đã khai ra hết sạch mọi việc, đương nhiên bao gồm cả tờ giấy đó, tuy không có sức thuyết phục bằng việc bắt dâm tại giường, nhưng ít nhất cũng chứng tỏ chuyện giữa chúng tôi không đơn giản. Cũng may là bọn họ không biết chuyện thuốc lắc, hơn nữa cùng kiên quyết phủ nhận chuyện giao dịch không chính đáng. Cảnh sát lúc đến khách sạn tuy có nghi ngờ triệu chứng của họ, nhưng khi đó dược tính đã hết, hơn nữa quần áo, trang phục của họ vẫn nghiêm chỉnh, không tìm ra chứng cớ gì, bởi vậy sự việc cũng chưa tệ lắm.
Vừa nghe nói cảnh sát tìm đến, Dương Hùng Vĩ đã vô cùng căng thẳng, câu đầu tiên là: “Chuyện này anh gánh được không?”. Tôi nói:
- Gánh cũng không sao, nhưng tôi không thể đảm bảo là họ không nói ra.
- Chết rồi, chết rồi… Thế thì toi rồi! – Dương Hùng Vĩ vô cùng lo lắng, trong lòng tôi thoáng một sự sung sướng, đây là kết quả của việc không nghe lời tôi.
- Anh có thể đi gặp họ, điều tra xem cảnh sát đã nói gì không… - Chưa chờ hắn nói xong, tôi đã ngắt lời hắn:
- Đừng nói nữa, anh ra ngoài ngay đi, chúng ta gặp nhau ở quán cà phê mọi khi!
Tôi lái xe ra, quan sát qua gương chiếu hậu xem có cảnh sát bám theo không, còn cố ý đi vòng mấy vòng.
- Dù sao tờ giấy để lại cũng nằm trong tay họ, muốn chối cũng không chối được, một mình anh gánh chuyện này, tôi đảm bảo ngày nào cũng mang đồ ăn đến cho anh ăn, ở bên ngoài sẽ tận lực làm việc cho anh! Nếu thực sự kéo cả tôi vào thì mọi người đều toi. – Dương Hùng Vĩ vừa ngồi xuống đã vội vàng nói hết ý định của mình, chắc là dọc đường hắn đã nghĩ ra cái cách này.
Tôi thấy thật buồn nôn, người bạn bình thường không chuyện gì không kể giờ đây đã trở nên thật xấu xa, bỉ ổi, mọi người xung quanh đều đang há miệng đầy máu định nuốt chửng tôi, hắn không những không đưa tay ra cứu mà ngược lại còn đẩy tôi vào miệng cọp. Con người đúng là loại động vật cao cấp biết khi nào cần lấy lên, khi nào cần đặt xuống, trước mặt gia thế, địa vị, danh dự không còn thứ gọi là tình nghĩa, tôi từng như thế, bọn họ nay có khác gì?
Nhưng tôi còn làm được gì? Lời của hắn đúng là có lý, nếu kéo hắn vào cũng không có ích gì cho tôi. Chuyện này không có bằng chứng, huống hồ bọn tôi cũng chẳng làm việc gì thương thiên hại lý, không đến nỗi phải vào trong đó. Tôi có thể gánh được chuyện này, nhưng anh phải nhớ cái tình này!
- Ha ha, nói nghe nhẹ nhàng quá, thứ đồ chơi đó là anh cho vào, tôi đã ngăn anh rồi mà.
- Nhưng bọn họ đều không biết.
- Cũng chưa chắc, khi đó bên cạnh có nhân viên phục vụ thấy anh bỏ đồ vào cốc nước, huống hồ bọn họ có thể xem camera, những chuyện này cảnh sát đều nói rồi.
Dương Hùng Vĩ im lặng, cái gã này đã ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề. Một lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên:
- Thế anh có ý gì?
- Ừm, nể tình bạn bè của chúng ta bao nhiêu năm, tôi có thể gánh việc này, có điều… - Khi nói tới ba từ “tình bạn bè”, tôi cố tình dừng lại, nhấn mạnh ngữ khí, đến nỗi âm thanh phát ra nghe không bình thường. Nói xong tôi bất giác nghĩ, giữa anh và tôi có tình cảm không? Có thể có, nhưng chủ yếu vẫn là giao dịch, tình cảm chẳng qua chỉ là một cái cớ để đạt được mục đích mà thôi. Không chỉ tôi nghĩ vậy, mọi hành vi, lời nói của Dương Hùng Vĩ ngày hôm nay chẳng phải là một kiểm chứng tốt nhất đó sao?
Trái tim lạnh lẽo, nhưng thời tiết vẫn nóng ẩm, cây cối xanh tốt, hoa cỏ tươi thắm, những sạp trái cây ven đường bày đủ các loại trái cây miền nhiệt đới, thơm mát, tươi ngon, đang thể hiện vẻ đẹp nhất của chúng. Những chiếc áo phông, những chiếc váy ngắn vẫn tấp nập đi lại trên đường, dường như không hề cảm thấy lạnh lẽo bởi những con gió, những bông tuyết báo hiệu mùa Giáng sinh đang gần kề.
Tôi còn nhớ cảnh hiệu của viên cảnh sát già, bèn bảo Cảnh Phú Quý đi hỏi thăm, một lát sau hắn hớn hở chạy về nói:
- Tìm ra rồi, người đó là Ngô Kiến Quốc, người Triều Châu, có một đồng hương của tôi rất thân với anh ta. – Tôi ngay lập tức tỏ thái độ:
- Hẹn ra đi, bày tiệc ở Thịnh Bào Ngư.
Sau một bữa rượu là đã xưng anh gọi em. Theo như lời gợi ý của cảnh sát Ngô, hôm sau tôi lái xe tới Đại học Châu Hải, tìm Trưởng phòng Bảo vệ và Viện trưởng, đầu tiên là tự mình kiểm điểm, nói rằng tuy mình cũng từng là một sinh viên nhưng không kiểm soát được hành vi của mình, đã không làm một tấm gương tốt cho các sinh viên thế hệ sau, đây là lỗi của tôi, nhưng tôi nghĩ rằng sau này con đường các em còn phải đi rất dài, nhất là vì danh dự của nhà trường, chuyện này lẽ ra không nên xảy ra, giờ nếu chúng ta không chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có mà cứ làm to chuyện lên sẽ chỉ thiệt cả đôi bên. Viện trưởng vừa nghe tôi nói vừa gật đầu, tôi vừa nói xong, ông ta đã lập tức phê bình Trưởng phòng Bảo vệ:
- Lý tổng là một người trẻ trung, thành đạt, đâu có giống người làm việc xấu, phòng Bảo vệ của các anh làm ăn kiểu gì? Phải học chính trị!
Trưởng phòng Bảo vệ vô cùng thành khẩn, nói việc báo án là do cấp dưới làm, sau đó anh ta mới biết, quay về chắc chắn sẽ điều tra và chỉnh đốn, kẻ nào không nhận lỗi sẽ bị đuổi việc.
Sự kiện thuốc lắc được xử lý rất thuận lợi, thuận lợi ngoài dự kiến của tôi. Viện trưởng đích thân đưa Trưởng phòng Bảo vệ tới đồn công an, nói là hai nữ sinh kia ham chơi nên không giữ đúng quy định của trường, họ với hai người đàn ông đó là quan hệ bạn bè, camera ở khách sạn cũng ghi lại hai người đàn ông đó lên lầu có mười phút là ra, trong thời gian ngắn như thế không thể có hành vi xâm hại nào, hơn nữa còn ngầm ám thị cho các lãnh đạo ở đồn công an, đây cũng là hình ảnh của thành phố, nếu làm to lên sẽ bất lợi tới hình ảnh chung. Các lãnh đạo đua nhau gật đầu, lẽ ra hai cô gái cũng không tự nguyện báo án, giờ Viện trưởng nói thế càng dễ giải quyết hơn, sự việc kết thúc một cách tròn trịa.
Nhưng tôi không ngờ được rằng chính vì sự kiện quá thuận lợi nên tôi lơ là cảnh giác và tự đào hố chôn mình sau này.
“Sự kiện thuốc lắc” vừa xử lý xong tôi đã lập tức chạy tới nhà Lôi tổng để tiếp tục “công việc” của mình, bệnh tình của Victory đã khỏe hơn nhiều, giờ đã xuống giường đi lại được, tôi biết cậu chàng ở nhà buồn lắm nên gọi cả Lâm Thăng cùng đưa cậu ta tới Đấu Môn ngâm nước nóng cả ngày, nói là như thế tốt cho sự hồi phục của sức khỏe, hơn nữa trong lúc trò chuyện cũng tìm ra điểm chung, cậu ta với Lâm Thăng cùng học trường Trung học Khống Giang ở Thượng Hải, vậy là chủ đề lại nhiều hơn, trên đường về Châu Hải, Victory còn tiết lộ một tin tức rằng bố cậu bị bệnh nên qua đời đã lâu, bao nhiêu năm nay một mình mẹ nuôi dưỡng cậu. Tôi thở dài:
- Mẹ em đúng là một người phụ nữ mạnh mẽ, vừa có sự nghiệp lại phải chăm sóc gia đình, thật chẳng dễ dàng gì.
Victory nói:
- Đúng thế, lẽ ra em không muốn đi Mỹ đâu, em muốn ở lại Thượng Hải học đại học để gần mẹ, nhưng mẹ ép em đi.