i chiều tối, gió mát thổi vi vu, đi trên con đường nhỏ, ngoài xa là tiếng sóng vỗ bờ, bên đường là những bụi hoa nhiều màu sắc, tử vi, hải đường, liên kiều, rồi những cây phong, cây ngân hạnh, hồ đào, dương liễu, tất cả đều tạo nên một Thanh Đảo vô cùng quyến rũ khiến người ta ra đi vẫn còn lưu luyến. Khắp nơi, trên những con đường nhỏ là những cặp tình nhân sóng vai nhau bước đi, tạo thành một cảnh tượng tràn ngập niềm hạnh phúc. Tôi nói đùa với Thanh Thanh rằng:
- Một phong cảnh tuyệt sắc như vậy, chẳng trách ở thanh Đảo có nhiều mỹ nữ!
Thanh Thanh nhéo tôi:
- Cảnh cáo anh nhé, chỉ được nhìn em, không được nhìn người khác say đắm!
Tôi vội vàng thề thốt:
- Đương nhiên, đương nhiên, nếu muốn nhìn họ, anh phải nhìn bằng ánh mắt nghệ thuật.
Đêm hôm đó, chúng tôi đi từ Bát Đại Quan đến quảng trường Ngũ Tứ, trên con đường đông Hải vắt ngang quảng trường, xe cộ đi lại nườm nượp, tốc độ rất nhanh, bất chấp đoàn người đang đứng chờ qua đường. Ở ngã tư, tôi nắm chặt tay Thanh Thanh, nhìn kỹ hai bên đường. Thanh Thanh bẩm sinh đã sợ qua đường, cứ có xe tới là cô ấy căng thẳng, tôi ôm vai Thanh Thanh:
- Đừng sợ, có anh đây…
Khi chỉ còn một chiếc xe ở tít đằng xa, tôi đưa tay ra dấu hiệu là đi chậm lại, sau đó đỡ thanh Thanh qua ngã tư. Ai ngờ chiếc xe đó không đếm xỉa gì đến tôi, vẫn lái nhanh như bay, mọi người xung quanh sợ hãi hét lên, giây phút đó tóc tai tôi dựng đứng, đầu óc tê liệt, bản năng khiến tôi kéo mạnh Thanh Thanh, sau đó tôi mất thăng bằng, ngã xuống đường, đúng vào lúc chiếc xe vẫn ra sức bấm còi và lách qua người tôi, tôi co chân mình lên trước ngực, tại ngay vị trí đó, một vệt xe rõ ràng hằn lên đường. Khoảnh khắc đó Thanh Thanh hãi hùng, thần trí như mê đi, tôi bò dậy chửi vài câu, rồi thản nhiên nắm tay Thanh Thanh đi tới vòng lan can của quãng trường Ngọn Đuốc, khi đó cơn gió nhẹ thổi tới, mặt biển mênh mông trước mắt, một lớp sương phủ mờ, sóng biển vỗ bờ để lại những bông hoa trắng xóa:
- Thanh Thanh, hôm nay anh sẽ thề với em, có biển làm chứng.
Đầu Thanh Thanh ngả trên vai tôi, thì thầm:
- Em không cần mấy lời thề lưu manh của anh.
Tôi cười ha ha rồi ghé sát miệng vào trán cô:
- Em yêu, anh thề cả đời này sẽ bảo vệ em như hôm nay!
Đôi tay Thanh Thanh ôm chặt thắt lưng tôi, đầu áp vào ngực tôi, mái tóc rối bị cơn gió thổi tung vướng trước mặt tôi, tôi cảm nhận được cơ thể cô ấy đang run rẩy, miệng lẩm bẩm:
- Vừa nãy em sợ chết khiếp, sợ lắm!
Khí khái anh hùng của tôi trỗi dậy, vô cùng đắc ý, dang hai tay lên cao hô lớn:
- Anh sẽ khiến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trái đất!
Mọi người xung quanh quét mắt về phía chúng tôi, có vẻ khinh bỉ, tôi mặc kệ họ, càng đắc ý hơn, hai tay nắm chặt, vung lên trời một nắm đất:
- Dù cho sông cạn đá mòn, anh yêu Thanh Thanh không bao giờ thay đổi.
Bên cạnh có một cô bé kéo áo mẹ mình:
- Chú này có phải bị điên không mẹ?
Mẹ cô bé vội vàng bịt miệng con:
- Đừng nói linh tinh.
Tôi đắc ý nhìn Thanh Thanh:
- Em yêu, có phải anh bị điên không?
Thanh Thanh huých tai vào người tôi:
- Anh không những bị điên, mà còn là một gã lưu manh!
Nhiều năm sau, trên con đường Tình nhân uốn lượn của Châu Hải, tôi lái chiếc Audi A6 chở Châu Thanh Thanh đi chầm chậm trên đường. Bên ngoài là hơi nóng ba mươi sáu độ, ánh mặt trời cháy bỏng tới mức thiêu dốt hết bụi bặm trong không khí, trong xe là hơi lạnh từ điều hòa phả ra cùng với mùi nước hoa thoang thoảng, ánh mắt của chúng tôi đều lạnh lùng nhìn về phía trước, tuy ngồi cùng nhau mà như hai người xa lạ. Mười năm sau, không những tôi không bảo vệ được Thanh Thanh, không khiến cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trái đất, ngược lại còn phản bội cô ấy, chửi cô ấy là tiện nhân, đánh đổ điểm tựa duy nhất của cô ấy. Chẳng trách đồng chí Lâm Thăng nói, trên thế giới này, cái gì đáng tin tưởng, đáng yêu nhất? Là tiền bạc! Bình thường nó yên lặng nằm trong hầu bao của bạn, không gây phiền hà gì cho bạn, một khi bạn có nhu cầu hoặc gặp phiền phức, nó sẽ nhảy ra bất cứ lúc nào, đáp ứng nguyện vọng của bạn, giải quyết phiền phức của bạn, hơn nữa còn không bao giờ phản bội bạn, trung thành như loài chó Becgie; còn thứ giả dối, đáng hận nhất là gì? Là lời thề, lời thề của đàn ông, nó được buông ra khắp nơi, nhưng lúc nào cũng khoác lên mình chiếc áo loang lổ, khiến bạn như tỉnh như say, nhưng một khi mục đích đã đạt được, nó sẽ biến mất không để lại dấu vết.
Nếu anh không nói ra
Nó sẽ tích lại trong tim anh
Sẽ có một ngày
Anh hét thật to
Tiếng hét bay khắp không gian
Người yêu,
Dù cho sông cạn đá mòn
Trái tim anh cũng không thay đổi.
CÔNG VIỆC BẬN RỘN
Mới rời Châu Hải được hai ngày mà điện thoại đã đổ chuông liên tục, không chuyện nào khiến người ta vui vẻ làm tôi bực bội vô cùng.
Lâm Thăng nói là Hoàng Chính Long vừa về tới Hồng Kông đã bảo Lisa gửi fax sang cho chúng tôi, nói là ông rất hài lòng và cảm ơn chúng tôi về chuyến đi tới Châu Hải. Tôi nói là đưa cho Cảnh Phú Quý xem, để hắn học cách làm việc của người khác, bất cứ việc gì cũng có đầu có cuối. Sau đó, nhằm giảm bớt những lời trách cứ của Lâm Thăng về sự vắng mặt của tôi để giải quyết chuyện riêng tư, tôi chủ động nói:
- Thăng này, mấy hôm nay vất vả cho anh một chút, tôi xử lý xong chuyện của Thanh Thanh sẽ lập tức quay về.
Lâm Thăng nói:
- Anh vừa đi là việc nhiều kinh khủng, chuyện tiền bảo đảm anh phải ra mặt mới được.
Tôi cắn môi, nói:
- Được rồi, tôi sẽ lập tức gọi điện cho Lưu Hân, đảm bảo sẽ giải quyết được chuyện này.
Cảnh Phú Quý hỏi tôi ở Thanh Đảo sống có sướng không, nói là có một tin tốt và một tin xấu, hỏi tôi muốn nghe tin nào. Tôi nói:
- Làm cái trò gì thế, nói tin tốt trước đi!
Cảnh Phú Quý uống một ngụm nước rồi nói tin tốt là Khoa Mỹ chủ động mời chúng ta đi nói chuyện, khi nào cậu quay về để chúng tôi sắp xếp thời gian. Tôi hỏi là ai mời, Lôi tổng hay Dương Hùng Vĩ? Cảnh Phú Quý ngập ngừng một chút:
- Dương Hùng Vĩ thông báo cho tôi.
Tôi nói:
- Vậy cậu phải tìm hiểu cho rõ là ý của ai, việc này có ý ngĩa rất quan trọng. – Xong tôi còn bổ sung một câu:
- Đây không tính là tin tốt, tin xấu thì sao? Tốt nhất là nó đừng có xấu quá. – Trong lòng tôi thấy hơi căng thẳng.
- Tin xấu này thực sự không hay lắm đâu, vấn đề về bên Khoa Đạt bị làm to lên rồi, các nhà cung ứng chuẩn bị tố cáo nó.
Tôi chửi thầm trong bụng, con mẹ nó, lúc mình ở đó thì ít việc, vừa rời khỏi cái bao nhiêu việc đổ dồn đến, người Thanh Đảo còn chưa giải quyết được, việc ở Châu Hải đã xuất hiện. Tôi hỏi Cảnh Phú Quý:
- Cậu cho rằng chuyện của Khoa Đạt chúng ta nên làm thế nào, có nên ra tay trước không?
Cảnh Phú Quý im lặng một lát rồi nói:
- Cứ chờ thì hơn, tố cáo họ sẽ không có đường lùi nữa, Khoa Đạt vẫn chưa đến độ phá sản.
Tôi nói:
- Đúng thế, cậu nên đề phòng những nhà cung ứng kia còn có dụng ý khác, hô hoán là tố cáo nhưng thực chất là muốn để những nhà cung ứng khác xuất đầu lộ diện, còn họ là ngư ông đắc lợi.