i sau lưng, mềm mại thuần khiết, thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Theo lí mà nói, mắt Nám Nám mặc dù không to nhưng lúc cười lại cứ cong cong lên, chỉ có điều, xưa nay cô bé chưa bao giờ thật sự cười với anh, vì vậy anh không biết sức hấp dẫn của nụ cười đó có thật sự lớn như trong tưởng tượng của anh hay không.
Đúng vậy, anh có thể dễ dàng nhận thấy trong lòng cô bé rất ghét anh, anh cũng biết mình mà cãi nhau với nữ sinh thì thật là vô vị, nhưng mỗi khi nhìn thấy cái bộ dạng tập thể dục ngốc nghếch ấy của cô, anh lại không thể khống chế nổi ý nghĩ không ngừng dấy lên trong lòng, lại càng muốn trêu chọc cô thêm.
Khi lên lớp, anh đã quen với việc nhìn thấy cô bé bị mất mặt, nếu cô bé tức giận cãi lại, anh sẽ vô tư chế giễu không ngần ngại gì, nhưng nếu cô bé quay lưng lặng lẽ trở về hàng ngũ, anh sẽ khó tránh khỏi thất thần một chút, không biết nên làm gì.
Có lẽ chỉ là anh không quen với việc lại có đứa con gái ngốc nghếch đến thế xuất hiện trước mắt mình, vì thế mới đặc biệt chú ý đến Dương Nám Nám.
Anh thầm nói với mình như vậy.
Cho nên, khi nhận được thiệp mời đến dự bữa tiệc mừng năm mới của các lớp 12, phản ứng đầu tiên của anh là nhìn xem có cái nào của lớp 12/3 không, không có thì bĩu môi hất đi, nhìn vào đống thiệp còn lại trong tay, thấy rằng đi lớp nào cũng chẳng có ý nghĩa gì. Trong lúc cười đùa với các giáo viên khác, anh lặng lẽ giấu đi một tấm thiệp mời của lớp 12/3, thản nhiên bước ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến lớp cô bé.
Thực ra, vẫn chưa uống được là bao, Nám Nám chỉ thấy rượu nho đỏ lớp mua ngọt ngọt, rất ngon miệng, uống rồi mà cũng chẳng có cảm giác say tí nào cả. Lại thêm việc bị ánh mắt nóng bỏng của Phạm Dục Trân thiêu đốt một hồi lâu, mặt và bụng cô đều rất nóng, miệng cũng rất khô. Cho nên, cô cứ tay trái một ly, tay phải một ly, coi rượu nho như nước ngọt mà uống. Kì thực, cô hoàn toàn có thể uống ít một chút, cũng có thể dừng lại ở đây thôi. Nếu không phải là tên khốn vô liêm sỉ đáng chết đó dứng chặn giữa cô và Phạm Dục Trân thì giờ cô đã có thể không do dự gì mà chạy ra, bày tỏ tình cảm với người mà mình yêu quý.
Nhưng vì có Ninh Hạo Nhiên nên mọi chuyện bị làm rối rắm hết cả lên cũng chẳng có gì là lạ. Cô không muốn làm chuyện gì ngốc nghếch trước mặt người đàn ông này, một chuyện thôi cũng không thể được.
Thế nên, chuyện bày tỏ tình cảm, chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời, cô quyết định đợi sau khi bữa tiệc tất niên kết thúc sẽ tìm Phạm Dục Trân để nói. Tiếp đó, cô thả lòng mình, nâng cốc cùng các anh em.
Chẳng mấy chốc, Nám Nám đã uống thêm không ít, bắt đầu loạng chà loạng choạng ôm lấy lớp trưởng thân yêu, lớn tiếng cười tự nhiên, rồi cô lại quay ra, định cướp lấy micro trong tay Nhị Mao, cô rất muốn hát bài Đau lòng Thái Bình Dương dành tặng Phạm Dục Trân, nhân đó bày tỏ tình cảm của mình. Nhưng nào ngờ tên tiểu tử thối Nhị Mao đáng ghét lại không cho cô mượn micro, thế là cô túm lấy cán chổi lau nhà hát nhiệt tình.
Xin hãy tha thứ cho hành động buồn cười của cô, cô chỉ muốn tìm cái cớ để trút hết nỗi lòng thôi, tìm một cơ hội để nói ra những cảm xúc đã cất giấu trong lòng bao lâu nay.
Người ngạc nhiên có phải là cậu ta không? Tại sao biểu cảm của cậu ta lại có vẻ kinh hãi đến vậy?
Nám Nám không nhịn được, ợ một tiếng, mắt say rượu mơ màng nhìn Phạm Dục Trân đang tách xa mọi người, vội vã đi khỏi. Không thể làm như không có chuyện gì mà cứ để cậu ta rời đi như thế, vì vậy, cô quẳng cán chổi, bước chân lảo đảo, ngóng đông trông tây chạy đuổi theo...
***
Cô nữ sinh ríu ra ríu rít bên cạnh thật là phiền, trước thì xin dạy cách gói bánh chẻo, sau lại thảo luận về Rừng Nauy, Ninh Hạo Nhiên miễn cưỡng tiếp chuyện cô ta, nhưng mắt thì lại liếc sang một bên nhìn Dương Nám Nám đang làm trò kì cục trên bục giảng.
Anh cũng đã từng có một thời như thế này, chỉ là chưa bao giờ mất mặt như cô. Nói thật, lần đầu tiên anh nhìn thấy nữ sinh say rượu thế này, thật sự là có chút hứng thú và tò mò.
Cô ta cho mình là cái thùng đựng rượu chắc? Đã uống một chai rượu nho rồi lại còn muốn mở thêm một chai nữa. Anh gọi cán bộ lớp đến, bảo mang những chai rượu trong tầm tay Nám Nám đi. Không tìm thấy rượu xung quanh, Nám Nám lại đổi sang chiêu khác, nhào ra ôm chặt lấy một người, trơ mặt bắt đầu vô lễ với lớp trưởng, trong khi vẻ mặt cậu ta đang rất nghiêm nghị.
Ninh Hạo Nhiên vô cùng không vui, còn tức giận hơn hàng vạn lần so với việc cô ta không thèm nhìn anh trong giờ Thể dục. Thậm chí, anh bắt đầu hối hận, không có việc gì làm hay sao mà lại đến lớp 12/3 làm gì, chẳng lẽ không phải chính là để nhìn cô ta làm trò, tự làm mất mặt bản thân hay sao? Anh đứng dậy, nét mặt sa sầm, đi khỏi bàn gói bánh chẻo, rời khỏi bữa tiệc khi bài hátĐau lòng Thái Bình Dương khó nghe ấy còn chưa kết thúc.
Đương nhiên trước khi đi, anh không thể nén lòng quay mặt lại nhìn cô lần nữa.
Khuôn mặt đỏ ửng của Nám Nám tròn vành vạnh, khiến anh rất muốn véo và cắn cho một cái, chắc là do lúc nãy va chạm với lớp trưởng nên mái tóc hơi bị rối, vài sợi xõa xuống hai bên má, khiến người ta lại muốn nhẹ nhàng vén lên bên tai giúp cô, đôi mắt thì long lanh, rất khác so với vẻ ương bướng thường ngày, khiến anh rất muốn đặt một nụ hôn nhẹ lên mi mắt...
Có lẽ anh nên đi khỏi thật, ở trong lớp này quá lâu rồi, đầu óc cũng thành ra ngốc nghếch, con tiểu yêu ngày thường bỗng biến thành nhóc con đáng yêu, con lừa ương bướng thường ngày bỗng chốc biến thành một con mèo nhỏ...
Anh băn khoăn lo ngại không biết sau buổi tối hôm nay, họ còn có thể gặp nhau nữa không...
Tốt nhất là đời này kiếp này dừng nên gặp lại nhau, nói thực, anh thật sự không chịu nổi người con gái như thế này.
Thật sự.
Rất rất không thể chịu đựng nổi.
Kẻ say rượu thì không bàn đến nhân phẩm.
Vì thế, khi Nám Nám nhảy đến ôm chầm lấy cánh tay người con trai trước mặt, cô không hề cảm thấy hành động của mình trông rất suồng sã, rất vô duyên, khiến người bên cạnh vô cùng coi thường.
Đột nhiên bị người khác ôm chầm lấy, lại có hơi rượu nồng nặc, không cần quay đầu lại, Ninh Hạo Nhiên cũng biết đó là con sâu rượu Dương Nám Nám. Anh muốn nhịn cũng không thể nhịn thêm được, lạnh lùng nói: “Bỏ ra!”
“Không bỏ!”. Nám Nám làm việc gì cũng cố chấp như vậy. Cô cảm thấy đây là cơ hội cuối cùng để bày tỏ tình cảm đã cất giấu trong lòng bao lâu nay, cũng có thể gọi là “không thành công cũng thành nhân”, nếu hôm nay không nói ra thì cả đời này cô sẽ hối hận. Cho nên, đối phương không vui thế nào thì cũng chẳng có tác dụng gì đối với cô cả, thậm chí cô còn thầm nhận định rằng đây chính là tính cách khó ưa của bọn con trai, càng thích thì càng tỏ ra nghiêm nghị, lạnh nhạt với người mình thích, nghĩ thế, cô càng khăng khăng không chịu buông tay, nhất quyết không rời đi.
Anh không nói gì tiếp nữa, người chỉ cứng đơ ra, kệ cho cô bé ôm lấy cánh tay mình, hai người cứ đứng mãi trên sân vận động vắng vẻ, ánh trăng mờ ảo là nguồn sáng duy nhất của họ, bóng người kéo dài trên sân, vòng tay cô bé thật là ấm, cánh tay vốn cứng nhắc của Ninh Hạo Nhiên dần dần buông lỏng ra.
***
“Thực ra, em thích anh từ lâu lắm rồi”. Đầu óc quay cuồng, Nám Nám nói nhỏ nhẹ sau lưng, vừa dứt lời thì lại cảm thấy cánh tay trong lòng mình bỗng cứng đờ lại.
Tim Ninh Hạo Nhiên bỗng đập mạnh, anh sững người, ánh mắt cúi xuống nhìn bàn chân không nỡ bước đi của mình.
“Em biết, lúc lên lớp, anh cũng luôn nhìn em, cho dù anh không nói, em cũng có thể cảm nhận thấy anh có phần thích em. Thực ra, lúc nào em cũng luôn theo sát nhất cử nhất động của anh, hi vọng có thể ghi lại tất cả những khoảnh khắc đó trong đầu mình. Em biết chẳng còn bao lâu thời gian nữa, chúng ta sắp phải rời xa nhau rồi, nhưng em vẫn hi vọng và hướng về tương lai. Chỉ cần ngày cuối cùng trong đời có anh bầu bạn, em nhất định sẽ không cảm thấy cô đơn!”. Nám Nám lấy hết dũng khí nói những lời trong lòng ra, mặc dù phát âm không rõ ràng nhưng lúc này, với cô thì cảm giác của đối phương đã không còn quan trọng nữa rồi, ngược lại, cô đã nói ra tất cả những lời cất giấu trong lòng bao lâu nay, cô cảm thấy trong người nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Anh nhìn bóng hai người bên nhau dưới mặt đất, bất giác chậm rãi, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu thời gian không cho phép cô hi vọng thì sao?”
“Có thể yêu ngày nào hay ngày đấy, chỉ cần chúng ta bên nhau, đều phải trân trọng mỗi ngày, dù sao thì tương lai còn vô khối thời gian, em sẽ dùng tất cả thời gian còn lại để nhớ đến anh!”. Nám Nám mặc dù có vẻ như đang biểu hiện sự quyết tâm nhưng trong lòng đã có dự cảm không tốt. Một lần nữa xin cảm ơn Thượng đế, uống rượu say rồi tỏ tình quả là một quyết định anh minh, may mà cô còn có thể mượn rượu để lấp liếm đi, nếu không thành công thì ít nhất cũng còn có thể mượn tiếng uống rượu say mà lỡ mồm lỡ miệng, mình quả thật quá đỗi thông minh khi nghĩ ra chiêu này.
Ninh Hạo Nhiên không nói gì cả, tiếng thở nghe có vẻ hơi nặng nề.
Nám Nám thấy anh ta không nói gì, cho rằng cô tỏ tình khiến anh ta hơi khó xử, có vẻ như đã hiểu chuyện, vội vàng tìm nước rút cho mình: “Thực ra, anh không thích em thì cũng chẳng sao, dù sao sau này, chúng ta ngẩng đầu không gặp, cúi đầu cũng không nhìn thấy nhau, anh chỉ cần nói thật là được rồi, không phải lo em sẽ đau lòng. Anh cũng biết người như em đây ruột để ngoài da, không bao giờ để tâm gì cả mà, nào, hãy nói một câu thẳng thắn đi nào!”
Mặc dù miệng thì nói thế nhưng mắt cô đã sầm hẳn đi, cúi đầu nép sau lưng anh.
Hóa ra cô đã tỏ tình nhầm, Phạm Dục Trân chưa bao giờ thích cô.
“Thực ra, cũng... cũng không phải là không có khả năng”. Giọng cô hơi lạc đi, có phải là tỏ tình không thành nên đau lòng không? Ninh Hạo Nhiên không biết nên an ủi con nhóc ngốc nghếch kia thế nào cho phải, đành nói trái với lòng mình.
Nhưng anh càng an ủi như vậy thì Nám Nám lại càng hiểu rõ, thực ra anh đang khuyên nhủ mình. Dù sao thì hai người cũng chẳng thể quay lại như lúc đầu được nữa, muốn vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra thì cũng khó. Trước khi rời xa nhau, bằng bất cứ giá nào, trong giây phút cuối cùng cũng phải nói cho đối phương biết những gì mình nghĩ trong lòng, vì vậy, có bỏ tay anh ra, bước nhanh một bước, bước qua cái bóng in dưới đất, kiễng chân lên “chụt” một cái vào môi anh.
Đủ vốn rồi, cứ thế thôi!
Mặc dù tim đang co giật buồn bã nhưng lòng cô cần giữ lại nụ cười và sự tự tôn cuối cùng. Cho dù chỉ là nụ cười đắng cay, cho dù chỉ là sự tự tôn đáng cười, cô cũng muốn giữ vững chút ngông nghênh, giữ lại hồi ức trong đối phương là một hình ảnh hoàn mĩ của mình.
Nám Nám quyết định quay người đi, nhưng vẫn chưa kịp bước đi thì đã đến lượt anh nắm chặt cánh tay cô, giọng nói rất rất không hay: “Cô như vậy là có ý gì?”
Nám Nám cười: “Em chẳng có ý gì cả, chỉ cảm thấy mình tốt xấu gì cũng phải làm sao cho đáng một lần thích ai đó, chỉ là cử chỉ cuối cùng khi chia xa thôi, anh đừng bận tâm.”
Anh cảm thấy quyết định ngày mai sẽ rời khỏi ngôi trường cấp ba chết tiệt này quả là một hành động vô cùng sáng suốt, nếu còn dùng dằng không đi, không chừng cô nữ sinh có cái đầu còn ngốc hơn đôi chân này sẽ lại có mặt trong mục tin tức xã hội dạng như tự tử vì tình cũng nên.