Nám Nám ho một tiếng: “Vớ vẩn, ai bảo ông trốn ngay trước họng súng của tôi làm gì? Bác bỏ lời cáo buộc!”
Một tên khóc cũng không phải là nhiều, cô lấy lại tinh thần khai chiến, trốn ở sau chiếc hòm, lên đạn cho súng.
Phạm Dục Trân bước qua chân cô, bước qua dây mạng và đi ra khỏi phòng khách, Nám Nám cúi đầu, nhìn có vẻ như đang dán mắt vào chiếc máy tính nhưng thực tế thì hai con mắt cũng theo cùng đôi tất màu đen kia ra ngoài.
“Á, đại ca, tôi cũng bị bà giết chết rồi đây này!”. Đôn béo cắn môi, hai hàng nước mắt chảy dài quay sang nhìn Nám Nám.
Nám Nám bĩu môi, không thèm bận tâm nói: “Ai bảo cậu chắn đường của mọi người, đây là tôi đang trừ hại cho dân!”
Hiển nhiên những người còn lại không hề cảm kích chút nào, lần lượt quay người lại giơ ngón tay giữa trước mặt cô, điệu bộ vô cùng khinh thường, sau đó lại vùi đầu vào khai chiến.
Bình tĩnh, bình tĩnh, có gì đâu cơ chứ, chẳng phải chỉ là năm đó bị người ta hôn một cái thôi mà! Việc gì mà phải nhớ mãi thế chứ? Lớn thế này rồi, ai mà chẳng bị muỗi nó gặm vài miếng, cô cảm thấy hoang mang luống cuống như vậy là vì hổ thẹn năm đó hành động thất lễ quá chứ tuyệt đối không phải là vì cô vẫn còn thích cậu ta, nhất định không phải thế!
Đột nhiên trên đỉnh đầu bị một cái khăn to đoành phủ lên, tầm nhìn trước mắt bị che khuất, theo phản xạ, cô tiện tay lại nhấn chuột một phát, chỉ nghe thấy bên cạnh có người kêu “ui da” một tiếng, không biết lần này là kẻ nào đen đủi bị trúng đạn. Cô tóm lấy cái khăn ngẩng đầu lên nhìn, dưới bóng đèn, Phạm Dục Trân đang cười dịu dàng với cô: “Cậu xem, trên đầu cậu toàn là nước mưa, nhỏ cả xuống máy tính rồi, đừng có mà làm hỏng máy tính luôn đấy!”
Lý do này thật xác đáng, xác đáng đến nỗi Nám Nám có hơi hoảng hốt, suýt nữa thì tin.
Đại ca, cậu cứ thế này thì tôi đánh tiếp thế nào được? Nám Nám thầm nói trong lòng, nhưng không dám nói to lên, nhiều lắm cũng chỉ nắm lấy cái khăn, lau tạm bợ cái mớ tóc ngắn bù xù trên đầu, sau đó tiện tay quẳng nó sang một bên, cười để lộ ra hàm răng trắng nhỏ: “Cảm ơn, cậu còn có lương tâm hơn mấy đứa xấu xa này nhiều.”
Lương tâm là dựa vào so sánh mà ra, có người vô lương tâm hơn thì mới làm nổi lên cái người vốn vô lương tâm nhưng lại rất lương tri.
Trên mặt cậu Phạm hiện ra thái độ gì đó mà không thể nói rõ ra được, cậu ta dừng lại một chút rồi mới nhặt chiếc khăn lên đặt lên đầu cô, mạnh tay xoa xoa: “Dương Nám Nám, cậu cứ chơi đi, tôi lau đầu giúp cậu.”
Cậu ta lau khiến đầu cô cứ đảo đi đảo lại, cô thấy hơi chóng mặt, ánh mắt hết nhìn trên nhìn dưới, lại liếc trái liếc phải, xem thái độ của các anh em, không biết có ai phát hiện ra đại ca của họ đang phải chịu sự giày vò trong im lặng mà rơi cả cằm xuống không. Kết quả là trong những anh em vô lương tâm ấy, chẳng có tên nào phát hiện ra điều không bình thường cả, chúng vẫn còn đang dán mắt vào màn hình máy tính của mình, toàn lực công kích.
Cũng đúng thôi, thường ngày thì cô và họ vẫn thế, Đôn béo đã từng thay tất cho cô, Cẩu Đán đã từng thắt dây giày cho cô, giữa bọn họ vốn chẳng bao giờ để ý đến sự khác biệt về giới tính cả.
Nhưng tại sao cũng với động tác như thế mà Phạm Dục Trân làm thì cảm giác lại hoàn toàn khác thế nhỉ?
Cô cúi đầu nói “cảm ơn” rồi giằng lấy chiếc khăn trong tay cậu ta, cúi đầu tiếp tục chiến đấu. Phạm Dục Trân bên cạnh có lẽ cũng phát hiện hành vi của mình hôm nay có vẻ hơi khác thường, khó khăn lắm mới gượng cười được rồi lại tắt luôn.
Trong phút chốc, không khí có vẻ gượng gạo, bên tai chỉ có tiếng gõ bàn phím, tiếng ầm ầm trong trò chơi và cả tiếng kêu bi thảm của ai đó bị trúng đạn. Chắc là lại có người làm Hán gian rồi.
Tối nay, trò chơi của các đồng chí kết thúc rất sớm (Đôn béo thầm nghĩ: “Không sớm không được, ai mà chống đỡ được đại ca cứ ngắm súng bắn quân ta cơ chứ, quả thật là dù có cố ý ngắm thì cũng không ai ngắm được chuẩn xác đến như vậy!”)
Cả nhóm người đói sắp chết đến nơi rồi, ra khỏi nhà Cấu Đán tìm đồ ăn, đương nhiên Nám Nám là người đi đầu trong nhóm người dó, bước theo sau là các anh em và cả Phạm Dục Trân nữa. Gió lạnh, đường trơn, vừa mới ra ngoài, quần áo vốn được hong khô bởi nhiệt độ cơ thể cứ dính vào người, lúc này, cô bỗng cảm thấy lạnh tê cả người, toàn thân nổi da gà. Nám Nám chỉ quan tâm đến việc xoa ấm hai cánh tay mà không hề chú ý gì đến dưới chân mình, thế là trượt một phát, tí chút nữa là cô bị ngã.
Các anh em kia thì xưa nay đã quen nhìn thấy cô gặp nguy hiểm quá nhiều rồi, không có chút động tĩnh gi, duy nhất chỉ có Phạm Dục Trân giơ tay ra, vừa hay ôm eo cô, kéo cô vào lòng, Nám Nám quen miệng đáp lại: “Không sao, chuyện nhỏ ý mà”. Vừa ngoảnh đẩu lại phát hiện thấy người ôm mình là Phạm Dục Trân, cô liền im bặt.
Bầu không khí tiếp tục im lặng, cô lập tức lảng tránh sự giúp đỡ của cậu ta, kết quả là động tác chưa kịp hoàn thành thì trước mặt đã tối sầm lại, không biết mình lại rơi vào vòng tay của một ai khác nữa.
Nám Nám ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt giận dữ, bốc lửa ngùn ngụt trên đầu mình, bỗng nhiên lanh lợi hẳn lên, nở nụ cười tươi đẹp nhất từ trước tới nay: “Ninh Hạo Nhiên, sao anh lại đến đây?”
Ngoại truyện 1: SỰ THẬT
Nguyên Đán là một dịp Tết mà người Trung Quốc cũng không lấy làm háo hức lắm, ngoại trừ lũ sinh viên sắp phải thi.
Nguyên nhân lũ sinh viên nhiệt tình với việc tụ họp trước dịp Tết Nguyên Đán như vậy là do trước khi thi, chúng phải chôn vùi khoảnh khắc được vẫy vùng, bắt đầu bước vào những ngày tháng đau khổ.
Đương nhiên Dương Nám Nám cũng không nằm ngoài số đó.
Lúc ấy, Oa Oa đã sắp tốt nghiệp đại học rồi, còn Nám Nám thì vẫn đang học lớp mười hai, vẫn còn ngây ngô tung tăng. Cô còn có thể lạc quan yêu đời như vậy hoàn toàn là nhờ vào đống dây thân kinh thô như dây điện kia. Ngày ngày cô luôn tự cổ vũ mình: “Mặc dù mình không có chỉ số IQ cao nhưng mình có duyên của cái ngốc nghếch đấy, ai có thể làm gì được mình chứ?”
Cái duyên của sự ngốc nghếch chính là ở chỗ cô ngốc đến nỗi không mắt không mũi mới đi kết bạn với một lũ bạn đểu cáng, trong đó bao gồm cả người mà Nám Nám đã yêu thầm từ rất lâu rồi, sau một lần tỏ tình không đạt được kết quả gì, mất hai năm cố gắng lắm, cô mới nghĩ cho thông được, chấp nhận lui một bước để làm bạn tốt của Phạm Dục Trân.
Để tán dương Phạm Dục Trân, nếu muốn ngắn gọn thì có thể ví cậu ta là “mặt trời”, dài dòng hơn thì là “chàng đẹp trai - mặt trời”. Cậu ta nhã nhặn ôn hòa, gặp ai cũng cười híp mắt hiền lành, nụ cười xán lạn, đầy thiện cảm khiến người ta nhìn một lần là thấy vui vẻ suốt nửa năm trời. Mặc áo sơ mi thì cổ áo, cổ tay lúc nào cũng sạch sẽ không một vết bẩn, phần tóc mái che kín mắt, mỗi khi có gió thổi qua lại bay bay, cũng đủ làm tim người ta lâng lâng. Nếu có dịp nói chuyện cùng cậu ta, nghe giọng nói mềm mại ấy, ánh mắt dịu hiền ấy, quả thật là gặp sát thủ vô hình, tất cả phụ nữ, bé gái trên từ bảy mươi tuổi trở xuống, dưới từ bảy tuổi trở lên, trong phạm vi năm mươi ki lô mét đều không còn đường sống.
Vì thế mà trong trường, không biết bao nhiêu nữ sinh thích cậu ta, theo đuổi, vây bám lấy cậu ta. Lúc đình đám nhất là ngoài cửa phòng vệ sinh nam mà có cả đống nữ sinh đứng chờ chỉ để được nhìn thấy mặt cậu ta, hi vọng cậu ta ngoảnh mặt lại, cười với họ một cái là mãn nguyện rồi.
Phạm Dục Trân vẫn luôn được các nàng vây quanh như thê cho đến khi tên khốn Ninh Hạo Nhiên đó xuất hiện. Khi các nữ sinh phát hiện thầy giáo thực tập môn Thể dục mới ngoài vẻ đẹp trai ra còn rất “cool”, đám con gái trước kia dồn đống đứng ngóng trước cửa lớp 12/3 giờ lại lập tức chạy tót sang sân vận động, nơi có Ninh Hạo Nhiên, tốc độ còn nhanh hơn cả tên lửa đặc công ấy chứ!
Thế là Phạm Dục Trân dù có cởi trần chạy xung quanh sân vận động cũng không thể nào lấy lại được sự chú ý của đám nữ sinh có mới nới cũ ấy.
Nếu là người bình thường, trong tình hình sa sút trầm trọng như vậy thì chắc thần hồn thần phách cũng phải thất lạc một phen, nhưng phản ứng của Phạm Dục Trân trước việc này lại cứ vô tư, thản nhiên như không vậy, thái độ bàng quan thế sự, không vui vì dời, không buồn vì mình ấy lại càng làm Nám Nám xúc động. Người nhã nhặn như cậu ta quả thật phải xứng tầm hậu duệ của Phạm Trọng Yêm mới đúng. Nám Nám hồi đó vẫn còn là nữ thanh niên văn nghệ, vô cùng thích mẫu hình nhà nho thanh nhã không màng danh lợi, cũng vì bản thân vốn ghét cay ghét đắng cái cách đối nhân xử thế xấu xa, bỉ ổi của Ninh Hạo Nhiên, cùng lúc đó tự nhiên lại thích luôn Phạm Dục Trân. [Phạm Trọng Yêm -63 tự Hi Văn, là một nhà chính trị, nhà văn, nhà quân sự, nhà giáo dục thời Bắc Tống.]
Nhưng thích thì thích, Dương Nám Nám vẫn rất hiểu rõ khoảng cách giữa mình và Phạm Dục Trân, vì vậy, cô giấu mãi trong lòng mối tình đơn phương ấy, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy cậu ta, nghĩ về cậu ta là điều hạnh phúc nhất rồi, không dám dòi hỏi nhiều. Vì vậy, điều cô thích làm nhất là khi Phạm Dục Trân vô tình nhìn về phía mình, cô hơi cúi đầu, nhếch môi cười duyên, hi vọng có thể để lại trong lòng cậu ta hình ảnh dịu dàng nhất của mình.
Dần dà, có lẽ Phạm Dục Trân cũng nhận ra được tình cảm trong lòng Nám Nám. Thỉnh thoảng trong giờ ra chơi, sinh viên tụm năm tụm bảy nói chuyện với nhau, cậu ta cũng vô tình hay hữu ý liếc hai mắt sang nhìn trộm xem Nám Nám đang làm gì, và vì thế thường xuyên bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn mình. Khi phát hiện Phạm Dục Trân cũng đang nhìn mình, Nám Nám giật nảy mình lên, vì thế, cô không thể không kéo Cẩu Đán, thằng bạn ngồi cùng bàn lại, miệng lắp ba lắp bắp, căng thẳng hỏi: “Có phải cậu ấy lại nhìn mình không, có phải cậu ấy lại nhìn mình rồi không?”
Nhưng Cẩu Đán thì đã quen miệng rồi, ngàn vạn lần vẫn cứ lặp lại duy nhất một câu trả lời: “Đại ca, bà khống chế chút đi, cho dù là không khống chế nổi cảm xúc thì ít ra cũng phải khống chế được nước bọt chứ! Ngày nào áo tôi cũng ướt sũng ra đây này! Bà thèm cậu ta đến nhỏ dãi ra rồi cơ à?”
Đúng, cô thèm nhỏ dãi cậu ta rồi ý chứ, thèm đến nỗi không thể thèm hơn được nữa.
Vì vậy, cô quyết định sẽ bày tỏ tình cảm với cậu ta trong bữa tiệc tối hôm tất niên, lúc đó sẽ uống nhiều một chút, vờ ngốc một chút, nói nhanh một chút, xem ra như vậy sẽ nhanh chóng làm được thôi. Đương nhiên, nếu cậu ta đồng ý thì là tốt nhất, còn nếu không đồng ý thì cô cũng có thể mượn rượu vờ như mình chưa hề nói gì cả.
Ai ngờ, vừa uống lại uống hơi bị nhiều một chút... (Lời tác giả: một chút cái đầu cô ý, cô uống hẳn một chai cơ đấy!)
Ánh mắt của Ninh Hạo Nhiên rất ít khi dừng lại ở những nữ sinh, nhất là những nữ sinh có mái tóc dài.
Nữ sinh tóc dài rất phiền, cũng rất vướng víu, anh thấy mái tóc của họ cũng giống như mái tóc toàn những con rắn trên đầu Medusa [Nữ thần tóc rắn trong Thần thoại Hi Lạp]. Mái tóc dày trông giống như những con rắn có thể bóp nghẹt chết người, một khi đã thòng được cổ người đàn ông, không hút hết máu tươi của người ta thì nhất định không bao giờ buông tha.
Ngoại trừ cô nữ sinh tên Dương Nám Nám.
Trong ấn tượng của anh, cô bé khác hẳn với đám nữ sinh kia.
Tóc cô bé rất mỏng, dài và thẳng, luôn sạch sẽ và tết gọn thành một bím, lúc chạy ngắn một trăm mét, bím tóc cứ lắc qua lắc l