Ngải Châu Bích cười cười, khóe miệng tạo thành một đường cong khá đẹp.
"Muốn làm con dâu của Ngải Châu Bích ta, nói dễ cũng không dễ, nói khó cũng không khó, ta sẽ xem xem cô có làm cho ta nhìn cô bằng con mắt khác được không."
Bà nói một câu mà có đến hai nghĩa, Uông Giai Trừng làm sao lại không hiểu rõ được.
"Mẹ, người cứ yên tâm đi, con khẳng định là luôn đứng về phía người, người sống tốt, Thiên Cơ mới có thể tốt được, mà Thiên Cơ có tốt thì con và con cái sau này cũng mới tốt được!" Cô ta cười phụ họa, trong lòng lại có chút chua xót.
Khi đã sắp đi đến thống nhất, Uông Giai Trừng thể hiện thành ý, nên đã đem chuyện Hàn Nhất Nhất có khả năng là con gái riêng của Hạ Trảm Bằng nói cho Ngải Châu Bích biết, hai người còn bàn bạc là bên trong sẽ có sự tình như thế nào, Hạ phu nhân vì sao lại sợ Hạ Trảm Bằng biết đến đứa con gái riêng này đến vậy.
Trên quan điểm đối với sự việc này, lần đầu tiên, Uông Giai Trừng và Ngải Châu Bích hòa thuận với nhau như vậy. Mà đối với sức hấp dẫn của vị trí Hạ phu nhân, bà ta quyết định lựa chọn tác thành cho Uông Giai Trừng và Hạ Thiên Cơ, bởi vì, Uông Giai Trừng đối với bà, có liên quan về lợi ích rất lớn, mà quan hệ giữa cô ta và Hàn Nhất Nhất càng làm cho bà cảm thấy là một thứ quan hệ có thể lợi dụng.
Hôn lễ của Hạ Thiên Triệu, thật sự phô trương và rất đông khách khứa.
Kily mặc một bộ áo cưới màu trắng diễm lệ, hạnh phúc đến nỗi quay mấy vòng trước gương, cô ta thực sự đã gả cho Hạ Thiên Triệu như nguyện ước, đây là điều mà ngay cả nằm mơ cô ta cũng đều nghĩ đến.
Hạ phu nhân đã đến, trong gian phòng liền chỉ còn lại hai người.
"Kily, hôm nay con rất đẹp!" Hạ phu nhân khách sáo nhẹ giọng khen.
"Cảm ơn mẹ!" Cô ta cười thật ngọt ngào.
"Hàn Nhất Nhất đã đến chưa?" Bà tiện miệng hỏi, thân thiết giúp cô ta sửa lại chiếc voan đội đầu màu trắng.
"Con đã để cô ta phụ trách việc cung cấp hoa quả bên khu phía tây, cô ta sống rất đơn giản, nếu cô ta thật sự muốn chạy trốn, khẳng định có thể chuồn đi, chỉ sợ cô ta sẽ không đi mà thôi." Cô ta có một chút oán giận nói.
"Yên tâm đi, con hôm nay nhất định sẽ là một người phụ nữ xinh đẹp nhất! Chú ý giữ gìn sức khỏe cho tốt, đừng để mình quá mệt mỏi, ta sẽ bảo A Cầm đến chăm sóc con." Hạ phu nhân thân thiết nói, dù sao trong bụng cô ta cũng là cốt nhục của Hạ gia.
"Cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt đối với con!" Cô ta cười, nhưng trong lòng thì thật là chua xót, không biết trong vòng một tuần sau khi kết hôn xong, nếu Hạ phu nhân biết được tin cô ta đã chẳng may bị sẩy thai, có phải thái độ sẽ hoàn toàn thay đổi hay không?
Hạ phu nhân lấy cớ đi chào hỏi khách, liền đi ra ngoài.
Hàn Nhất Nhất vốn là muốn trốn đi, nhưng nghĩ hôm nay đã là ngày cuối cùng, qua ngày hôm nay, chỉ cần Hạ Thiên Triệu có thể giữ lời hứa, thì tại sao cô không đường hoàng mà ra đi chứ?
Điều quan trọng hơn là, cô còn muốn tìm Hạ phu nhân để lấy lại miếng ngọc bội, mà trong hôn lễ hôm nay, cô hẳn là có cơ hội gặp mặt Hạ phu nhân.
Nhìn cảnh tượng long trọng trước mắt, đàn ông đàn bà quần áo đều lộng lẫy xa hoa, dường như cô quá cách xa bọn họ rồi.
Nhìn đám người bên trong, cô dường như vô tình nhưng thật ra là cố ý ngẩng đầu, giống như muốn tìm một ai đó, nhưng lại không thấy, trong lòng có chút mất mát.
"Cô lại đây!" Đột nhiên có người thấp giọng gọi cô.
"Bà gọi tôi sao?" Hàn Nhất Nhất chỉ vào chính mình nói.
Đối phương là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cách ăn mặc chắc là quản gia gì đó, nhưng bộ dạng lại thực hiền hòa, Hàn Nhất Nhất nghĩ thầm, có lẽ là nhân viên phụ trách hậu cần của hôn lễ, không chừng là muốn nàng làm việc gì.
"Phu nhân nhà chúng ta tìm cô!" Người phụ nữ trung niên nhẹ giọng nói.
"Phu nhân nhà các người tìm tôi?" Hàn Nhất Nhất có chút kinh ngạc hỏi, nàng không hề biết phu nhân nào mà.
"Phu nhân nhà chúng ta nói bà có cầm của cô một miếng ngọc bội, giờ muốn trả lại cho cô!" Tiếng nói của bà thật bình tĩnh, khóe miệng hơi giật giật.
"Bà nói phu nhân nhà bà là . . ." Hàn Nhất Nhất lập tức hiểu ra.
"Đúng, chính là bà ấy!"
Bà cũng không muốn Hàn Nhất Nhất nói ra ba chữ Hạ phu nhân, sau đó nhẹ giọng nói: " Cô ra ngoài bãi cỏ, sau đó rẽ phải, nhìn thấy một cái ngõ nhỏ, đi vào cuối ngõ, phu nhân sẽ đợi cô ở đó, bởi vì bà ấy dặn rằng chuyện này không thể để cho người khác biết."
"Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ lựa cơ hội mà đi!" Hàn Nhất Nhất quay lại nhỏ giọng nói.
Người phụ nữ trung niên nói xong liền rời đi, không thấy xuất hiện nữa.
Nhân lúc người đến càng nhiều, cô dâu cũng bắt đầu xuất hiện, Kily mặc bộ váy cưới trắng muốt đi ra, đứng bên cạnh là vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Thiên Triệu, hắn mặc một bộ âu phục màu đen càng toát lên vẻ anh tuấn và quý phái. Trong đôi mắt sâu thẳm kia, dường như không ai có thể nhìn thấu, trong đám người nho nhã vây quanh bọn họ, Hàn Nhất Nhất nhìn chiếc áo phông và quần bò giản dị của mình, thật hoàn toàn cách biệt với đám người kia.
Nhìn thấy hắn thể hiện vẻ mặt lạnh lùng, đó là người đàn ông mà cô vĩnh viễn không thể hiểu được, đằng trước và đằng sau, cô đều không hiểu được. Cô chầm chậm lùi bước, nhìn thấy ánh mắt mọi người đều đang tập trung lên người cô dâu và chú rể, cô quyết định lúc này đi ra ngoài bãi cỏ.
A Thất vẫn cứ đi theo Hàn Nhất Nhất, bất luận cô đang làm cái gì, hắn đều nấp ở một góc để quan sát Hàn Nhất Nhất, bởi vì, nhiệm vụ của hắn hôm nay là trông chừng cô, đây là mệnh lệnh thép của Hạ thiếu, nếu như để cô chạy mất, hắn cũng có thể biến mất mãi mãi.
Hắn trước sau vẫn đi theo từng bước chân của cô, tuy rằng hắn biết Hạ thiếu thích Hàn Nhất Nhất, nhưng hắn lại không hiểu vì sao Hạ thiếu thích cô, mà lại muốn kết hôn cùng với người phụ nữ khác?
Chẳng lẽ Hàn Nhất Nhất lại không thích Hạ thiếu, Hạ thiếu vì muốn kích động cô nên đã dùng chuyện kết hôn để đạt được mục đích.
A Thất lắc lắc đầu, không thèm nghĩ đến mấy vấn đề này nữa, đối với hắn, chuyện tình cảm thật sự rất phức tạp.
Đến lúc phát hiện ra Hàn Nhất Nhất lại quẹo vào một ngõ nhỏ, hắn mới thấy tình hình có chút không bình thường, ngõ nhỏ như thế này vốn không có người, theo kinh nghiệm mà hắn đã từng trải qua, hắn dường như đã nhận ra tín hiệu nguy hiểm.
Cô càng chạy càng nhanh, càng chạy càng xa.
A Thất đuổi theo rất nhanh, lớn tiếng gọi ở phía sau: "Hàn tiểu thư, cô muốn đi đâu?"
Hàn Nhất Nhất nghe được tiếng của A Thất, đầu giống như bị gõ một cái, không tốt rồi, theo bản năng bước chân càng nhanh hơn.
"Hàn tiểu thư, theo tôi về đi, cô chạy không nhanh bằng tôi đâu!" A Thất sải mấy bước lớn, đã đuổi tới bên cạnh Hàn Nhất Nhất.
"A Thất, anh có thể buông tha cho tôi được không, tôi chỉ muốn đi lấy một vật thôi, tôi cam đoan nhất định tôi sẽ trở về, hãy tin tôi!"
Hàn Nhất Nhất chắp hai tay, nói như van xin, cô biết A Thất là người tốt.
"Hàn tiểu thư, cô đừng làm khó tôi, nếu như không tìm thấy cô, Hạ thiếu sẽ lấy mạng của tôi!" Những lời này, dường như là những lời A Thất nói nhiều nhất với cô.
"Tôi thật sự cầu xin anh, được không?" Hàn Nhất Nhất đau khổ cầu xin anh ta.
"Cô định làm gì? Đi vào trong ngõ nhỏ thế này, tôi chẳng nhìn thấy gì, cô muốn lấy cái gì? Đồ vật đó quan trọng như vậy sao? Tôi sẽ đi lấy thay cô, tôi dám đảm bảo, A Thất tôi nhất định sẽ đem đồ vật đó về cho cô, nếu không thì mạng nhỏ này của tôi cũng không cần nữa!" Hắn lấy đầu ra để bảo đảm.
Mà xung quanh bọn họ, có người đang cầm súng, chĩa thẳng về hướng Hàn Nhất Nhất, đang sắp nổ súng vào cô.
Lời nói của A Thất làm cho Hàn Nhất Nhất gấp đến mức dậm mạnh chân. A Thất chính là người mà có chết cũng không thay đổi.
" Đoàng . . . đoàng . . ." liên tiếp hai tiếng, viên đạn hướng Hàn Nhất Nhất lao tới.
"A . . ." Trong đó có một viên đạn bắn trúng vào lưng nàng, bởi vì phản ứng theo bản năng đang bị thương, thân thể hơi nghiêng sang một bên nên viên đạn tiếp theo đã bị chệch sang hướng khác.
A Thất lập tức kéo Hàn Nhất Nhất ra sau hắn, rất nhanh liền móc súng lục ra.
"Bám sát sau lưng tôi, không được ngẩng đầu!" Giờ phút này, hắn không thể chú ý đến vết thương của cô, chỉ có thể bảo vệ cô để cô không bị thêm vết thương nào nữa.
Tiếng súng của A Thất cũng vang lên, nhưng là vang lên ở bên trong ngõ nhỏ.
"A Thất, anh đi đi, không cần lo lắng cho tôi!" Sắc mặt Hàn Nhất Nhất tái nhợt, yếu ớt khuỵu xuống.
"Hàn tiểu thư . . . Hàn tiểu thư . . ." Mặt A Thất biến sắc, vội ôm Hàn Nhất Nhất vào trong ngực mình.
"Các ngươi là lũ vô lại, các ngươi ra đây cho ta . . ." A Thất phẫn nộ hét lớn, tiếng súng lại một lần nữa vang lên, mà hắn làm như vậy, là muốn người của Hạ thiếu có thể nghe được tiếng súng mà nhanh chóng chạy tới đây.
Hắn ôm cô đi ra ngoài ngõ nhỏ, kẻ thù đang nấp trong bóng tối lại lần nữa chĩa súng, nhằm vào Hàn Nhất Nhất, nhưng lại phát hiện thân thể của A Thất ngay lập tức đã chắn hết.
"Mẹ kiếp!" Hung thủ trong lòng tức giận, nòng súng không chút do dự mà nhắm ngay vào A Thất, "Bố mày trước tiên xử lý mày, rồi sẽ cho con bé xấu xí kia một phát súng, không chết cũng phải chết."
"Hàn tiểu thư, cô đừng sợ, người của Hạ thiếu rất nhanh sẽ chạy tới đây!" A Thất vừa đi vừa trấn an.
"Hàn tiểu thư, cô hãy gắng sức, cô nhất định phải gắng sức! Cô là cô gái kiên cường nhất, nhẫn nhịn nhất mà tôi từng gặp, nhất định cô có thể làm được!" Trên mặt A Thất đã đổ đầy mồ hôi, vẫn liên tục đề phòng chỗ rẽ nào đó bên cạnh có thể vang lên tiếng súng.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, con đường phía trước có một ngã ba, hung thủ nhất định là đứng ở chỗ đó bắn ra, chẳng qua hắn đã sơ suất một chút, nếu như chỗ rẽ đó có thể đi vòng một chút, như vậy hắn có thể trong thời gian nhanh nhất đi vòng ra phía sau chỗ rẽ đó, tấn công sau lưng là có lợi nhất.
"Đoàng . . ." Tiếng súng lại một lần nữa vang lên, phát ra từ phía sau A Thất, bắn vào chính giữa ngực hắn, tay cầm súng của hắn đã run rẩy, nhưng ý chí nói cho hắn biết, hắn không thể gục ngã được, hắn phải mang Hàn Nhất Nhất đến trước mặt Hạ thiếu, đây là sứ mệnh của hắn, nếu nhiệm vụ không hoàn thành, thì hắn không thể chết được.
"A Thất . . . A Thất . . ." Hàn Nhất Nhất vừa nhìn thấy máu từ ngực hắn trào ra, sợ tới mức mặt càng trắng bệch.
"Chạy mau! Chạy về phía trước!" A Thất cố gắng dùng sức lực cuối cùng nói với cô, toàn thân che chở để cô chạy trốn.
"Không, hai chúng ta phải cùng đi, tôi dìu anh, tôi sẽ dìu anh ra ngoài!" Hàn Nhất Nhất gắt gao túm lấy vạt áo của hắn, dùng hết sức lực mà dìu hắn đi, hai người lê từng bước một.
"Hàn tiểu thư, bỏ ta ra!" Giọng nói của A Thất đã trở nên rất nhỏ.
"Tôi sẽ không buông tay, tất cả là tại tôi, thực xin lỗi, A Thất!" Nhìn thấy miệng vết thương của hắn so với vết thương của cô còn nghiêm trọng hơn, cô áy náy muốn chết, nếu không phải vì cô, A Thất căn bản là sẽ không đi vào chỗ này, như vậy hắn sẽ không thể bị thương được.
"Hàn Nhất Nhất, tôi bảo cô đi, cô không nghe thấy sao!" Hắn cầm súng bắn một phát lên trên trời.
"Tôi nói không đi thì nhất định là không đi, nếu đã cùng tới đây, thì nhất định phải cùng nhau đi ra ngoài!" Hàn Nhất Nhất chẳng lẽ lại là hạng người sợ chết, cô có thể bỏ mặc A Thất để chạy trốn ư, cô tình nguyệ