n chịu chết, chứ không cầu mong được sống như vậy.
A Thất nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt cô, tóc tai cô lộn xộn, lại còn sau lưng đỏ tươi toàn máu, hắn biết chính mình phải quyết đoán, nếu như hai người đều chết, chi bằng để một người sống sẽ tốt hơn.
"Nếu cô còn không đi, tôi bây giờ sẽ chết cho cô xem." Nói xong, hắn cầm súng chĩa thẳng vào đầu mình.
"Không, A Thất . . . Anh đừng có ép tôi . . ." Mắt Hàn Nhất Nhất đẫm lệ, cô sao lại không hiểu ý của A Thất cơ chứ, nhưng khiến cô bỏ mặc hắn, cô thật sự không làm được.
"Đi mau đi!" Trong phút chốc, miệng hắn lại phun ra một ngụm máu tươi.
"A Thất . . ." Hàn Nhất Nhất nhìn thấy máu tươi nhiễm đỏ quần áo hắn, và ý chí kiên định của hắn, hắn thật sự sắp nổ súng rồi.
Hàn Nhất Nhất biết, nếu như cô đi rồi, thì hắn sẽ chết, còn nếu cô không đi, có lẽ hắn còn có một tia hi vọng.
"Đi mau đi!" Hắn lại một lần nữa ra sức thúc giục, thật sự bây giờ đã rất cấp bách rồi.
"Chết thì cùng chết, nếu anh tự sát, tôi cũng sẽ bị một người khác giết chết, dù sao thì tôi sẽ không đi!" Cô cố chấp bỏ qua cơ hội chạy trốn, nâng cánh tay hắn tiếp tục đi về phía trước.
Dứt khoát như vậy, kiên định như vậy.
A Thất rốt cuộc hiểu được, vì sao Hàn Nhất Nhất lại hấp dẫn được Hạ thiếu. Chẳng qua hắn hiểu rõ, viên đạn bắn trúng vào nơi trọng yếu của hắn, hắn bây giờ chỉ là kiên cường chống đỡ.
Hung thủ từ một nơi bí mật gào to, "Mẹ nó, còn chưa chết!"
Hắn thật không ngờ, ngay cả trúng hai viên đạn mà còn chưa chết, tên A Thất chết tiệt. Thời gian không cho phép hắn nổ súng một cách bí mật nữa, xem ra hắn thực sự phải lộ diện rồi.
Nghĩ đến đây, hắn không chút do dự từ phía sau đi ra, trực tiếp giương súng nhắm vào A Thất.
"A Nguyên! !" A Thất không thể ngờ, người âm thầm giết hắn và Hàn Nhất Nhất lại là A Nguyên.
" Mày đã biết quá nhiều, càng phải chết." Súng của hắn đã sẵn sàng nhả đạn.
"Chạy mau!" Đó là hai chữ cuối cùng của A Thất. Ngay sau đó, hắn liền dùng thân thể của mình chặn lấy súng của A Nguyên, liều mạng ôm lấy A Nguyên.
Hàn Nhất Nhất nhìn thấy cảnh này, biết rằng A Thất vĩnh viễn không thể quay về được nữa, mà việc cô có thể làm bây giờ chỉ có thể là chạy thật nhanh.
Chạy đựợc một đoạn không xa, A Nguyên liền đuổi theo.
Hàn Nhất Nhất nghĩ lần này mình chết chắc rồi, nhưng vào thời khắc này, một chiếc xe đỗ lại trước mặt cô, người bên trong gọi to: "Lên xe!"
Còn chưa chờ cô phản ứng lại, người trong xe đã cầm súng bắn liên tiếp ra bên ngoài, A Nguyên chỉ có thể liên tục tránh đi, do đó đã bỏ lỡ cơ hội giết chết Hàn Nhất Nhất.
Trơ mắt nhìn Hàn Nhất Nhất lên xe, nghênh ngang mà rời đi.
Hàn Nhất Nhất nhìn qua gương chiếu hậu thấy người A Thất toàn là máu, nước mắt ào ào rơi xuống, "A Thất, thực xin lỗi . . . thực xin lỗi . . ."
Không khống chế được cảm xúc, làm miệng vết thương của cô chảy máu, ngay cả miệng cũng phun ra một ngụm máu tươi.
"Hàn tiểu thư, cô hãy kiên trì!" Tiếng nói của người đàn ông có chút mạnh mẽ và vững vàng.
Hàn Nhất Nhất nghe thấy âm thanh thật quen thuộc, cô ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc nói: "Bác sĩ Tần . . ."
"Đừng nói, mau chóng nằm xuống!" Bác sĩ Tần không nghĩ rằng, vốn dĩ là tới tham gia hôn lễ, không ngờ lại nghe được tiếng súng, chạy tới nơi lại nhìn thấy Hàn Nhất Nhất, người đầy máu đang cố sức chạy trốn.
Hàn Nhất Nhất cảm thấy mình rất mệt mỏi, A Thất đã biến mất khỏi tầm mắt của cô, cô nhắm mắt lại . . .
Mơ màng, cô cảm thấy thân thể của mình bị dao cắt sau đó lại được khâu lại, lặp đi lặp lại, cô tỉnh rồi lại ngủ.
"A Thất . . . không được đi . . . không được đi . . ."
"Lãnh Nghiêm, đừng rời đi . . . đừng rời khỏi em . . ."
"Hạ Thiên Triệu, anh là thằng khốn nạn, anh cút ngay . . . cút ngay đi . . . Đừng động vào người tôi . . . đừng động vào người tôi . . ."
Cho dù trong lúc mê man, trong đầu cô cũng hiện lên vô số hình ảnh.
"Mẹ, mẹ ở đâu? Mẹ đã đi đâu? Ngọc bội của con, ngọc bội mất rồi . . . Con muốn tìm lại nó . . . con muốn tìm lại nó. . ."
Bác sĩ Tần nhìn thấy cô ngủ mơ toàn gặp ác mộng, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy đau đớn, trên trán của cô đã thấm đầy mồ hôi lạnh.
Ông rất tự nhiên vươn tay ra, lau mồ hôi trên trán cho cô, sau đó liền buông tay, ông không dám động vào vết sẹo trên mặt kia.
Tay ông chợt ngừng lại, vết sẹo của cô không hề lồi lên, chẳng lẽ? ?
Nhìn kỹ lại mặt cô, sắc mặt nhợt nhạt, một nửa như thiên sứ, một nửa lại như ma quỷ, nếu hai bên đều như thiên sứ, như vậy?
Nghĩ đến đây, ông đứng lên, đi đến chỗ để hòm thuốc, lấy ra một bình nước thuốc màu tím, chấm lên bông, nhẹ nhàng lau thử lên vết sẹo của cô.
Với công dụng mạnh của thuốc tím đặc hiệu dùng để làm sạch này, vết sẹo trên mặt của Hàn Nhất Nhất biến mất, da mặt lại trắng nõn không tì vết.
Bác sĩ Tần mở to hai mắt, tự nhủ nói: " Ta nên sớm đoán được, ta nên sớm đoán được . . ."
Hàn Nhất Nhất vẫn mê man nằm trên giường.
"Quá giống . . . Quả thực cực kỳ giống . . ." Bác sĩ Tần rốt cục hiểu được, vì sao mỗi lần nhìn đến Hàn Nhất Nhất, ông đều cảm thấy cô rất giống một người phụ nữ, hóa ra không phải ông nhầm lẫn, mà cô quả thật là bản sao của Hàn Chân.
Nghĩ đến người phụ nữ này, ông không khỏi nhớ tới Hạ Trảm Bằng, mà năm đó Hàn Chân đã cố gắng cầu xin ông, cầu xin ông không được nói cho Hạ Trảm Bằng biết bà ấy đã mang thai, cầu xin ông phẫu thuật để bà có một khuôn mặt khác.
Ông đã làm được, ông đã giúp bà ấy, lần từ biệt đó, đã 20 năm rồi, mà Hàn Chân cũng không bao giờ đi tìm ông nữa.
Nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Nhất Nhất, ông không khỏi tự hỏi: "Con thật sự là con gái của Hàn Chân sao? Con chắc chắn phải, bằng không sao lại giống nhau đến vậy?"
Ông càng nhìn cô, sau lưng lại càng lạnh toát, nếu cô thật sự là con gái của Hàn Chân, vậy thì cô và Thiên Triệu chẳng phải là **?
Lúc đầu ông dự định, báo cho Hạ thiếu, Hàn Nhất Nhất đang ở chỗ ông, nhưng giờ phút này, ông lại do dự, ông không thể tưởng tượng được, nếu tất cả suy đoán của ông là sự thật, vậy thì sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, liên lụy đến những người vô tội.
Theo tính cách của Hạ Trảm Bằng, ông năm đó giúp Hàn Chân chạy trốn, Tần Phái ông sẽ là người đầu tiên bị ông ta bắn chết, còn có Hạ phu nhân, một khi Hạ Trảm Bằng điều tra ra chuyện năm xưa, vậy thì kết cục của Hạ phu nhân sẽ rất thê thảm, và còn Hạ Thiên Triệu, nếu biết người mình yêu lại chính là em gái mình, theo tính cách tàn bạo của hắn, không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa ?
Nhìn gương mặt tuyệt mỹ đó, bác sĩ Tần ngơ ngác đến xuất thần, giống như Hàn Chân lại một lần nữa đứng trước mặt ông, nhẹ nhàng mà gọi ông: "Anh Phái!"
Không biết từ lúc nào, trên mặt ông đã xuất hiện hai hàng lệ.
Sao có thể như vậy được.
Hạ Thiên Triệu không thể ngờ rằng, Hàn Nhất Nhất lại bỏ trốn ngay trước mắt hắn.
Khi thủ hạ của hắn báo tin, sắc mặt hắn như mây đen bao phủ, bỏ mặc nghi thức hôn lễ và cô dâu, quay đầu đi ra.
Kily xấu hổ đối diện với quan khách. Hành vi của Hạ Thiên Triệu đã tổn thương lòng tự tôn của cô ta một cách nghiêm trọng, cô ta lại bị chú rể vứt bỏ, không hề có bất cứ một lý do nào cả, trong lịch sử kết hôn của Hạ Thiên Triệu, cô ta là người đầu tiên bị như vậy.
"Hạ Thiên Triệu, tôi nhất định sẽ làm cho anh phải hối hận!" Cô ta nghiến răng, uất hận mà thề.
Khi Hạ Thiên Triệu chạy tới hiện trường, Hàn Nhất Nhất sớm đã không thấy, chỉ có A Thất đang nằm trên vũng máu, trợn trừng hai mắt, giống như muốn nói gì cho hắn, nhưng lại không thể nói gì được nữa.
Hạ Thiên Triệu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt hai mắt khép lại, cúi đầu nói: "A Thất, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm ra hung thủ!"
"Ở đây ngoại trừ thi thể của A Thất, còn có người nào khác nữa không?" Hắn cố gắng nén đau đớn vì mất đi A Thất hỏi.
"Hạ thiếu, không có, máu tươi chảy tới giao lộ liền biến mất." A Toàn đứng một bên giải thích.
Hạ Thiên Triệu vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sát khí.
Nhiệm vụ hôm nay của A Thất là trông chừng Hàn Nhất Nhất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể tìm Hàn Nhất Nhất mới có thể làm sáng tỏ mọi việc.
"Hạ thiếu,vẫn không tìm thấy Hàn tiểu thư, liệu có phải là?" A Toàn đứng một bên nhỏ giọng nói, nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Hạ thiếu, hắn không dám nói tiếp.
"Ngươi nghi ngờ Hàn Nhất Nhất giết A Thất, sau đó chạy thoát?" Con ngươi của hắn chợt lóe lên.
"Thuộc hạ chỉ đoán vậy thôi, có rất nhiều động cơ để Hàn Nhất Nhất làm như vậy." A Toàn thật ra cũng không tin tưởng, nhưng tại hiện trường, hắn tìm không ra dấu vết của người thứ ba.
"Không có khả năng đó, Hàn Nhất Nhất sẽ không làm như vậy, A Thất chính là vì bảo vệ Hàn Nhất Nhất mà chết." Hạ Thiên Triệu quét đôi mắt tinh tường nhìn khắp bốn phía, mong muốn tìm được một chút dấu vết.
"Nhưng Hàn Nhất Nhất vẫn luôn muốn rời khỏi đây!" A Toàn cũng vì điểm này mà cho rằng Hàn Nhất Nhất có động cơ giết người.
"Hàn Nhất Nhất tuyệt đối không giết người, A Thất đối với cô ấy không tồi, cô ấy sẽ không làm như vậy đâu. Nhất định là có người tìm Hàn Nhất Nhất để gây phiền toái, là ai?"
Trong đầu hắn hiện lên một người, nhưng rất nhanh liền phủ nhận.
"Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả anh em đều phải tìm cho ra được Hàn Nhất Nhất, cho dù đã chết, cũng phải đem thi thể của cô ấy đến gặp ta!"
"Rõ!" A Toàn lui xuống, không dám nói thêm một câu nào.
Bên trong chiếc xe lộng lẫy, Hạ phu nhân làm mặt lạnh.
"Xin lỗi, phu nhân." A Nguyên cúi đầu, không dám nhìn Hạ phu nhân lấy một cái.
"Cô ta thế nào?" tiếng nói của bà ta hết sức lạnh lùng, biểu hiện đoan trang dịu dàng ngày bình thường hoàn toàn biến mất.
"A Thất đã yểm hộ cho cô ta, nhưng cô ta hẳn là bị thương rất nặng, trúng ba phát đạn, vết thương nặng như vậy, chắc chắn phải đến bệnh viện! Thuộc hạ nhất định sẽ tìm được cô ta, giúp người giải quyết việc phiền toái này." A Nguyên hi vọng có thể lấy công chuộc tội.
"Không phải là cố gắng tìm được cô ta, mà là phải nhanh chóng giết chết cô ta! Hơn nữa còn phải ra tay nhanh hơn con trai ta, biết không?" Sắc mặt Hạ phu nhân khó coi đến cực điểm, nếu Hạ Thiên Triệu tìm thấy Hàn Nhất Nhất trước, vậy thì tất cả mọi việc bà làm sẽ coi như uổng phí rồi.
"Người yên tâm, thuộc hạ sẽ làm được!"
"A Thất lúc đó đã gọi tên ngươi, Hàn Nhất Nhất có nghe được không?" Đây là vấn đề mà bà ta rất quan tâm.
"Phu nhân yên tâm, không có!" Hắn không nhịn được mà run lên, không nghĩ rằng Hạ phu nhân lại thông minh như vậy, hắn căn bản là không nói cho Hạ phu nhân biết A Thất có gọi tên hắn, nhưng bà ta dường như biết hết mọi chuyện.
"Ngươi nói Hàn Nhất Nhất đã lên một chiếc xe, ngươi có ấn tượng với chiếc xe đó không?"
Phải tìm thấy Hàn Nhất Nhất nhanh hơn Hạ Thiên Triệu, người lái xe đưa cô ta đi là một điểm mấu chốt.
A Nguyên trong đầu rất nhanh liền nhớ lại tình hình lúc đó, nhưng hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì với biển số của chiếc xe đó. "Là một chiếc xe Mercedes, màu đen."
Hắn chỉ có thể nhớ được như vậy thôi.
"Ta biết rồi, ngươi đi điều tra tất cả các bệnh viện ngày hôm qua có tiếp nhận bệnh nhân bị thương do súng gây r