“Gần đây Nguyễn Cương cứ nóng nảy thế nào ấy.” Shary vừa mở hộp trang điểm, vừa tán gẫu với Amanda.
“Dạ, anh ấy gặp rắc rối về tình cảm mà.” Cùng là người yêu đơn phương, nên cô có thể hiểu được nỗi khổ vì tình của Nguyễn Cương, cô biết hắn rất yêu Tâm Ny, vì vậy mà hiện tại tính khí hắn càng thêm nóng nảy, cổ quái.
“ Vậy sao? Anh ta giữ kín quá, chưa từng nghe nói anh ta có bạn gái gì nha!”
“Chắc không lâu nữa là chị sẽ thấy được bạn gái anh ấy đó.” Nhớ lại vẻ mặt rạng rỡ của A Cương tối qua, cô mỉm cười.
“A, sao mà em biết vậy?”
Shary chuyên chú làm tóc cho Amanda, tóc của cô vừa đen vừa thô cứng, thường rất khó tạo kiểu, giống như hiện tại, Shary nhịn không được lại nói.
“Tóc em thật khó tạo kiểu a.”
“Có người nói nhìn tóc của một người có thể biết được cá tính của người đó, từ tóc em có thể thấy được tính tình của em cũng giống vậy thô cứng, bướng bỉnh.”
“Nếu như em chịu nghe theo sự sắp xếp của người khác, thì Amanda không còn là Amanda nữa rồi.” Shary khẽ cười.
“Anh ấy muốn tìm một người biết nghe lời sao?” dừng một lát, cô bỗng nói.
Tay Shary ngừng lại một chút, sau đó, giống như là che giấu gì đó vội vàng chải tóc cho cô. “Em đừng nghe lời đồn thổi, trong giới này tin đồn rất nhiều mà.”
“Shary, nói cho em biết đi.” Cô khẽ nói.
Shary mím chặt môi, tăng tốc làm đầu cho cô.
“Gạt em, cái gì cũng không nói, tưởng rằng như vậy thì có thể xem như mọi chuyện không xảy ra sao?” Amanda tự nói nhỏ.
“Em đừng nghĩ nhiều, địa vị của em không ai có thể thay thế được”
Cô cười, nụ cười đau khổ bất đắc dĩ. Từ lúc nào nục cười của cô đã không còn là nụ cười nữa rồi. “Chị nhầm rồi, không ai là không thể bị thay thế, địa vị không thể là vĩnh cửu.”
“Em là độc nhất vô nhị, trong vòng mười năm….. không! Trong vòng hai mươi năm nữa, cũng không ai có thể thay thế được.”
Mệt mỏi giống như nước tràn bờ, cô nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở ra. “Nói cho em biết sự thật đi, anh ấy tìm người mới phải không?”
“Đó là Trần Dư, hiện tại đang có kế hoạch để phát triển cô ta.” Shary chán nản để lược xuống, ngồi bên cạnh cô, khuôn mặt dịu dàng tràn đầy lo lắng. “Em không cần suy nghĩ gì cả, cứ tập trung vào việc hát, rồi sẽ tốt thôi, em sẽ tấn công thị trường Mỹ.”
Đã có người mới thay thế cô rồi sao, cô khẽ cười một tiếng, cũng không thèm để ý. “Em không quan tâm thị trường như thế nào, em chỉ thích ca hát thôi, em cũng không quan tâm có thể tấn công ra thị trường nước ngoài được hay không.”
Không có tình yêu, không có ca hát, cô chỉ còn lại hai bàn tay trắng, mà thôi, vốn dĩ cô là người không có gì mà.
“Amanda… chị…..chị đã từng yêu anh ta.” Shary hạ quyết tâm nói.
“Em biết.” Shary kinh ngạc, Amanda nở nụ cười thản nhiên. “Con gái vốn rất nhạy cảm, em đoán được chị đã từng thích anh ấy.”
“Nhưng chị hiểu rõ chị không thích hợp với anh ta, chị sắp kết hôn rồi.” Shary khoe chiếc nhẫn trên tay.
Amanda nở nụ cười, “Là đạo diễn Đại Hồ Tử phải không?!”
Shary kêu một tiếng, hai má đỏ bừng. “Sao em biết?”
“Em đã nói trực giác của phụ nữ rất chuẩn mà.” Amanda chân thành nói. “Đại Hồ Tử rất yêu chị.”
Shary vui vẻ nói. “Chị cũng không biết anh ấy đã đợi chị lâu như vậy, anh ấy đối với chị rất tốt.”
“Người nào có mắt đều nhìn ra được anh ta đối với chị rất tốt, anh ta yêu chị điên cuồng.”
“Cảm ơn, chị đã từng mê muội. Long Thiều Thiên có một sức hút đáng sợ với phụ nữ, Amanda, Long…… đối xử với em rất đặc biệt.”
“Em biết.”
Ngay cả người khác cũng biết Long Thiếu Thiên đối xử với cô đặc biệt, cô sao lại không biết chứ. Chỉ là cô rất tham lam, cô không chỉ muốn ‘đặc biệt’, mà còn muốn nhiều hơn nữa.
Shary vỗ nhẹ vai cô an ủi. “Sắp tới giờ em phải ghi hình rồi, chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng một chút.”
Amanda quá bình tĩnh khiến Shary lo lắng, dưới ánh đèn chói lọi, sắc mặt của cô trắng bệch, không một chút máu, làm Shary nhìn mà phát sợ.
“Amanda!” Shary hô to.
Cô chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Shary, mỉm cười. Nhưng Shary vẫn không thể nào yên lòng được.
“Em…. Em phải tự chăm sóc tốt bản thân mình, sắp đến liveshow rồi.”
“Em biết mà, chị bắt đầu giống Đại Hồ Tử rồi đó, cứ thích càm ràm.”
Thấy Shary rời khỏi phòng hóa trang, Amanda thu hồi ánh mắt, bàn tay vô thức vuốt ve bụng. Hiện giờ bụng cô vẫn bằng phẳng, không có bất kỳ khác thường gì. Nhưng cô biết, trong đây đang có một sinh mệnh nhỏ.
Kinh nguyệt đã trễ mất một tháng, không khó đoán được là do đêm đó. Đêm đó anh quá điên cuồng, mà cô lại quá tuyệt vọng.
Thân thể cô không có bệnh tật gì, chỉ là dễ mệt mỏi. Cô quyết tâm phải bảo vệ sinh mệnh nhỏ bé này, không hút thuốc lá, không uống rượu, uống nhiều nước hơn. Mặc kệ đồn đãi gì đó! Cô không biết, cũng không muốn biết. Cô luôn cảm thấy mệt mỏi, thường trong tình trạng lơ mơ, cho nên đa số thời gian, cô đều dành cho việc ngủ. Chỉ có lúc ngủ, cô mới có thể dối gạt mình là, mình vẫn còn đang ở New York, đang ngồi trên ban công, chờ anh đến.
“Em càng ngày càng tùy hứng!” anh nhíu chặt mày. “Em không tập hát cũng không luyện vũ đạo, Robert nói em đã không luyện vũ đạo một tháng nay rồi, bỏ rất nhiều hợp đồng quảng cáo, rốt cuộc em muốn thế nào?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng, giờ có thêm phần tức giận.
Là tức giận cô sao? Cô cười khổ, khổ sở bỗng nhiên dâng trào.
“Gần đây em cảm thấy không khỏe, nên muốn nghỉ ngơi. Chắc anh cũng không hi vọng đến liveshow mà sức khỏe em lại không có chứ?”
Lần trước vừa hát xong thì cô mệt đến té xỉu, gây xôn xao dư luận. Mà giờ khí sắc của cô nhìn còn kém hơn cả lúc đó.
Mắt anh có sự dịu dàng khó phát hiện, anh tới trước mặt cô, thấy khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt trống rỗng của cô.
Cô có thói quen dựa vào anh, ôm lấy hông anh, ngửi mùi hương của anh. Vào lúc này, dựa vào cơ thể ấm áp của anh, lại suy nghĩ làm cách nào để rời xa anh, nếu không phải suy nghĩ gì cả, chỉ làm việc theo cảm tính, thì thật tốt.
Anh khẽ vuốt mái tóc cô, vỗ nhẹ lưng an ủi. “Tháng sau là tới liveshow rồi, em phải giữ sức khỏe thật tốt, sau khi xong liveshow, sẽ để em nghỉ ngơi dài hạn, em muốn đi châu Âu hay là Châu Úc.”
Tháng sau là liveshow đã được chuẩn bị từ lâu! Đây là hoạt động quan trọng hàng năm. Sau liveshow này, cô sẽ chính thức tiến quân vào thị trường nước Mỹ.
Liveshow này là một sự kiện quan trọng đối với cả anh và cô.
“Long, ôm em đi.” Không muốn nghe tiếp những điều này, cô mệt mỏi, cô không muốn suy nghĩ gì nữa, cô chỉ quan tâm tới một chuyện, tới một người đàn ông mà thôi.
Anh cau mày, cuối cùng thần phục, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Lần trước điên cuồng, giờ cô lại an tĩnh thế này, làm anh cảm thấy lo.
Cô sâu kín nói, “Lâu rồi anh không tới, đêm nay ở bên em được? Trời rất tối.”
“Công chúa Amanda không bao giờ sợ tối.”
“Em không sợ tối, em sợ cô đơn.”
Lời cô mang theo u oán làm anh chấn động, anh ôm cô vào lòng.
“Em sao vậy? Không có chút sức sống nào cả.”
“Em bệnh.”
“Anh gọi bác sĩ tới khám cho em.”
“Không cần!” Cô khẩn trương, không thể để cho anh biết cô đang mang thai được. “Em chỉ là hơi mệt mỏi xíu thôi, không có gì đâu.”
“Em có phải con nít đâu, chẳng lẽ còn sợ gặp bác sĩ sao?”
“Em không muốn gặp bác sĩ.” Cô như là làm nũng, âm thanh mềm mềm làm lòng anh cũng mềm nhũn luôn rồi. “Long, không cần đi, chỉ cần ở bên cạnh em là được rồi.”
Anh ôm cô lên giường, cởi áo khoác ra, chui vào trong chăn, cô thỏa mãn ôm anh. “Đã lâu chúng ta không nói chuyện với nhau rồi.”
Lúc này cô không kích động, rất bình tĩnh, nhưng anh vẫn cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ. Cô phải là thích khóc thì khóc thích cười thì cưới chứ không nên ôn hòa thế này. Giờ cô giống như một con búp bê vô hồn.
“Về sau, chúng ta còn nhiều cơ hội nói chuyện mà.”
Cô nhẹ nhàng cười. “Anh có nhớ trước kia khi còn ở Mĩ, lúc nào anh đến chúng ta cũng sẽ ra ngoài ban công nói chuyện phiếm không?”
“Ừ.”
“Có lúc thật hi vọng được trở lại quãng thời gian đó.” Cô buồn bã nói, là bởi vì biết không thể nào, cho nên mới hi vọng.
“Hiện tại không tốt sao? Em trở thành một ngôi sao lớn, là công chúa Amanda.”
Cô mơ hồ cười. “Em chỉ là một ca sĩ nho nhỏ mà thôi, không phải công chúa gì hết, quạ đen thì dù có cắm lông khổng tước khắp mình cũng không thể trở thành khổng tước được.”
Anh nhíu nhíu mày, bộ dạng ảm đạm sa sút như vậy thật không giống cô xíu nào, làm anh cảm thấy nặng nề.
“Khi nào anh cưới?” cô bình tĩnh hỏi.
Trầm mặc như sương mù dày đặc giăng kín giữa hai người, anh trả lời bình thản như đang nói chuyện của người khác chứ không phải chuyện của mình. “Hai tháng nữa.”
“Sau liveshow à.” Cô thầm tính, thời gian được ở cùng anh không còn nhiều nữa.
“Ừ.”
“Long……” Đau đớn như đâm thẳng vào tim, cô lặng im nằm trong lòng anh. “Em yêu anh.”
Anh vẫn trầm mặc như trước, đến mức cô muốn từ bỏ rồi, anh lại giống như đã suy nghĩ kỹ từ từ nói “Đã lâu không nghe em nói câu này rồi.”
“Anh không thích nghe, vậy em sẽ không nói nữa.”
Anh ôm chặt cô, tay siết chặt, một câu “Anh rất muốn nghe em nói” cứ như là xương cá mắc tại cổ họng không thể nào phát ra được.
Một tầng hơi nước trong mắt cô, nhưng không rơi xuống, lòng cô đau đớn như bị xé rách, chỉ biết thầm than.
Long, đây là đáp án của anh sao, anh biết tình cảm của em, nhưng vẫn tiếp tục coi thường, vẫn thờ ơ, tiếp tục sống cuộc sống của anh, vậy còn em thì sao? Chỉ một mình em làm sao sống nổi?
“Vậy chúng ta thì sao?”
“Vẫn như hiện giờ.” Một cỗ đau đớn chiếm đầy trái tim anh, cơ hồ khiến anh không thể thở nổi, anh khó khăn nói “Anh… anh vẫn đối với em như vậy.”
“Anh thật ích kỷ…” cô nhắm mắt lại, mặc cho tuyệt vọng như thủy triều dâng lên nhấn chìm cô, cô chìm trong đó, dường như sắp không thở được, khiến cô lạnh run.
“Sao vậy?” anh ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy của cô.
“Lạnh….lạnh quá……. Lạnh quá……”
Anh lấy chăn bông dầy đắp cho cô, ôm chặt cô vào lòng, thân thể hai người quấn lấy nhau.
“Em là Amanda của anh! Đây là chuyện vĩnh viễn không thay đổi.”
“Long…. Em lạnh quá…….. em lạnh quá….. em sợ lạnh.”
“Ừ, anh sẽ tăng nhiệt độ lên.” Anh đã quên, trước giờ cô không bao giờ sợ lạnh, khi thấy tuyết cô còn vui vẻ chơi ném tuyết mà; khi Đài Loan vào đông cô cũng chỉ mặc áo len mỏng và quần short mà thôi. Thế mà vào lúc này, ở nơi này lại kêu sợ lạnh.
Cô cũng ôm chặt anh, hấp thu nhiệt độ trên người anh. Nhưng sao vẫn không hết lạnh được?
“Amanda! Chúng tôi yêu cô.”
“Amanda! Amanda! Amanda!”
Mấy vạn người điên cuồng thét lên, sân khấu như muốn nổ tung. Liveshow còn chưa bắt đầu mà cảm xúc đã lên đỉnh điểm.
Cô mặc một bộ váy lụa màu hồng, làn váy xẻ cao lộ ra đôi chân thon dài. Quanh thân cô như tỏa ra hào quang làm người ta chói mắt.
“Đẹp lắm, em xoay một vòng cho chị xem nào.” Shary giống như đang quan sát một tác phẩm nghệ thuật, nhìn ngắm kỹ lưỡng.
Điều chỉnh xong hết, Shary hài lòng nói “Rất đẹp, tất cả đều hoàn mỹ.”
“Chị cứ như là bà tiên đỡ đầu, vung đũa phép lên, liền biến b