“Vậy cô bé lọ lem cũng phải điểm tô cho đẹp để đủ tư cách.” Shary rắc lên người cô một ít bột kim tuyến. “Hoàn hảo, em có thể tham gia vũ hội rồi, đi đi!”
Long Thiều Thiên đẩy cửa vào, Shary thấy anh, viện cớ rời đi, để lại không gian riêng cho hai người, còn chu đáo đóng cửa lại.
Anh giang tay ôm cô thật chặt.
“Long…” cô hít một hơi dài, thật là ấm áp!
Tối nay cô rất đẹp, trong mắt lóe ra ánh sáng khác thường, có một loại mỵ hoặc kỳ dị.
“Anh sẽ dõi theo em.” Anh thì thầm bên tai cô, giống như những lần biểu diễn trước đây.
“Em biết, vẫn là vị trí cũ, đúng không?”
Cô rời khỏi vòng tay anh, cố gắng đè ép đau đớn trong tim, nhìn anh thật sâu.
“Long….” Cô nén khổ sở, lúc này mới hiểu được quyết định rời xa là khó khăn đến thế nào. “Em sẽ cố gắng thật tốt hát cho xong lần này.”
“Anh biết em rất xuất sắc.”
Cô cười, ôm anh một cái, rồi nhanh chóng buông ra. “Em đã cai thuốc kiêng rượu rồi, anh cũng bớt hút thuốc uống rượu đi!”
“Amanda!” Anh khàn giọng kêu cô. Nhìn bóng lưng của cô, lòng anh dâng lên nỗi bất an mơ hồ, cô phiêu phiêu như cánh chim, cứ như phút chốc là bay đi mất.
Cô xoay người nhìn anh, cả người tràn đầy sức sống, tựa như những lần biểu diễn trước đây.
“Em…..” do dự một lát, anh cắn răng hỏi “Em yêu anh sao?”
Cô sửng sốt mấy giây, tựa như kỳ quái sao anh lại hỏi vậy, trong đôi mắt to tràn đầy trống rỗng. “Long, em đã nói quá nhiều, giờ không muốn nói thêm nữa, em đã mệt mỏi rồi.”
Anh nhìn cô bước đi, trái tim đập điên cuồng, đến nỗi thấy đau.
Cô nói, cô đã mệt mỏi rồi, không muốn nói nữa.
Cô nói….cô…. đã…… mệt mỏi ……rồi.
Liveshow hoành tráng chưa từng có, ngoại trừ mấy vạn người ở trong sân vận động, bên ngoài sân cũng có hơn mười vạn người. Những người đó vì không mua được vé nên không thể vào, ở bên ngoài xem đỡ TV màn hình lớn phát trực tiếp. Tiếng hò reo bên trong sân và ngoài sân hợp lại, khí thế kinh người, có vô số đài truyền hình đến quay phim, có đài truyền hình còn mua bản quyền truyền hình trực tiếp. Đây là đại liveshow đầu tiên trong sự nghiệp ca hát của cô, nên ý nghĩa rất lớn.
Đầu tư thiết kế, âm thanh, trang phục hoành tráng không kém gì siêu sao Âu Mỹ.
Cô xuất hiện trên sân khấu, tiếng hoan hô vang lên đinh tai nhức óc, cô phất tay ra hiệu cho tiếng hoan hô lắng xuống, một tay lại không tự chủ vuốt bụng.
“Tiểu bảo bối, ngoan nha, để mẹ có thể hát xong lần này.”
Như cảm nhận được sự khích lệ của đứa bé chưa thành hình,cô run lên, lên tiếng chào mọi người.
Cả buổi tối, mọi người vì tiếng hát của cô mà điên cuồng.
--
Anh nói với em, trên đời không có mặt trời
Em nguyện trở thành mặt trời của anh
Anh nói với em, thế giới thật u ám
Em nguyện làm một ngọn đèn nhỏ, soi sáng đường anh đi
Anh nói với em, trên đời không có tình yêu
Em khóc, khóc bao đêm
Chẳng lẽ tình yêu của chúng ta chỉ là bi kịch
Ta chỉ có thể là người qua đường lướt qua nhau sao
Chỉ mong trong tim anh có một góc nhỏ
Lưu lại nụ cười của em
--
Cô hát, hát, mấy lần nghẹn ngào tưởng như không hát nổi, trong tiếng ca mang theo tiếng khóc. Cô cố nén, hít sâu một hơi hát cho xong câu cuối cùng.
--
Không yêu em, cũng …….không sao………
--
Tiếng hát của cô làm người nghe cảm thấy thương cảm, mọi người cũng hát theo.
--
Anh nói, em là một đám mây thích khóc
Lo lắng đầy trời cũng vì anh
--
Amanda rốt cuộc khóc lện, mọi người cho rằng cô quá nhập tâm vào ca khúc.
Bên dưới lại vang lên tiếng hô “Amanda chúng tôi yêu cô”.
“Amanda, đừng khóc.”
“Amanda, chúng tôi mãi mãi ủng hộ cô.”
Tiếng hoan hô như sấm động, vạn người cùng hát, vạn người cùng múa, vạn người cùng khóc, tiếng còi trật tự, hòa cùng tiếng khóc, tiếng la hét.
--
Anh nói với em, trên đời không có mặt trời
Em nguyện trở thành mặt trời của anh
Anh nói với em, thế giới thật u ám
Em nguyện làm một ngọn đèn nhỏ, soi sáng đường anh đi
Anh nói với em, trên đời không có tình yêu
Em khóc, khóc bao đêm
--
Một đêm này đã thành truyền kỳ trong giới giải trí. Sáng lập ra một lịch sử mới, rung động tâm linh, lan truyền khắp cả nước. Một đêm này khắc sâu vào lòng người hâm mộ, cho đến nhiều năm sau, cái tên Amanda này vẫn là một truyền kỳ, vẫn tồn tại. Về sau, cũng sẽ không bao giờ có một Amanda thứ hai nào như vậy.
Hôm sau, Amanda mất tích, hoàn toàn biến mất! Giới giải trí hỗn loạn, hàng vạn fan hâm mộ tụ tập trước cửa tập đoàn Long Thị, khắp nơi là lời kêu gọi cô trở về, một làn sóng lan truyền trên mạng, TV, báo chí…
Ngày qua ngày, một tháng, hai tháng, một năm……. Hai năm, hai năm…….
Mọi người tuyệt vọng, Amanda giống như sao băng lóe sáng rồi chợt tắt, nhanh chóng biến mất vào trời đêm.
Chỉ có một phong thư lẳng lặng nằm trên bàn, bút tích hỗn loạn giống như tâm tình của chủ nhân.
Long:
Lâu nay, em luôn mơ cùng một giấc mơ, trong mơ, chỉ có một mình em đứng ở một nơi rất cao, bên tai là tiếng gió rít gào, dưới chân là vực sâu vạn trượng. Có mấy lần, em dường như sắp bị gió thổi ngã, không thể đứng thẳng người được. Đáng sợ hơn là, em nghe từ đáy vực truyền đến : “Nhảy xuống đi! Nhảy xuống đi!”
Thanh âm kia làm em sợ hãi, em liền gọi to tên anh, thanh âm vang vọng lại, anh đang ở một nơi cách em rất xa, rất xa. Anh không kêu em tới, cũng không chịu đến chỗ em. Trong mộng em vẫn cứ khóc, khóc mãi, nhưng anh vẫn cứ đi xa mãi, rốt cuộc biến mất hẳn.
Giấc mộng này cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần, nhiều đến nỗi em cứ nghĩ nó là sự thật. Chín năm rồi, em rốt cuộc nên tỉnh lại, cũng đã quyết định phải tỉnh lại; mà anh cũng đã không cho phép em tiếp tục mơ nữa rồi.
Em quá mệt mỏi rồi. Cho nên, em quyết định không làm Amanda nữa, quyết định không chạy theo anh nữa. Anh đã thắng, em thua, thua triệt để.
Anh còn nhớ câu chuyện xưa mà em đã kể không? Câu chuyện về nàng công chúa đó? Em cũng có thể vì anh mà làm như cô ấy, chỉ anh mở ra cánh cửa có mỹ nhân; cho dù không cam lòng, nhưng em lại không nhẫn tâm nhìn anh bị sư tử đói ăn thịt.
Xin lỗi, hôn lễ của anh em không thể tới. Em đi đây, em rốt cuộc có thể không cần lo lắng tin tức truyền thông, có thể tự do phát biểu rồi. Thật xin lỗi, em không đủ dũng cảm.
Cứ nghĩ đến việc không cần đeo trên lưng gánh nặng vô hình đó nữa, cảm giác rất nhẹ nhõm.
Amanda.
Amanda biến mất, bạn bè, fan điên cuồng tìm kiếm, thế nhưng qua thời gian dài không thấy, cũng dần bình ổn lại, ngày vẫn trôi.
Ngôi sao mới Trần Dư nổi lên, sức sống, sự nhiệt tình của cô làm cho người ta liên tưởng tới Amanda. Nhưng chỉ có Long Thiều Thiên là kiên trì không cho phép gọi cô là “Tiểu Amanda”.
“Amanda là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được.” Khi anh dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn nói ra những lời này tất cả mọi người đều trầm mặc.
Hôn lễ của Long Thiều Thiên vẫn tiếp tục được chuẩn bị, ý đồ dùng một tin tức khác hấp dẫn sự chú ý của giới truyền thông, làm cho người ta quên Amanda.
Việc làm Shary và những người khác không ngờ nhất là, người thân với Amanda nhất, Long Thiều Thiên vẫn trước sau như một, thâm trầm, lạnh lùng, cứ như việc Amanda biến mất không có bất kỳ ảnh hưởng nào tới anh.
Hôm nay ở công ty Long Thị, thư ký Lâm đang cố gắng ngăn cản Jady, kẻ cứ như là một mũi tên lửa, xông vào công ty. “Anh này, anh này, anh không có hẹn trước không thể vào!”
Nhưng hắn vẫn lao vào phòng làm việc của Long Thiều Thiên, thư ký Lâm nóng nảy theo sau. “Thưa tổng giám đốc, người này cứ kiên trì đòi vào cho bằng được.”
Jady lạnh lùng nói “Tôi đã nói là có chuyện muốn nói với hắn, là chuyện về Amanda, chắc chắn là hắn muốn biết!”
Amanda!
Nghe thấy cái tên đó, thư ký Lâm nhìn Long Thiều Thiên, thấy anh khoát tay ra hiệu, cô mới dám gật đầu đi ra ngoài.
“Anh muốn nói gì?” trong mắt anh như có sóng trào mãnh liệt.
“Đây đều là hình của cô ấy, anh từ từ mà xem cho kỹ đi!”
Jady hung hăng ném một đống hình lên bàn anh.
“Anh tự xem đi! Anh có từng chú ý đến cô ấy chưa, hãy dùng trái tim mà nhìn cho kỹ! tôi nghĩ mắt của anh mù rồi, mới không phát hiện ra!”
Mấy trăm tấm hình văng tung tóe trên bàn, đều là hình của Amanda với những tư thái khác nhau, cứ như cô đang ở trước mặt anh.
Anh máy móc cầm hình lên xem.
Cô đi chân trần đứng trên lầu cao, dưới chân là phố phường xa hoa, xe cộ tấp nập, tựa hồ có thể nghe được cả âm thanh ồn ào. Gió thổi bay mái tóc dài của cô, cô mờ mịt nhìn về phía trước, phía chân trời đang dần sáng, mặt trời như một quả cầu lửa từ từ mọc lên, tuy còn trẻ nhưng cô lại có vẻ mặt như một cao tăng đắc đạo, trên mặt không có hỉ nộ ái ố.
Cô ở trong sa mạc mênh mông, từng gò cát đụn lên. Cô mở rộng vòng tay chạy về phía mặt trời, giống như tư thế ôm người yêu, hình ảnh nhẹ nhàng, mỹ lệ.
Buổi diễn kết thúc, xung quanh yên tĩnh, cô đứng sau cánh gà, trên gương mặt đầy mệt mỏi và trống rống. Cô hút thuốc, trong khói thuốc mờ ảo, nhìn thật cô đơn, tịch mịch, cứ như một con búp bê không có sự sống, so với một Amanda trên sân khấu thật là khác nhau một trời một vực.
Một tấm khác là cô đang thổi bong bóng, khuôn mặt thuẩn khiết, cô và một bé trai nhìn bong bóng bay cao, cười vui vẻ, hồn nhiên.
Cô cúi đầu, hai tay khẽ vuốt ve bụng mình, mơ hồ lộ ra một nụ cười ấm áp, giống như đang độc hưởng một bí mật nào đó, môi khẽ mở, nói thầm gì đó.
Cô có thai! đây chính là lý do cô bỏ đi, ý nghĩ này cứ như một tiếng sét đánh trúng người anh, Long Thiều Thiên gào lên.
Đến lúc này, anh biết được lý do cô bỏ đi! Bỏ đi vĩnh viễn! ngực cứ như bị đâm một dao, đau đớn tột cùng.
Buồn cười nhất chính là, anh vẫn luôn hy vọng, hy vọng xa vời rằng cô sẽ trở lại. Đến lúc này, anh mới hiểu, cô sẽ không bao giờ trở lại nữa rồi. Anh che mặt, cả người run rẩy, cố nén tiếng khóc, đầu óc trống rỗng, đau đớn tận xương tủy.
Cuối cùng, nước mắt cũng rơi xuống. Đây là Amanda sao? Là mặt trái của Amanda sao? Cô truyền nhiệt tình cho anh, cho các fan, nhưng tự mình lại chán nản mờ mịt thế này sao?
Là chính anh tự tay bóp chết sức sống của cô, hại chết nụ cười của cô.
“Chỉ cần anh cứu mẹ tôi, muốn tôi làm chuyện gì cũng được.”
Cô mười bốn tuổi, đã mở ra cánh cửa lòng rỉ sét nặng nề của anh.
“Tôi biết hát, tôi sẽ hát, sẽ kiếm rất nhiều tiền cho anh.”
Mười tám tuổi, cô đặt cả tương lai của mình vào trong tay anh, lời nói tràn đầy tự tin.
“Thật ra, anh cũng rất tịch mịch.”
Hai mươi tuổi, cô đã nhìn thấu linh hồn của anh.
“Anh yêu em đi! Mà không yêu cũng không sao, tình yêu của em rất nhiều, đủ cho cả hai người luôn.”
Hai mươi tuổi, thân thê, linh hồn cô đều hiến dâng cho anh.
“Mà anh, là sinh mạng, là linh hồn, là tất cả của em; cho dù anh không muốn, tất cả của em đều cho anh.”
Hai mươi ba tuổi, cô dùng tất cả nhiệt tình, sức sống, tài năng của mình, mang lại tiền tài cho anh.
Cô bây giờ đã hai bàn tay trắng, vẫn tiếp tục dùng thân thể mình mang thai con anh, sau đó biến mất.