hời gian đó sao?" Anh cũng vậy, mỗi lần nhớ tới mới khoảng thời gian vừa mới vừa quen cô, anh sẽ rất vui vẻ.
"Đúng, lúc ấy, anh thật sự rất cưng chiều em, cảm giác khi đó, thật sự rất hạnh phúc." Nếu như một năm này mà cô vẫn ở lại bên cạnh anh chắc bọn họ đã là một đôi vợ chồng hạnh phúc.
Nhưng mà, cô chọn rời đi!
Anh đã từng nói: Ngấn Nhi, cả đời này, chỉ cần em không rời khỏi anh...anh vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa em!
Anh thật sự đã làm được, cuối cùng là cô rời khỏi anh, anh vẫn yêu cô giống như trước kia, cho dù cô đã len lén rời đi ngay đêm trước ngày bọn họ kết hôn, anh vẫn tin tưởng cô như vậy.
"Kỳ, nếu như em nói cho anh biết, vì sao lúc đó anh lại lựa chọn rời đi anh có tức giận không?" Cô muốn nói cho anh biết, cô có cảm giác là đã có người cố ý làm chuyện này.
Mục đích, chính là muốn tách hai người bọn họ ra, nhưng mà cô thật sự không nghĩ ra được, rốt cuộc là ai muốn tách hai người bọn họ ra.
"Lúc ấy, khi em rời đi, anh thật sự vô cùng tức giận, nhưng mà anh lại biết, em rời đi nhất định là có lý do, chỉ cần em nguyện ý nói ra, anh sẽ không tức giạn với em, ít nhất anh cũng đã tìm được em, như vậy là đủ rồi." Chỉ cần cô vẫn còn ở bên cạnh anh, vẫn yêu anh, như vậy là tốt rồi.
"Em cho anh xem cái này." Cô lấy một tờ giấy xét nghiệm từ trong túi ra đặt vào trong tay anh.
"Trước khi kết hôn mấy ngày, em đến bệnh viện, vốn là đi lấy báo cáo kiểm tra trước hôn nhân, bác sĩ lại nói cho em biết, cả đời này có thể em cũng không thể nào mang thai được. Em thật sự rất sợ, sợ mình có thể sẽ như vậy. Lúc đó em rất bối rối, rất mâu thuẫn, không biết nên hay không nên nói chuyện này cho anh biết, nhưng mà em lại hiểu rõ anh, nếu như mà em nói cho anh biết...anh cũng sẽ không hủy bỏ hôn ước với em. Cho nên, em không thể làm gì khác hơn là rời đi, chỉ có làm như vậy, mới có thể. . . . . . Nhưng mà, em không thể ngờ rằng, sau khi em rời đi lại phát hiện mình đã mang thai con của anh. Em không biết có nên trở về tìm anh hay không, em sợ lúc anh nhìn thấy em, sẽ không tha thứ cho em. Sẽ không tha thứ cho quyết định lúc đó của em." Cô nghĩ thật lâu, không biết rốt cuộc mình có nên đi tìm anh hay không.
Nhưng mà, cuối cùng, cô vẫn không làm như vậy, không đi tìm anh. Bởi vì cô sợ, sợ nhìn thấy khôn mặt tức giận của anh.
Từ trước đến nay anh chưa hề tức giận với cô, cô không biết, nếu như anh tức giận thật thì sẽ như thế nào?diễn(đàn)Lqđ
"Em, cô bé ngốc nghếch này, sao em trách em được chứ. Hiện tại, quan trọng nhất là, em phải nhanh chóng bỗi dưỡng thân thể thật tốt, nếu như cha mẹ biết, em đã sinh cho họ một đứa cháu nội, nhất định sẽ rất vui vẻ." Anh đặt đứa bé trở về bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt tươi cười của đứa bé, anh cũng cảm thấy thật vui vẻ.
"Kỳ, cám ơn anh!" Mỗi lần anh đều có thể làm cho cô cảm động, mỗi lần đều khiến cho cô cảm động đến không biết phải nói gì với anh nữa?
"Tốt lắm, đừng khóc! Ngủ một giấc thật ngon đi! Lão bà, vất vả cho em rồi!" Anh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trên môi cô, sau đó nắm lấy tay cô, ngồi bên giường.
Chỉ cần nhìn cô như vậy anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
*
Ở trong bệnh viện một tuần lễ, Cung Tử Kỳ cũng đưa cô trở về nhà. Tống Tâm Dao vừa nghe tin tức, cũng lập tức trở về từ nước ngoài, kể từ khi giao công ty cho Cung Tử Kỳ, bà và Cung Tử Kỳ liền bắt đầu du sơn ngoạn thủy, dường như hai người đã đi đến khắp mọi nơi trên thế giới. (vì lên chức bà rồi nên gọi là bà luôn nhé)
Rồi bọn họ lại nghĩ chơi hết lần này thì sẽ trở về.
"Bác gái, thật xấu hổ! Khiến bác phải chạy về chăm sóc cháu như vậy!" Cổ Ngấn Nhi thật sự cảm thấy ngại, hiện tại cô đang ở cữ, lại còn muốn mẹ chồng tương lai chăm sóc.
"Con còn gọi ta là bác gái sao, ngoan, mau gọi mẹ đi, chờ sau khi con hết cữ, chúng ta sẽ nhanh chóng tổ chức hôn lễ cho con và Tử Kỳ, ta cũng được thỏa mãn." Mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng bà vẫn giữ được vẻ đẹp như xưa.
"Mẹ!"
"Ai. . . . . . Ngoan!" Cô cười vui vẻ, trong ngực ôm đứa cháu bảo bối vừa sinh ra.
"Đúng rồi, Tiểu Ngấn, các con đã đặt tên cho bảo bối chưa?" Bà vừa trở về, đã chạy tới phòng của bọn họ, ôm đứa cháu nội ngoan ngoãn vào trong ngực vô cùng vui vẻ.d.d.l.q.d
Bà cũng không biết, đã bao lâu rồi mình chưa vui vẻ như thế.
"Vẫn chưa ạ, Kỳ nói đợi mẹ và bác. . . . . . Cha trở về đặt tên cho cháu." Bảo bảo vừa sinh ra được một ngày, cô đã hỏi Cung Tử Kỳ đặt tên gì cho con.
Nhưng mà, anh nói muốn chờ Cung Hình Dực trở lại, để cho ông.
Cô cũng đồng ý, dù sao có một số việc, vẫn nên hỏi ý kiến của người lớn.
"Như vậy à! Con chờ chút!" Bà ôm đứa bé, đi ra khỏi phòng.
"Dực, anh mau tới đây!" Bà thấy Cung Hình Dực lên lầu, liền gọi anh tới đây.
"Thế nào?" Ông đi tới bên cạnh Tống Tâm Dao, rất tự ôm eo bà, Cổ Ngấn Nhi nhìn ra được, bọn họ thật sự rất yêu nhau, lần đầu tiên thấy bọn họ, cô cũng đã có thể xác định, vợ chồng hai người bọn họ, thật sự rất yêu nhau, Cung Tử Kỳ cũng từng nói với cô về chuyện tình của cha mẹ anh. Từ đôi mắt của Cung Hình Dực cô có thể nhìn thấy bóng dáng, vẻ mặt yêu chiều của Cung Tử Kỳ đối với cô, cha con bọn họ thật sự rất giống nhau, mỗi lần nhìn thấy hai người bọn họ. Cô sẽ nhớ tới tình cảm của mình và Cung Tử Kỳ.
"Cha, Kỳ nói để cha đặt tên cho bảo bối." Mặc dù cô vẫn không quen với cách xưng hô này, không thể nói ra một cách tự nhiên được, nhưng mà vẫn rất vui vẻ.
Hiện tại cô cũng đã có một gia đình!
"Tử Kỳ đâu?" Con nó, đương nhiên phải để tự nó đặt, nào có thể để người làm cha như ông đặt hộ chứ.
Mặc dù ông rất muốn đặt tên cho đứa bé, nhưng mà cho dù có nói như thế nào, thì đây cũng con đầu lòng của hai đứa, để cho Cung Tử Kỳ đặt tên là tốt nhất.
"Anh ấy đi mua giường nhỉ cho bé con rồi ạ." Anh nói, anh cũng không muốn ngủ với con trai, nói thế nào, Cổ Ngấn Nhi vẫn là vợ của anh, bảo bảo có thể ở cùng phòng với bọn họ, nhưng anh lại không thích bảo bảo cũng nằm trên giường lớn với bọn họ.
"Ồ! Vậy chờ nó trở lại, dù sao đây cũng là đứa con đầu lòng của các con, hãy để cho người làm cha là nó đặt đi!" Tống Tâm Dao gật đầu, đồng ý với cách nói của Cung Hình Dực.d13nd6nlqd
"Tiểu Ngấn, con có đói hay không? Mẹ nhờ dì Diêu làm chút gì đó cho con ăn. Trừ lúc sinh Tử Kỳ, không phải dì Diêu chãm sóc, khi sinh mấy đứa nhỏ, đều là một tay dì Diêu chăm sóc mẹ, nếu như con muốn ăn cái gì cứ nói thẳng." Tống Tâm Dao sẽ là người mẹ chồng tốt, bà cũng rất yêu thích đứa con dâu này, ít nhất là cũng hơn Đông Phương Tuyết Oánh, mặc dù nhà Đông Phương là nhà có quyền thế.
Đông Phương lão gia, vẫn hi vọng, Cung Tử Kỳ và Ðông Phương Tuyết Oánh sẽ ở chung một chỗ. Nhưng mà, chuyện này, bọn họ vẫn để cho Cung Tử Kỳ tự nhiên lựa chọn.
Bà và Cung Hình Dực cũng là yêu nhau mới kết hôn, bà cũng không hy vọng con trai của mình, sẽ bởi vì là nhà quyền thế, cho nên mới kết hôn với người con gái mà mình không yêu.
"Cám ơn mẹ, con sẽ nói!" Cô gật đầu, tay nghề của dì Diêu quả thật không tệ, mấy ngày nay cô vẫn luôn ăn đồ ăn của dì Diêu làm.
"Mẹ, con muốn xem em bé." Tử Kiêu nhỏ nhất chạy tới, khi cậu tan lớp về đến nhà, đã nghe dì Diêu nói, anh trai và chị dâu đã trở lại, hơn nữa còn có em bé.
"Tử Kiêu, chậm một chút!" Tử Kiêu mới mười bảy tuổi, vẫn như một đứa con nít, thích náo nhiệt.
Nhớ khi Cung Tử Kỳ mười bảy tuổi, cũng đã rất thành thục, còn có thể giúp Cung Hình Dực xử lý chuyện trong công ty.
"Mẹ, khi con vừa sinh ra, có đáng yêu giống như tiểu bảo bối không?" Cậu thật sự rất vui vẻ, mình đã được lên làm chú rồi rồi. Thật sự rất vui vẻ đấy!
"Đương nhiên rồi! Con và Âm Âm đều rất đáng yêu!"
"Mẹ, chẳng lẽ con không đáng yêu sao?" Điềm Điềm cũng đã thoát khỏi hình ảnh ngây thơ trước kia, trở thành một một gái xinh đẹp.
"Tiểu Ngấn. . . . . . A! Không đúng, không đúng! Phải đổi thành chị dâu rồi." Điềm Điềm quen biết cô cũng đã nhiều năm như vậy, cũng rất vui vẻ khi cô có thể trở thành vợ của anh trai mình.
Không biết, sau khi Tử Dật trở về, sẽ là cái vẻ mặt gì. Khi đó, nó vẫn luôn la hét, sau khi lớn lên nhất định phải lấy Tiểu Ngấn làm vợ.
Mỗi lần nhắc tới chuyện này, bọn họ đều cười Tử Dật.
"Điềm Điềm, tái sao lại trở về?" Điềm Điềm học tập thiết kế thời trang ở nước Pháp, thế nào cũng chạy trở về?
“Em đương nhiên là nghe mẹ nói, chị sinh cho anh trai một tiểu bảo bối đáng yêu, cho nên em đương nhiên muốn bay trở lại thăm em bé. Hơn nữa, em cũng là cô, đương nhiên là muốn mang quà tặng cho bảo bối!" Cô lấy một cái vòng tay từ trong túi ra, giao cho Cổ Ngấn Nhi.
"Chị dâu, đây là quà em mang về từ nước Pháp, em tin là nó nhất định rất thích hợp với bảo bảo. Chờ bảo bảo đầy tháng, em sẽ đổi thành vàng." Đây là phong tục, thân là cô, cũng muốn tặng quà.
"Cô đang cười nhạo tôi không chiếm được tình yêu của Kỳ sao? Ở trước mặt tôi, khoe khoang Kỳ yêu cô nhiều như thế nào đúng không?" Đông Phương Tuyết Oánh có chút tức giận nhìn Cổ Ngấn Nhi, nếu như cô ta không có ý này thì còn là ý gì nữa?
"Đông Phương tiểu thư, cô hiểu lầm rồi!" Cô tranh thủ thời gian giải thích, không hiểu rốt cuộc mình nói sai chỗ nào.
"Hiểu lầm? Tại sao cô lại xuất hiện? Tại sao đã rời đi rồi còn quay trở lại? Nếu như cô không trở lại, Kỳ sẽ là của tôi, tại sao cô lại xuất hiện? Tại sao?" Cô vẫn hỏi, Cổ Ngấn Nhi nhìn cô, biết cô vẫn giống như trước kia, yêu Cung Tử Kỳ.
"Đông Phương tiểu thư, chuyện này, tôi thật sự vô cùng xin lỗi. Nếu như không có sự xuất hiện của tôi, cô và Cung Tử Kỳ có thể là một đôi, nhưng mà tôi lại xuất hiện. Tôi và Kỳ yêu nhau, cho nên cô mới không có cơ hội, nhưng mà tôi thật sự rât thích Kỳ, cho nên, tôi không thể nào buông tay. Tình yêu là ích kỷ, trong vòng mấy tháng bỏ đi này, tôi lại không thể không nói, tôi vẫn còn thương anh ấy, nếu như không bị buộc đến tuyệt cảnh, tôi sẽ không rời đi." Nếu như không phải là do tờ xét nghiệm sai lầm kia, bọn họ cũng đã sớm là vợ chồng, căn bản cũng không phải chờ đến tận lúc này.
"Tại sao cô lại không quay trở lại muộn hơn một chút nữa? Nếu như quay về chậm hơn một chút Kỳ sẽ là của tôi!" Cô đứng ở bên giường, ánh mắt hung ác nhìn Cổ Ngấn Nhi.
"Lúc mới đầu tôi cũng không định trở lại, nhưng mà, Kỳ, anh ấy làm tôi cảm động...Tôi biết mình không thể nào rời khỏi anh, đứa bé cũng không thể rời khỏi cha. Cho dù như thế nào, tôi cũng sẽ không tặng Kỳ cho bất kỳ ai. Anh ấy là chồng của tôi, là người đàn ông mà tôi yêu."
"Cô yêu thì tính là cái gì? Cô có yêu anh ấy như tôi sao? Tôi yêu anh ấy hai mươi năm rồi, bắt đầu từ khi chúng tôi học tiểu, đến bây giờ, tôi yêu anh ấy nhiều năm như vậy, tại sao anh ấy lại chọn cô, không công bằng, không công bằng!" Không công bằng chút nào.
"Tình yêu không phải dùng thời gian để đo lường!" Bọn họ yêu nhau cũng gần tám năm rồi, thời gian trôi qua nhanh như vậy, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới, mình và anh đã cùng nhau trải qua nhiều năm như vậy.
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ yêu anh bao lâu.
Bởi vì, cô chưa bao giờ dám nghĩ, bởi vì thật không biết, rốt cuộc mình có thể thương anh bao nhiêu.
"Tại sao cô phải xuất hiện một lần nữa? Khi cô nghe được báo cáo không thể sinh con, không phải cô đã rời khỏi nơi này sao? Tại sao cô còn quay trở lại!" Lời của cô..., khiến Cổ Ngấn Nhi trợn to hai mắt. Chuyện này, trừ nói v