a thôi, chỉ cần anh vừa tốt nghiệp, hai người bọn họ tự nhiên sẽ chia tay. Chỉ cần bọn họ tách ra, như vậy tất cả mọi chuyện đều sẽ thay đổi.
"Vậy ngày mai gặp lại!" Anh đưa cô tới cửa, nhìn thấy tài xế nhà cô thật sụ chờ ở bên ngoài anh cũng yên tâm.
"Đi đường cẩn thận!" Cô gật đầu một cái, lập tức ngồi vào trong xe.
Nhìn xe biến mất khúc cua, anh mới đi vào trong tiệm bánh ngọt.
Cô ngồi ở trong xe, nhìn phong cảnh bên ngoài, đột nhiên muốn xuống xe đi bộ, xem phong cảnh nơi này một chút.
"Chú Quách, dừng xe ở phía trước!" Cô cảm thấy bây giờ vẫn nên để cho cô yên tính một chút vẫn tốt hơn.
"Tiểu thư, chúng ta lập tức về đến nhà!" Ông không hiểu, tại sao đột nhiên cô lại muốn xuống xe.
"Chú Quách, cháu muốn đi một mình, chú cứ dừng xe đi!" Nơi này là khu náo nhiệt, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa nơi này rất nhiều người, đều là người ông nội phái đến bảo vệ cô.
Mặc dù, cảm giác bị người giám thị không tốt lắm, nhưng lmà bọn họ cũng sẽ không đi theo ngay bên cạnh cô mà chỉ đứng ở một khoảng cách đủ xa, bảo vệ an toàn cho cô.
*
Qua thật lâu, Cung Tử Kỳ và Cổ Ngấn Nhi mới đi ra khỏi phòng rửa tay, bơ trên mặt hai người cũng đã rửa sạch sẽ.
"Mặt có cảm thấy lạnh lắm không?" Nơi này không có nước nóng, chỉ có thể dùng nước lạnh để rửa mặt.
Hiện tại đã là cuối thu, nước lạnh lau lên mặt, cũng sẽ rất lạnh.
"Có một chút!" Mặt của cô hồng hồng, quả thực không chịu được nước quá lạnh.
Anh đưa tay ra áp lên má cô. Tay anh rất ấm cũng khiến cô cảm thấy khá hơn nhiều.
"Tay của anh rất ấm." Mùa đông đến, nắm tay anh nhất định sẽ rất ấm áp.
"Mùa đông đến, anh sẽ ôm em ngủ, như vậy em cũng sẽ không cảm thấy lạnh nữa." Trên mặt anh là vẻ mặt có chút xấu xa, nhìn Cổ Ngấn Nhi. Cũng không biết là lời nói của anh hay là ánh mắt của anh lại khiến cho cô đỏ mặt một lần nữa.
"Em mới không cần như vậy!" Cô muốn quay mặt đi, nhưng mà tay của anh bây giờ vẫn còn đang đặt trên má cô, căn bản cũng không thể chuyển động được.
"Thật không cần?"
"Không cần!" Cô mới không cần, bọn họ chỉ là đang kết giao trong quan hệ bạn bè trai gái, cô mới không ngủ chung với anh!
"Vậy anh đi ôm nữ sinh khác!" Nói xong, anh liền tính toán xoay người rời đi.
"Anh dám!" Cô kéo tay anh, gương mặt tỏ vẻ uy hiếp.
"Em không cho anh ôm, anh đương nhiên muốn đi ôm người khác! Ít nhất anh cũng sẽ không cảm thấy lạnh." Anh tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhìn Cổ Ngấn Nhi tức giận.
"Nếu như anh dám đi ôm nữ sinh khác, em nhất định sẽ không để ý đến anh nữa!" Cô cũng quay đầu đi, mới đi cùng với anh vậy mà anh đã có ý định muốn đi ôm nữ sinh khác rồi.
"Ghen rồi hả?" Anh ghé vào bên tai cô, dịu dàng nói.
"Không có!" Cô xoay người lại, không để cho anh dựa vào nữa.
"Em không nhận thấy bây giờ ở chỗ này chua muốn chết sao?" Anh lại tựa lên trên vai cô.
"Không có!" Còn lâu cô mới thừa nhận nhé!
"Nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ đến thế này rồi, còn nói không có ghen." Anh lại tiếp tục, nhất định phải làm cho cô thừa nhận, mình đang ghen.
"Mặt của anh mới đỏ đấy!" Cô mất hứng, quay đầu lại, nhìn Cung Tử Kỳ chằm chằm.
Môi, tiến sát lại gần khuôn mặt anh. Cô ngây ngẩn cả người, anh cũng ngây ngẩn cả người.
Sau đó lại cười ôm cô vào trong ngực.
"Em ghen, anh rất vui vẻ!" Ôm cô thật chặt, ít nhất hiện tại anh có thể cảm giác được Cổ Ngấn Nhi cũng thích anh.
"Đáng ghét!" Cô tựa vào trong ngực anh. Ai có thể nói cho cô biết tại sao ở trong ngực anh lại thoải mái ấm áp như vậy không?
"Ngày mai là thứ bảy rồi, em có muốn đi đâu chơi không? Chúng ta đi hẹn hò!" Anh ôm cô thật chặt, muốn biết cô có nơi nào muốn đến không, anh sẽ đi cùng với cô.
"Thứ bảy không có chuyện gì sao?" Cô không quên, Ðông Phương Tuyết Oánh đã mời anh tham gia tiệc sinh nhật của cô ấy.
"Ồ! Vậy mà anh cũng quên mất, anh sẽ bảo hai người Tử, Dương để bọn họ đem quà tới tặng cho cô ấy là được, dù sao cũng không phải là bữa tiệc quan trọng. Buổi hẹn hò của chúng ta vẫn quan trọng hơn." Chỉ còn có hơn nửa học kỳ, bọn họ có thể sẽ có mấy năm không gặp mặt nhau. Bây giờ, anh chỉ muốn hẹn hò vui vẻ với cô thôi.
"Nhưng mà, cô ấy có tức giận hay không?" Cô có chút lo lắng, ngày đó khi cô nghe thấy nhóm Trầm Phi Dương nói chuyện, cũng đã biết, Đông Phương Tuyết Oánh cũng thích Cung Tử Kỳ, chỉ là cho tới nay anh chưa hề đặt chuyện này vào trong lòng mình mà thôi.
"Sẽ không đâu, anh cũng không phải nhân vật quan trọng gì, vẫn là buổi hẹn của anh và em tương đối quan trọng hơn." Anh vẫn thích cảm giác khi đi cùng cô. Hơn nữa, anh cũng không thích cái loại hoạt động náo nhiệt đó. Mỗi lần đều làm cho anh đau đầu.
"Thứ bày này em phải làm việc, anh cũng muốn đi làm cùng em sao?" Cô vẫn đi làm ở khách sạn của Hoắc Huyền Lôi, anh khong quên đấy chứ!
"Anh xin nghỉ giúp em, về sau em đến nhà anh, nấu cơm cho anh. Anh trả tiền lương cho em, em nói xem có được hay không?" Anh rất thích ăn thức ăn cô làm, cho nên vô cùng hi vọng ngày ngày đều có thể được ăn.
"Em mới không cần!" Cô không cần như vậy, đến nhà anh nấu cơm cho anh ăn, nhất định ngày nào cũng sẽ bị anh sỗ sàng.
"Tại sao?" Anh không rõ.
"Không vì cái gì cả, dù sao chính là không được!" Cô thật sự không thích.
Cô còn chưa có lập gia đình, lại đến ở nhà một nam sinh, về sau nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì cô phải làm thế nào?
Hơn nữa, hiện tại cô vẫn chưa muốn làm bà nội trợ nấu cơm cho anh ăn.
"Giúp anh nấu cơm thì làm sao? Ít nhất mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy em, hơn nữa chúng ta có thể cùng nhau học tập, cùng nhau đọc sách, buổi sáng cùng đến trường học, như vậy không tốt sao?" Hiện tại anh đã có chút thích cảm giác như vậy.
"Tốt thì tốt, nhưng. . . . . ." Cô cảm thấy, vẫn là không tốt!
"Em cũng đã nói là tốt rồi, vậy thì quyết định như thế đi, anh đi nói chuyện với mẹ em, coi như em đến nhà em làm người giúp việc, bao ăn bao ở còn không làm trễ nải thời gian học tập của em." Anh rất tự nhiên đưa ra quyết định, nếu như để cho cô nói tiếp, cũng không biết anh còn phải nói bao lâu, anh vẫn nên tự quyết định trước thì hơn!
"Làm sao anh có thể như vậy, em cũng chưa đồng ý!" Cô không thích cảm giác như thế.
"Nhưng em cũng không nói em không đồng ý mà! Chúng ta cứ quyết định như vậy đi! Đi, anh dẫn em đi ăn tối!" Trên mặt anh tràn đầy nụ cười.
Nhìn anh cười, cô thật không đành lòng cự tuyệt.
Nhưng mà, nếu như làm thế này, cũng không biết mẹ của cô có đồng ý hay không.
Cổ Viêm có thể ước gì cô nhanh chóng rời đi, kể từ đêm hôm đó, ông ta đã không cho cô một sắc mặt tốt, mỗi ngày đều tỏ vẻ bực bội với cô.
Ít nhất hiện tại, cô cảm thấy rất vui vẻ, đặc biệt là thấy khuôn mặt tươi cười của Cung Tử Kỳ, cô đã rất vui vẻ rồi.
Thời gian đi chung với anh, mặc dù không phải là rất dài, nhưng mà mỗi lần đều có thể thấy khuôn mặt tươi cười của anh, vậy cũng đã đủ.
"Nghĩ cái gì vậy?" Ngồi ở bên bàn ăn, vẫn chưa chọn món ăn, cô đã bắt đầu ngẩn người.
"Tử Kỳ, anh có thể đồng ý với em một chuyện không?" Cô nhìn Cung Tử Kỳ, gương mặt nghiêm túc.
"Trước khi anh đồng ý với chuyện của em, em phải đồng ý với anh một chuyện trước, về sau gọi anh là Kỳ." Anh không thích nghe cô gọi anh là Tử Kỳ, vẫn thích cô gọi anh là Kỳ hơn.
"Được!" Cô gật đầu một cái.
"Nói đi, muốn anh đồng ý chuyện gì?"
"Về sau, không được không cười với em, em muốn được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh." Cô đưa tay nắm thật chặt bàn tay anh đang để trên bàn, nhìn Cung Tử Kỳ.
"Yên tâm, anh sẽ luôn luôn tươi cười với em. Nụ cười của anh, vĩnh viễn đều là của em!" Anh cười nói , anh cứ nghĩ là chuyện gì chứ!
"Nhưng mà khi ở trường anh không được cười với em." Cô không muốn chia sẻ nụ cười của anh với người khác.
"Tại sao?" Anh cũng không hiểu.
"Em hi vọng, nụ cười của anh chỉ thuộc về em!" Cô cúi đầu, biết mình nói như thế này nhất định sẽ đỏ mặt.
"Ừ! Nụ cười của anh chỉ thuộc về em!" Anh cười nắm tay cô.
"Muốn ăn gì? Mau chọn món ăn đi, sau khi ăn xong, anh dẫn em đến một nơi." Hôm nay, ngày đầu tiên bọn họ bắt đầu lui tới, anh muốn dẫn cô đi làm một chuyện mà bọn họ sẽ ghi sâu trong lòng, vĩnh viễn đều nhớ đến chuyện này.
"Anh ăn cái gì thì em ăn cái đó!" Đồ ăn trong này cô cũng chưa từng ăn qua, cũng không biết muốn một ăn cái gì?
"Được!" Anh gật đầu một cái, lập tức gọi món ăn.
Sau khi hai người ăn xong, Cung Tử Kỳ liền dẫn Cổ Ngấn Nhi, đi tới một cây cầu lớn. Đứng ở phía trên, ôm cô vào lòng, nói về chuyện xưa của cây cầu này.
Thật lâu trước kia, có một đôi bạn hẹn họ ngày đầu tiên đã đi đến cây cầu này, hai người ôm nhau thật chặt. Bọn họ đã sống với nhau trong suốt cả cuộc đời và đều vô cùng tin tưởng đối phương.
Mặc dù, bọn họ không nói ra ba chữ “anh yêu em” hay “em yêu anh”, lúc nào cũng giắt khóe miệng, nhưng mà ai cũng có thể cảm nhận được, bọn họ thật lòng yêu nhau, tình yêu giữa bọn họ, giống như tuyết ngàn năm vĩnh viễn không tan, rất đẹp! Rất đẹp.
"Ngấn Nhi, cả đời này, chỉ cần em không rời khỏi anh...Anh vĩnh viễn đều sẽ không rời xa em!" Anh rất nghiêm túc với phần tình cảm mà anh dành cho cô, anh hi vọng bọn họ sẽ có thể ở chung với nhau cả đời.
"Anh. . . . . ." Cô nhìn Cung Tử Kỳ, không nghĩ tới, anh sẽ nói như vậy.
"Tin tưởng anh không?" Nhìn ánh mắt của anh, cô gật đầu.
Nếu như, không có lý do nào khiến cô nhất định phải rời đi, cô cũng sẽ không rời khỏi anh.
Cô tựa vào trong ngực anh, ôm anh thật chặt, cảm nhận được nhịp đập trái tim anh.
Hai người cứ an tĩnh ôm nhau như vậy, an tĩnh hưởng thụ giờ khắc yên bình này.
*
Thứ bảy, Cung Tử Kỳ thật sự không tham dự bữa tiệc sinh nhật của Đông Phương Tuyết Oánh, mà là lái xe chở Ngấn Nhi ra ngoài thành phố chơi. Cho đến nửa đêm hai người mới về đến thành phố O.
Gần tối ngày thứ sáu, Cung Tử Kỳ đã đến nhà Cổ Ngấn Nhi, nói với cha mẹ cô chuyện sẽ để cô đi làm trong nhà anh, một tháng sẽ cho cô thời gian nghỉ ngơi hai ngày, tiền lương tính theo tháng, mỗi tháng tiền lương khoảng từ 3000 đến 5000, ngoài ra còn có tiền thưởng và vài mục khác.
Cổ Viêm lập tức đồng ý, lại đi vào trong phòng cô, thu dọn quần áo, sách vở tất cả đều cho vào rương hành lý kéo ra ngoài cho cô. Cổ Ngấn Nhi vốn muốn từ chối lời đề nghị này nhưng nhìn bộ dáng này của cha, cũng hết hy vọng.
Mặc dù mẹ Cổ rất tức giận, nhưng cũng không dám nói thêm gì.
Dù sao tính tình của Cổ Viêm bà hiểu rất rõ ràng, bà phải nói thêm cái gì nữa đây? Cho dù bà có nói thêm gì nữa thì ông ta cũng sẽ không giữ Ngấn Nhi lại.
Khi ông ta nói ra chuyện Cổ Ngấn Nhi không phải con ruột của ông ta thì ông ta vẫn luôn tìm cách đuổi Ngấn Nhi ra khỏi nhà.
Hiện tại, đây không phải là cơ hội rất tốt sao? Đã có cơ hội, ông ta lập tức sẽ đuổi con bé ra khỏi nhà.
"Vẫn đang đau khổ vì hành động của cha em sao?" Thấy Cổ Ngấn Nhi chơi một ngày, sau khi trở lại chỗ ở của anh lại tựa vào trên ghế sa lon, trên mặt có vẻ ưu thương nhàn nhạt .
"Kỳ, anh nói xem em có phải là một gánh nặng không? Cho nên cha mới nóng lòng đuổi em ra ngoài như vậy sao?" Cô thật không nghĩ ra, cho dù cô không phải là con ruột của cha, cha cũng không đến nỗi phải làm như vậy chứ!
"Đứa ngốc, em đang nghĩ cái gì vậy? Em đương nhiên không phải là gánh nặng, em là người qua