sau khi ghe thấy các nhân viên oán trách đã cùng nhau chạy tới trong phòng làm việc của tổng giám đốc nói chuyện.
“Không phải tôi đã nói với cô ấy rồi sao nhưng mà cô ấy một câu cũng không nghe. Các anh cứ về làm việc, trấn an mọi người đi, tôi thử đi thương lượng lại với cô ấy một chút xem sao. Tăng tiền lương, làm hết sức khiến mọi người thỏa mãn.”
Ông nghĩ, cũng chỉ có thể nói thế, làm hết sức mình, để mọi người ngày ngày làm thêm giờ, ông cũng cảm thấy không tốt lắm, nhưng mà nếu như không làm như vậy, cũng không thể hoàn thành việc Thôi Thục Viện giao cho, bọn họ còn có thể làm như thế nào nữa chứ?
Bọn họ đều là làm việc cho người ta, nếu như không làm như vậy, bọn họ sẽ mất đi công việc này. Nhưng mà nếu như có làm như vậy, bọn họ cũng có khả năng sẽ mất đi công việc này bởi vì không thể hoàn thành. Nếu thế thì, bọn họ vẫn nên chờ cô ấy sa thải mình, nếu như bị sa thải, ít nhất bọn họ còn có thể cầm một số tiền bồi thường gì đó, nếu như tự mình từ chức, nhìn tính tình cô ta như vậy, chắc chắn sẽ không trả tiền lương cho bọn họ. Vậy không phải là bọn họ đã làm không công, bận rộn trong suốt thời gian dài như vậy sao?
“Được rồi, nếu ông đã nói như vậy thì chúng tôi sẽ trở về nói lại với các nhân viên. Nếu như thật sự không thay đổi được, tự chúng tôi sẽ nói!” Mấy quản lý cùng gật đầu. Hiện tại trừ việc đó ra, bọn họ còn có biện pháp gì nữa đâu?
Nếu như không làm như vậy, bọn họ cũng không biết tiếp theo phải làm như thế nào.
“Được! Các anh trở về đi, chờ tổng giám đốc trở lại, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.” Bọn họ gật đầu. Bây giờ tìm việc cũng không dễ dàng, lại nói tiền lương ở Thôi Phác cũng không kém nhiều so với Lôi thị và Tử Mị, yêu cầu cũng không cao như Lôi thị và Tử Mị. Nhưng mà bọn họ làm việc ở đây cũng mệt mỏi không kém. Mặc dù còn có một công ty không kém so với ba công ty này là Hoắc thị nhưng mà Hoắc thị vẫn không thể so sánh với ba công ty này
"Bạn của tôi nới với tôi là mấy ngày nay Thôi Phác vẫn đang lôi kéo các khách hàng của chúng ta, anh nghĩ chúng ta đã phải ra tay chưa?" Dạ Thiên đã sớm lấy được tin tức, không ngờ cái cô Aimee này lại là một người vụng về hấp tấp như vậy. So với Thôi Thục Viện, thì ít nhất Thôi Thục Viện còn có chút thông minh. Nhưng mà anh hoàn toàn không nghĩ tới, chị gái sinh đôi của cô – Aimee lại là một người không có đầu óc như vậy. Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được, cái danh sách khách hàng kia là giả thế nhưng cô ta lại vẫn ngu ngốc để cho nhân viên trong công ty bận rộn đi tìm những người đó, lôi kéo bọn họ nói chuyện hợp tác như thế.
"Tùy cô ta đi. Anh cho cô ta cái danh sách kia cũng không phải là thật, cô ta cũng không chiếm được cái gì tốt cả. Có thể chuyện này còn gây tổn thất cho công ty của cô ta nữa đấy." Cung Hình Dực cảm thấy không sao cả. Dù thế nào đi nữa thì công ty của anh vẫn có thể buôn bán bình thường, hơn nữa đã có một vài khách hàng cũ trở về hợp tác với công ty anh, cũng đã ký hợp đồng, anh không cần phải lo lắng gì nữa.
Nếu hiện tại, cô ta đang vội vàng kiếm khách, nhận đơn đặt hàng thì bọn họ cũng có thời gian nghỉ ngơi cho khỏe, đợi cô ta chơi đã. Có thể bọn họ cũng không cần phải tự mình đối phó với cô ta. Cái kiểu làm việc như thế này của cô ta chắc chắn không có mấy người trong công ty khâm phục, sớm muộn gì những nhân viên kia cũng sẽ chạy sạch.
"Ừ, buổi tối muốn đi uống một chén không? " Dạ Thiên đột nhiên đề nghị.
"Không, ý định của tôi là về nhà. Phải ở cùng Dao Dao nhiều hơn một chút, khi ở cùng cô ấy, tôi có thể tìm lại một chút trí nhớ." Anh vẫn là một người đàn ông tốt. Đi làm, tan việc là về thẳng nhà, hơn nữa trong công ty cũng rất ít khi có tiệc xã giao thế nên thời gian rảnh rỗi của anh lại nhiều hơn một chút.
"Được rồi! Anh đã không đi, vậy tôi cũng về nhà chăm sóc vợ thôi." Tô Tiếu Tiếu cũng sắp sinh rồi, anh phải ở cạnh cô ấy nhiều hơn trước.
"Ừ! Vợ anh cũng sắp sinh rồi, có thể ở bên cạnh chăm sóc cô ấy nhiều hơn một chút thì nên tận dụng thời gan đi! Cũng đừng giống như tôi, cho tới bây giờ tôi vẫn hối hận vì quyết định đi Hàn Quốc, lúc Dao Dao sinh hai đứa bé cũng không thể ở bên cạnh cô ấy.
"Ừ!" Dạ Thiên gật đầu.
Xe vừa về đến cửa nhà đã thấy một chiếc xe thể thao đỏ rực như lửa đỗ ở bên ngoài.
"Xem ra, cô ta đến rồi!" Xe này trừ Aimee ra, bọn họ không đoán ra còn có ai khác nữa.
"Tôi vào trước!" Cung Hình Dực mở cửa xe, lập tức đi vào bên trong. Cái cô Aimee này đột nhiên chạy tới làm gì, có chuyện gì sao?
Không phải cô ta muốn đối phó với Tống tâm Dao chứ? Anh có chút lo lắng, vội vàng chạy vào nhà.
"Cô Thôi, nghe chồng tôi nói, ít ngày trước cô đã trở về Hàn Quốc rồi mà, tại sao trở về cũng không nói với chúng tôi một tiếng để chúng tôi đi đón cô chứ?!" Tống Tâm Dao ngồi trên ghế sa lon, nhìn Thôi Thục Viện. Lúc rời đi, cô ấy đã nói những lời như vậy làm cho cô rất cảm động, ít nhất cô cảm thấy cô ấy đã thay đổi tốt hơn, hơn nữa còn thật lòng chúc phúc cho hai người bọn cô.
"Tôi tới, đương nhiên là vì có chuyện chưa hoàn thành rồi!" Aimee cười nhạt. Cô gái tên Tống Tâm Dao này dáng dấp cũng không có gì đặc biệt, lại có thể khiến Cung Hình Dực nhớ ra chuyện lúc trước, hơn nữa còn bỏ cả Thôi Phác, trở lại ngôi nhà này.
"Cô Thôi, cô còn chuyện gì chưa hoàn thành vậy?" Cô có chút ngạc nhiên.
"Đương nhiên là chuyện lấy Tử Mị về tay chúng tôi, cô Cung sẽ không quên chuyện này chứ?" Aimee cười lạnh.
"Cô Thôi, không phải cô đã nói là sẽ không ra tay với công ty của chúng tôi nữa rồi sao? Tại sao đột nhiên lại thay đổi như vậy?" Cô không hiểu, tại sao cô ấy lại thay đổi nhanh nhua vậy, vừa mới nói sẽ không giành công ty với bọn họ, lập tức đã thay đổi, nói là muốn cướp công ty của bọn họ rồi.
"Cô Cung, cô nghĩ đó là ý muốn của tôi sao? Nếu là như vậy, ban đầu tôi đã không dùng hết mọi phương pháp xử lý, ra tay với Cung Hình Dực như thế rồi!" Thôi Thục Viện, cái người phụ nữ vô dụng kia lại dám nói với bọn họ là sẽ không ra tay với công ty bọn họ nữa. "Cô. . . . . ." Tống Tâm Dao cảm giác cô ta thật sự rất nhàm chán.
Lừa bọn họ như vậy cô ta cảm thấy rất vui sao?
“Cô Aimee, hình như cô rất tự tin về mình nhỉ!” Cung Hình Dực đi vào nhà, mới vừa nghe lời cô ta nói anh đã hiểu rõ ràng.
“Cung Hình Dực không hổ là Cung Hình Dực, nhanh như vậy đã nhận ra tôi không phải Thôi Thục Viện.” Aimee quả thực không nghĩ tới, anh ta sẽ biết thân phận của mình, hơn nữa ngay cả tên của cô anh ta cũng biết.
“Chuyện này còn không phải nên cảm ơn cô sao? Cô to gan như vậy, dám phun tên của mình lên thân xe!” Cung Hình Dực cười nhạt, đi tới bên cạnh Tống Tâm Dao, hôn một cái lên trán cô.
Thật ra thì đó cũng không phải là do Aimee phun, chẳng qua đây là một phần lễ ra mắt của Cung Hình Dực dành cho cô ta.
“Cái gì?” Aimee vội vàng chạy ra, nhìn thấy trên xe mình bị phun lên lớp sơn trắng, trên đó viết tên của cô.
“Anh…”
“Không biết cô Aimee có hài lòng với phần lễ ra mắt này của Cung Hình Dực tôi đây không?” Cung Hình Dực nhàn nhạt mở miệng, vẫ là rất hài lòng với kiệt tác của mình.
“Anh Cung, cảm ơn bức vẽ của anh, mặc dù có chút khó coi nhưng mà đã khá lắm rồi. Nhưng mà tôi làm sao dám nhận đây? Chẳng qua tôi cảm thấy, xe của anh cũng có thể vẽ lên một chút gì đó làm hình trang trí!” Cô muốn báo thù. Đây chính là chiếc xe cô mới mua, thế mà anh ta lại dám vẽ lên như thế, sau này khi muốn ra ngoài cô phải làm như thế nào?
“Cô Aimee, vậy thì cám ơn ý tốt của cô rồi, Cung Hình Dực tôi cũng chỉ vì cảm thấy xe của cô quá mức đơn điệu, không xứng với cô cho nên mới giúp cô trang trí thêm một ít hoa văn thôi mà. Nếu như cô không thích, tôi có thể giúp cô chà xát, không biết cô cảm thấy như thế nào?” Cung Hình Dực đi ra, cầm theo dao gọt trái cây ở trên bàn.
“Anh Cung, vẫn nên thôi đi, tôi cảm thấy như vậy cũng tốt lắm!” Cô ta cắn răng nghiến lợi. Trên Cung Hình Dực đáng chết này lại dám vẽ xe cô như vậy, cô nhất định phải báo thù. Ngày mai cô sẽ tìm người vẽ vài hình lên xe của anh ta, nếu không sẽ không thể hóa giải cơn giận trong lòng cô.
“Nếu cô Aimee đã thích như vậy thì cũng không cần nhắc lại nữa! Không phải cô tới nhà họ Cung tôi là vì có chuyện muốn nói sao?” Cung Hình Dực cười lạnh trong lòng, người phụ nữ này nhất định sẽ báo thù, xem ra ngày mai nah không có đi xe tới công ty, nên để tài xế đưa đón tầm vài ngày.
“Thật ra thì cũng không có chuyện gì! Tôi còn có chuyện cần giải quyết, không quấy rầy vợ chồng hai người nữa!” Nói xong, cô ta lập tức lên xe, đi thẳng đến chỗ bảo dưỡng xe ô tô.
Chỉ là, vừa rồi cô ta còn chưa kịp nhìn thấy bên kia xe. Nếu như cô ta nhìn thấy bên kia, chắc chắn cô ta sẽ nổi điên đến muốn giết người.
“Chồng, anh cũng thật là!” Tống Tâm Dao khi nhì thấy cô ta ra xe, trên xe kia còn vẽ hình một con rùa thì thực sự cô muốn cười mà lại không dám cười.
“Bà xã à, em cảm thấy trình độ vẽ tranh của anh như thế nào?” Cung Hình Dực kéo Tống Tâm Dao vào lòng hỏi.
“Không tệ, có thể chọc tức cô ta!” Tống Tam Dao cười nhạt, ngoan ngoãn tựa vào trong ngực anh. Ngực anh vĩnh viễn đều ấm áp như thế này.
“Cha, mẹ, hai người đang đợi chúng con sao?” Kỳ Kỳ và Điềm Điềm vừa xuống xe đã thấy Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực đứng ở ngoài cửa, nghĩ là hai người đang đợi chúng nó.
“Mẹ, mẹ có nhìn thấy chiếc xe thể thao vừa mới chạy qua không? Phía trên vẽ đầy rùa đen, khiến con và anh trai cười mãi thôi!” Khi Điềm Điềm nhìn thấy chiếc xe kia, thật sự cảm thấy như bị sét đánh vậy. Lại có người yêu thích làm chuyện như vậy sao? Sao lại vẽ rùa đen lên chiếc xe thể thao yêu quý của mình như thế chứ?
“Ha ha ha, các con nhìn thấy sao?” Cung Hình Dực cười to.
“Có nhìn thấy ạ!” Kỳ Kỳ và Điềm Điềm đáp một tiếng, xem ra cha mẹ chúng cũng nhìn thấy.
“Vẽ như thế nào?” Cung Hình Dực muốn biết, hai đứa sẽ đánh giá như thế nào.
“Vẽ tốt lắm, không ngờ người đó lại có sở thích như vậy, nếu như con không có nhìn lầm thì đó còn là một người phụ nữ.” Điềm Điềm rất hưng phấn, bởi vì đã lâu cô bé không nhìn thấy chuyện đáng kinh ngạc như vậy rồi.
“Cha của các con vẽ đấy!” Tống Tâm Dao chỉ chỉ Cung Hình Dực đứng bên cạnh, thật sự rất khâm phục anh.
Xem ra, Aimee sẽ bị người ta chê cười khá nhiều đấy, không biết cô ta sẽ có phản ứng như thế nào.
“Cha, người đó là ai vậy? Tại sao cha lại làm vậy với cô ta?” Kỳ Kỳ ngạc nhiên hỏi.
“Là một người phụ nữ muốn tự làm mất mặt mình. Nếu như không giáo huấn cô ta, cô ta sẽ không nghe lời.” Cung Hình Dực kéo tay Kỳ Kỳ và Điềm Điềm, thấy không còn tay kéo Tống Tâm Dao nữa nên trực tiếp ôm vô vào trong ngực, không để cho cô tránh ra.
“Về nhà ăn cơm nào!” Một gia đình thật vui vẻ cùng nhau đi vào trong nhà.
Aimee cảm thấy rất kỳ lạ. Tại sao trong lúc cô đi đường, những xe đi bên cạnh lại luôn nhìn chằm chằm vào xe cô một lúc lâu như thế? Còn có vài người huýt sáo trêu chọc làm cô cảm thấy vô cùng bực mình.
Nhưng khi đến chỗ bảo dưỡng xe, cô mới nhìn thấy hình con rùa đen trên thân xe bên kia. Không trách được những người qua đường đó lại cười lớn như thế, hơn nữa còn khen cô có thẩm mỹ. Cô còn tưởng rằng bọn họ thấy xe của cô đẹp, cho nên mới nói như vậy, nhưng mà hiện tại cô hoàn toàn có thể hiểu được, bọn họ đang cười nhạo mình.
"**, Cung Hình Dực, anh cứ nhớ đấy." Cô nói bằng tiếng Hàn, nh