ậy? Chính là vì để ông ấy có thể tạo ra một vương quốc, ông ấy muốn có một đế quốc thương mại, muốn trở thành người lãnh đạo tối cao trong vương quốc đó. Ở Hàn Quốc ông ấy đã xây dựng cho mình một vùng trời, chúng tôi đã giúp ông ấy chiếm đoạt được không biết bao nhiêu công ty. Một khoảng thời gian trước, ông ấy nhìn thấy tên công ty anh xếp trước, cho nên mới thành lập Thôi Phác ở thành phố O, muốn nhờ vào đó để đánh bại Tử Mị, nhưng mà ông ấy không biết thực lực của Tử Mị như thế nào. Khi vừa mới bắt đầu, chỉ giành khách hàng của Tử Mị, giành thị trường tiêu thụ của Tử Mị mà thôi.
Nhưng mà, cuối cùng ông ấy biết chuyện anh muốn đến Hàn Quốc, vì vậy ông ấy lập tức cho người theo dõi anh từ phi trường đến Hàn Quốc. Khi anh ở trong khách sạn, bỏ thuốc anh sau đó lại nói dối là anh đã gặp tai nạn xe cộ su khi rời khỏi sân bay.
Còn lại, tất cả những gì đã xảy ra, tôi không cần nói thêm nữa, anh cũng đều biết rồi!
Vì sao tôi lại đột nhiên quyết định không xuống tay với công ty của anh nữa? Cũng chính là bởi vì, tôi hi vọng gia đình tôi có thể hạnh phúc giống như gia đình anh. Tôi có thể nhận ra được, anh chưa hoàn toàn nhớ ra, nhưng mà tình cảm của anh đối với bọn họ, vẫn luôn chưa từng thay đổi. Cho nên tôi hiểu rất rõ, trong lòng anh, vẫn luôn nhớ tới bọn họ, chỉ là anh không nhớ rõ tên của bọn họ, hoặc là tướng mạo của họ mà thôi!
Tôi thật sự vô cùng cảm động khi nhìn thấy anh và cô Tống yêu nhau như vậy. Tôi thật sự vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ với cô ấy. Tôi hâm mộ bởi vì cô ấy có thể lấy được người đàn ông ưu tú lại yêu cô ấy như vậy; tôi ghen tỵ tại sao anh lại yêu cô ấy mà không phải yêu tôi chứ?
Mặc dù thời gian chúng ta quen biết nhau không dài, nhưng mà anh thật sự đã hấp dẫn tôi. Tôi cho rằng anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhớ ra, như vậy chúng ta có thể sẽ luôn ở cùng nhau.
Hiện tại tôi mới phát hiện ra, ý nghĩ của tôi là sai lầm rồi. Cho dù anh không nghĩ ra, nhưng trong lòng anh vẫn luôn chỉ có một người phụ nữ là Tống tâm Dao.
Tôi sẽ chúc phúc cho hai người, chúc hai người hạnh phúc!
Nếu như, một ngày nào đó có người giống hệt tôi xuất hiện, anh hãy hỏi cô ấy một câu: "Cô cảm thấy màu đỏ và màu đen màu nào đẹp hơn?”
Nếu như cô ấy nói là "Đỏ" như vậy cô ấy nhất định là chị của tôi Aimee, nếu như nói: "Đen" như vậy nhất định là tôi.
Chị ấy không biết nhưng mà tôi lại rất rõ ràng, chị ấy không biết tôi thích màu đen, nhưng mà tôi lại biết chị ấy thích màu đỏ.
Cám ơn sợi dây chuyền của anh, tôi rất thích!
Thôi Thục Viện đã viết!
Cung Hình Dực xem xong tất cả nội dung. Cô đã nghĩ thông suốt, cho nên mới cho anh biết, cô sẽ không trở lại quấy rầy cuộc sống của bọn họ, nhưng mà người chị của cô ấy còn không biết có đến đây nữa hay không.
Nếu như Thôi Sử Viễn thật sự muốn làm như vậy, chắc chắn cô ta sẽ đến!
Chỉ là, không rõ cô ta có nhanh chóng đến đây hay không thôi.
"Anh nói, Thôi Thục Viện đã rời khỏi thành phố O rồi hả?" Dạ Thiên ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn tài liệu điều tra của mình, có chút khó tin tưởng với việc Thôi Thục Viện dễ dàng buông tha như vậy.
"Đúng! Nhưng lo lắng là chị của cô ấy sẽ đến!" Khi anh ở Hàn Quốc, không hề gặp Aimee, càng không biết cô ta là người phụ nữ như thế nào. Nếu như cô ta là người phụ nữ có lòng dạ độc ác, chắc chắn sẽ không dễ đối phó như trước nữa.
Mặc dù không thích Thôi Thục Viện, nhưng ít nhất cách làm của cô ấy cũng không phải của người có lòng dạ độc ác.
Mọi người đều nói, trong hai chị em sinh đôi, cũng sẽ có một tốt, một xấu. Nếu như nói cả hai đều xấu, như vậy Thôi Thục Viện thay đổi tốt hơn, như vậy người xấu xa chắc hẳn là Aimee rồi. Nếu như không phải là Aimee, Thôi Thục Viện cũng sẽ không buông tha nhiệm vụ lần này để quay về Hàn Quốc.
Nếu như, Thôi Sử Viễn thật sự muốn lật đổ công ty của anh, vậy thì ông ta nhất định sẽ không dễ dàng buông tha như thế. Xem ra Thôi Thục Viện dữ nhiều lành ít rồi, chỉ hy vọng cô ấy không xảy ra chuyện gì.
"Cô ấy còn có chị sao?" Dạ Thiên tựa vào trên ghế sa lon, thật sự thú vị nha! Em không được còn có chị!
Bọn họ tính toán làm cái gì? Chẳng lẽ họ cho rằng có thể lật đổ được Tử Mị thật sao?
"Đúng! Hơn nữa còn là chị em song sinh, thật sự không nhận ra được." Mặc dù Thôi Thục Viện đã để lại phương pháp để nhận ra hai người, nhưng mà cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Nếu như Aimee cũng biết cô ấy thích màu đen thì sao đây? Như vậy bọn họ có thể dùng phương pháp gì để nhận ra Thôi Thục Viện, bây giờ nghĩ lại, vẫn phải chờ xem như thế nào.
Chuyện này, xem ra không thể dễ dàng giải quyết rồi.
"Đúng, quả thật là khó nhận biết, nhưng mà anh có biết phương pháp để nhận ra hai người bọn họ không? Anh và Thôi Thục Viện cũng đã ở cùng nhau một thời gian, trên người cô ấy có cái gì đặc biệt không, vết bớt hoặc là cái gì khác?" Nếu như có, chỉ cần tìm nhân viên, để cho cô ấy đến spa là có thể biết được.
"Anh nghĩ tôi là ai hả? Tôi chưa chạm vào cô ấy. Nhưng mà trên lưng cô ấy hình như có một hình vẽ, lần trước trong buổi tiệc tôi đã thấy được." Cái hình vẽ đó khiến nh suy nghĩ một thời gian dài, tại sao trên lưng cô lại có hình vẽ như vậy, nếu như không phải là bớt vậy thì là cái gì? Chính cô ấy tự vẽ lên sao?
"Ừm, chúng ta cứ chờ trước đã. Nếu như cô ấy có xuất hiện lần nữa, sẽ để cho thư ký mời cô ấy đi spa, lập tức có thể biết!" Cung Hình Dực gật đầu, đồng ý cách làm của anh.
"Tôi tra được rồi, ngày hôm qua Thôi Thục Viện đã ngồi chuyến bay trở về Hàn Quốc. Có lẽ sau khi rời khỏi nhà họ Cung, cô ấy chỉ đến công ty một chuyến viết lá thư này cho anh rồi đi luôn." Anh chỉ vào lá thư trong tay Cung Hình Dực nói. Xem ra Thôi Thục Viện vẫn có chút cảm tình với Cung Hình Dực.
"Cậu tra chỗ ở của Thôi Sử Viễn ở Hàn Quốc thử xem. Tôi sẽ để Phong đến Hàn Quốc xem xét tình hình. Tôi cảm thấy hình như cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó rồi." Cô ấy trở về như vậy, Thôi Sử Viễn nhất định sẽ không bỏ qua, trong lòng anh có dự cảm không tốt, không biết có phải bởi vì cô trở về Hàn Quốc sẽ xảy ra chuyện gì hay không.
Nhưng m, lại cảm thấy không phải! Chẳng lẽ là Aimee thật sự tới thành phố O sao?
"Kỳ quái!" Dạ Thiên nhìn bản ghi chép vé máy bay từ Hàn Quốc."
"Thế nào?" Cung Hình Dực đi tới bên cạnh anh ngồi xuống.
"Anh xem, Thôi Thục Viện rõ ràng là mười hai giờ rưỡi trưa ngày hôm qua vừa đến Hàn Quốc, nhưng lúc một giờ, cô lại ngồi chuyến bay một giờ trưa ngày hôm qua về thành phố O rồi!" Nếu như nói là thôi Thục Viện tới, cũng không có nhanh như vậy a!
"Tôi thấy, có thể không phải là Thôi Thục Viện, anh có thể theo dõi ở sân bay không?" Nếu như có thể, anh muốn xem hai người kia có khác nhau không, khác nhau như thế nào.
"Tôi thử xem một chút!" Dạ Thiên cũng muốn xem, hai người kia có phải cùng một người hay không. Nếu như là cùng một người, Thôi Thục Viện rõ ràng đã nói trong thư là mình sẽ không trở lại thành phố O thế nhưng mới trở về được nửa giờ cô đã lại bay tới thành phố O.
Việc mang đến cho anh một cảm giác, không giống thôi Thục Viện, vô cùng có khả năng chính là Aimee.
"Là mười hai giờ bốn lăm đặt vé máy bay, xem ra chỗ ở của Thôi Sử Viễn rất gần sân bay." Nếu như không ở gần, bọn họ không thể nào một tới một đi sau nửa giờ, cũng phải dùng hết thời gian khá dài. Hơn nữa, Thôi Thục Viện thích ăn thịt nướng Hàn Quốc như vậy, dường như mỗi ngày đều phải ăn. Người phụ nữ đang đến đây cho bọn họ có cảm giác, chính là Aimee. Nếu như không phải là cô ta..., bọn họ thật sự không tin tưởng, đó sẽ là Thôi Thục Viện.
"Anh xem!" Không đến mười phút, Dạ Thiên đã phá Hàn Quốc được mật mã trong phòng quan sát ở phi trường, tìm đến đoạn theo dõi lúc mười hai giờ rưỡi, từ trong đó tìm ra hình ảnh Thôi Thục Viện.
"Thôi Thục Viện không phải là người phụ nữ ăn mặc khiêu gợi như vậy, hơn nữa cho tới bây giờ cô ấy chưa từng mặc màu đỏ chót." Xem ra, cô ta quả thật là Aimee, Thôi Thục Viện cho anh phương pháp kiểm tra, có thể không sai.
"Ừ! Phong cách của hai người bọn họ có chút không giống nhau!" Một người nhìn qua, tương đối an tĩnh, một người nhìn qua, có chút cảm giác phóng thoáng.
"Xem ra, chúng ta phải cẩn thận!" Cung Hình Dực tựa vào trên ghế sa lon, hai người kia khác biệt rất lớn, bọn họ vẫn phải cẩn thận một chút.
Hai người tính tình không giống nhau, làm việc cũng sẽ rất khác nhau. Vì an toàn, xem ra anh phải thuê thêm bảo vệ, bảo vệ gia đình mình.
Từ trong miệng Dạ Thiên biết được chuyện về Mộc Thanh Thanh, anh hiểu rõ, anh không muốn để cho bọn họ phải chịu đựng chuyện như vậy một lần nữa.
Sau khi đến công ty, Aimee lập tức đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc, xem một số tài liệu và cả danh sách khách hàng của Tử Mị.
"Thật không ngờ, Thôi Thục Viện lại có thể lấy được cái này!" Nhìn danh sách, cô ta nghĩ nếu như kéo được tất cả mọi người trong danh sách này về công ty mình, chắc chắn trong vòng nửa tháng là có thể hạ gục được công ty bọn họ rồi.
"Gọi Tam Chân Mộc Điền tới gặp tôi!" Sau khi nhắn lại với thư ký cô ta ngồi thẳng lên trên bàn làm việc.
Cái bàn này thật đúng là thoải mái, nếu như có thể ngồi xuống vị trí này, đối với cô cũng không khó, chỉ cần lấy được Tử Mị, vậy thì cô muốn cái gì mà không được chứ?
Thôi Sử Viễn từ trước cho tới nay, đều không công bằng, không đối xử tốt với cô nhưng lại vô cùng yêu quý Thôi Thục Viện. Lần này Thôi Thục Viện xảy ra chuyện, cô càng phải nắm chặt lấy cô hội, kéo Thôi Thục Viện xuống ngựa. Như vậy con gái lớn nhà họ Thôi là cô đây, cũng không khiến cho người ta xem thường, cũng không để Thôi Sử Viễn cảm thấy cô vô dụng nữa.
Cô sẽ không để cho bọn họ coi thường mình, lần này chính cơ hội tốt nhất của cô.
"Cô Thôi, một ngày nay cô đi đâu vậy? Chúng tôi tìm cô rất vất vả đấy!" Tam Chân Mộc Điền vừa mới bước vào phòng đã chạy thẳng tới trước bàn làm việc.
"Ông là Tam Chân Mộc Điền đúng không?" Tam Chân Mộc Điền gật đầu một cái, lại cảm thấy có chút kỳ quái. Không phải cô biết ông là ai rồi sao? Vì sao lại hỏi ông có phải Tam Chân Mộc Điền hay không chứ?
"Cô Thôi, cô không biết tôi là ai sao? Tại sao đột nhiên lại hỏi như thế?" Ông vẫn có chút ngạc nhiên, nếu như không hỏi, có lẽ cả ngày hôm nay ông sẽ không yên tâm làm việc.
"Tôi không thể hỏi sao?" Amiee thiếu chút nữa đã quên mất mình bây giờ là Thôi Thục Viện. Nếu như không biết ai là tổng giám đốc tạm quyền trong công ty thì thật không ổn chút nào.
"Không có, không có, không có! Cô Thôi muốn hỏi bao nhiêu lần cũng không thành vấn đề!" Tam Chân Mộc Điến thấy cô nổi giận, vội vàng nói lấy lòng.
Tam Chân Mộc Điền len lén lau mồ hôi. Trước kia ông thấy Thôi Thục Viện cũng không nóng nảy như vậy, tại vì sao chỉ trong chốc lát lại thay đổi nhiều đến thế.
"Không có là tốt rồi! Danh sách này ông cầm đi đi, tôi gia hạn cho ông trong vòng một tuần lễ, phải kéo được một nửa số khách hàng trong danh sách này về đây, nếu không làm được ông cứ chờ bị sa thải!" Tam Chân Mộc Điền nhận lấy danh sách trong tay cô, nhìn xuống số người trên danh sách đó. Danh sách này có 7 tờ, mỗi tờ đều có hai mươi mấy người. Trong một tuần lễ, phải kéo về hơn một nửa, vậy không phải toàn bộ người trong công ty, đều phải ra ngoài làm việc sao, mà có thể vẫn không kéo được những khách hàng này về nữa.