iệng nói, muốn lấy được Tử Mị về dưới tên mình, nhưng mà chắc chắn mục đích của bọn họ không chỉ có như thế. Nếu quả thật mục đích của bọn họ chỉ có vậy thì người giống như Thôi Thục Viện sẽ không đi rêu rao khắp nơi như thế.
*
"Tổng giám đốc!" Thư ký chạy vào, nhìn anh nói.
"Có chuyện gì sao?" Phác Tuấn Hi nhìn anh ta một cái, có chuyện gì mà phải chạy đến đây tìm anh?
"Đã xảy ra chuyện rồi!" Thư ký cúi đầu, không dám nhiều lời.
"Chuyện gì?"
"Người ở bộ phận tiêu thụ đánh nhau với người ở bộ phận nhân sự!" Thư ký cũng mới vừa nhận được thông báo, rốt cuộc bọn họ vì sao lại đánh nhau, anh ta cũng không rõ.
"Đi!" Đúng là người trong công ty này đều là người không an phận.
Khi bọn họ đi tới phòng tài vụ khung cảnh đã hỗn loạn tưng bừng. Phác Tuấn Hi nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, bọn họ rốt cuộc là nhân viên hay là lưu manh vậy? Lại dám đánh nhau ở trong công ty, nếu như chuyện này truyền ra vậy công ty bọn họ có cần danh tiếng nữa hay không vậy?
"Tất cả dừng tay lại cho tôi!" Xem ra, anh phải ở lại để dẹp đám nhân viên này. Nhân viên ở đây thật sự có thế lực có thể làm gì mình thích sao?
Anh càng ngày càng nghi ngờ, có phải anh nên đổi một nhóm nhân viên mới không?
"Tổng giám đốc, anh cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng đi! Nếu như không cho chúng tôi câu trả lời thích đáng, tất cả nhân viên ở bộ phận tiêu thụ chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi công ty." Quản lý bộ phận tiêu thụ đi tới, tây trang trên người đã bị nhàu nát, xô lệch.
"Các anh tới đây để đi làm hay là tới đây để đánh nhau? Tới phòng làm việc của tôi!" Phác Tuấn Hi muốn nhìn xem bọn họ rốt cuộc tới đây để làm cái gì? Nếu như là tới đánh nhau, như vậy anh không có lý do gì để giữ những người này ở lại, nếu như tới đi làm, anh vẫn chưa từng nghe thấy ai nói người ở hai ngành khác nhau trong cùng công ty lại đánh nhau. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, danh dự của công ty bọn họ để ở đâu rồi? Công ty bọn họ, có còn muốn làm ăn ở chỗ này hay không vậy?
"Nói đi! Rốt cuộc là vì chuyện gì?" Phác Tuấn Hi ngồi vào bàn công tác, nhìn tất cả nhân viên hai ngành ở trước mặt. Không chỉ nhân viên nam động thủ đánh nhau, ngay cả nhân viên nữ cũng vậy.
"Tổng giám đốc, là nhân viên bộ phận nhân sự gây chuyện trước!"
"Tổng giám đốc, là nhân viên bộ phận tiêu thụ gây chuyện trước!"
Hơn mười cái miệng thi nhau nói, anh căn bản không thể nghe rõ, rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì, hơn nữa mỗi người đều đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người người khác, hoàn toàn không để người tổng giám đốc như anh đây vào mắt.
"Đủ rồi!" ‘Bộp’ một tiếng, anh dùng lực đạp lên bàn làm việc, tất cả nhân viên đều giật nảy mình.
"Những người khác câm miệng cho tôi, quản lý bộ phận tiêu thụ, anh nói trước đi!"
"Tổng giám đốc, chuyện là như thế này, sáng nay, Tiểu Lưu – người của bộ phận chúng tôi bụng không thoải mái, ở trong gian rửa tay lại nghe thấy bộ phận nhân sự đang nói chuyện về bộ phận chúng tôi Cô ấy nghe cũng không rõ lắm, nên trở lại nói với tôi. Nhưng lại bị Tiểu Cao người của bộ phận nhân sự nghe được, anh ta lập tức nói là Tiểu Lưu đang khích bác tôi làm ảnh hưởng quan hệ giữa hai ngành. Sau không biết thế nào, bộ phận nhân sự lại tìm tới, vừa mới bắt đầu đã náo loạn, nói những lời thật không dễ nghe chút nào, chúng tôi cũng không để ý tới. Bọn họ rời đi. Nhưng đến buổi trưa, ở trong phòng ăn, bọn họ lại cố tính nói một số chuyện, chọc giận nhân viên bộ phận chúng tôi, lúc ấy chúng tôi cũng không để ý tới, nhiều chuyện hại người, bọn họ muốn nói cái gì, chúng tôi cũng không cần biết. Nhưng mà vừa rồi, tôi đến phòng tài vụ lấy tiền lương tháng này cho nhân viên, định lĩnh hết tiền lương cho mọi người sau đó sẽ trở lại phát cho từng người một. Nhưng mà lúc ấy tất cả người của bộ phận nhân sự bộ đều ở phòng tài vụ, tôi đi cùng với Tiểu Hứa, lúc ấy người trong bộ phận bọn họ lại muốn đẩy ngã Tiểu Hứa. Tiểu Hứa sau khi đứng lên cũng không nói gì, chỉ nói với anh ta là tại sao tự dưng lại đưa chân ra như thế. Nhưng mà sau đó bọn họ bắt đầu cười nhạo Tiểu Hứa, nói anh ta là Ô Quy, ngày ngày đều giơ chân. Tôi nghe không lọt tai, đã nói bọn họ mấy câu, bọn họ liền bắt đầu động tay động chân, cuối cùng nhân viên bộ phận chúng tôi nghe được tin tức, cũng chạy tới. Chuyện chính là như vậy!" Quản lý bộ phận tiêu thụ còn kéo Tiểu Hứa tới đây.
"Tổng giám đốc, chuyện không phải như vậy, thật ra thì bọn họ đã nói ngược lại, bọn tôi không có làm như vậy, chính bọn họ mới làm thế!" Quản lý bộ phận nhân sự vội lên tiếng nói.
"Đủ rồi, chuyện này tôi sẽ tra rõ, các người về bộ phận của mình trước đi. Nếu như tôi tra ra chuyện này là do ai khơi lên, thì người đó cứ chờ bị khai trừ đi. Danh tiếng của Thôi Phác đều bị các người lấy hết sạch rồi. Mỗi một người đều là người có tư cách, tại sao lại làm chuyện như vậy trong công ty? Thật đúng làm mất thể diện công ty." Chuyện này nếu như truyền ra ngoài chắc chắn sẽ được lên trang đầu.
"Dạ!" Bọn họ cũng gật đầu. Sau đó mới ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc. Nhưng mà lúc đứng ở cạnh cửa, bọn họ vẫn lấn tới lấn lui, không ai nhường ai.
"Nếu như muốn bị đuổi thì cứ chen nhau tiếp đi." Anh ở phía sau, thản nhiên nói.
"Tổng giám đốc!" Thư ký đi vào, đặt cà phê lên bàn anh.
“Gọi quản lý bộ phận tài vụ tới đây!" Thý ký gật đầu sau đó lập tức đi ra ngoài. Những người này thật đúng là không bình tĩnh chút nào. Mỗi người đều đều có công việc riêng, không hề nghĩ tới là chuyện lại xảy ra như thế này..
Vài nhân viên trong công ty này quá đáng quá rồi, chỉ cần chuyện này không truyền ra ngoài, như vậy còn có thể yên tâm. Nếu như truyền tra ngoài, chắc hẳn chuyện này sẽ trở thành chuyện lớn, các công ty khác, có thể cũng sẽ không hợp tác với công ty bọn họ nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, việc kinh doanh trong công ty chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều..
"Tuấn Hi, đã xảy ra chuyện gì? Nhìn bọn họ ai cũng bị thương cả, đánh nhau sao?" Những nhân viên vừa đi ra kia, trên người không phải đều bị thương sao?
Mỗi người đi ra đều lôi thôi, nhếch nhác, tóc của nhân viên nữ cũng rối tung như vậy.
"Hai ngành đánh nhau!" Anh tựa lên ghế sa lon, đưa tay xoa nhẹ đầu mình.
"Có phải anh lại nhức đầu hay không?" Thấy anh vò đầu, cô nghĩ là anh lại phát bệnh rồi.
"Em yên tâm, anh không phát bệnh, chỉ vì chuyện của bọn họ làm cho anh nhức đầu thôi!" Tuy nhiên, có lúc đến đêm cũng rất khó chịu. Nhưng mà, anh vẫn không thể uống loại thuốc kia, nếu như uống vào, vậy thì sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ không thể khống chế được chính con người mình.
"Đừng phiền lòng vì những chuyện này nữa, dù sao cũng đã như vậy rồi!" Thôi Thục Viện đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, trong tay còn cầm túi gì đó.
"Cái này cho anh!" Cô đưa túi gì đó kia cho Phác Tuấn Hi.
"Đây là cái gì?" Anh không hiểu, cái này rốt cuộc là cái gì? Dùng để làm gì?
"Anh xem một chút sẽ hiểu!" Cô có nói cũng không thể nói rõ ràng, cứ để cho anh tự xem là được rồi.
"Đây là tài liệu nội bộ của Tử Mị." Sau khi xem, anh cũng đã hiểu, phía trên còn viết rất rõ ràng, tài liệu quan trọng của Tử Mị.
"Đúng! Anh xem nó có đủ để chúng ta đánh bại Tử Mị hay không, nếu như có thể đánh bại họ vậy thì anh cũng có thể yên tâm." Cô tự cho là mình đang giúp anh.
"Làm như vậy là phạm pháp, em hiểu không?" Phác Tuấn Hi đặt phần tài liệu lên trên khay trà, ngồi nhìn Thôi Thục Viện.
"Em cũng chỉ vì muốn giúp anh thôi mà!" Thôi Thục Viện cúi đầu, cô cứ nghĩ là anh sẽ rất cảm động, nhưng không ngờ, kết quả lại như vậy.
"Anh hiểu rõ, em cũng chỉ vì không muốn làm cho anh quá mệt mỏi, nhưng mà em có nghĩ tới việc nếu như chuyện này truyền đi công ty chúng ta sẽ bị mất danh dự nhiều đến thế nào hay không? Hơn nữa, nó còn làm chúng ta mang tội danh không quang minh chính đại trên lưng." Phác Tuấn Hi nhìn phần tài liệu mà cảm thấy bất đắc dĩ. Người phụ nữ này xem ra đã bắt đầu sốt ruột rồi.
"Em biết, nhưng nhìn anh mệt mỏi như vậy, em rất đau lòng!" Thôi Thục Viện tựa vào trong ngực anh, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh.
"Anh nhìn anh xem, mới mấy ngày mà đã gầy đi nhiều như vậy." Cô đau lòng, nhìn Phác Tuấn Hi.
“Đau lòng cũng không thể sử dụng phương pháp này, hủy nhưng thứ này đi. Mặc kệ em đã dung cach gì để lấy được nó, nhưng làm như vậy, là không đúng!" Anh đứng lên rất nhanh, nếu như Thôi Thục Viện không kịp thời vịn vào ghế sa lon, đã sớm ngã xuống đất.
"Nhưng. . . . . ." Đây chính là thứ cô phải bỏ tiền ra mua , tại sao có thể nói hủy liền hủy, hơn nữa cái này lại có ích cho công ty như vậy.
“Đừng có nhưng mà, hủy nó đi! Ít nhất, công ty chúng ta không thể làm ăn không quang minh chính đại!" Anh đứng dậy, trở lại bàn làm việc của mình, bắt đầu xử lý công việc, liếc mắt nhìn Thôi Thục Viện. Nói thật ra, càng ngày anh càng không có gì để nói với cô ta.
“ Em sẽ không hủy, nếu như anh không phả làm vậy thì tự nhiên sẽ có người tình nguyện làm giúp em." Tại sao cô lại có cảm giác là anh đang đau lòng thay Tống Tâm Dao, không muốn để cho cô ta xảy ra chuyện. Cho nên, anh mới không muốn cầm tài liệu này đi đối phó với cô ta, sợ cuộc sống sau này của cô ta không dễ chịu sao?
Hay là đang sợ cái gì?
"Thục Viện. . . . . ." Phác Tuấn Hi thấy cô rời đi, lập tức gọi lại. Cô ta là người nói được làm được. Ngày đó nhìn cô ta đẩy Tống Tâm Dao từ trên giường xuống, anh đã thấy rõ tính tình của người phụ nữ này như thế nào rồi. Nhưng anh cũng không nghĩ tới, cô lại làm như vậy. Nếu như phần tư liệu này truyền ra ngoài, đối với Tử Mị sẽ tổn thất bao nhiêu, có thể nghĩ ra.
"Thục Viện. . . . . ." Khi anh chạy ra theo, cô đã đi vào thang máy. Dùng sức ấn thang máy, người phụ nữ này rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?
"Tổng giám đốc, tiếp tân nói, trong đại sảnh có rất nhiều ký giả vây quanh." Thý ký nhận được điện thoại của nhân viên tiếp tân, lập tức chạy tới nói với anh.
"Chuyện gì xảy ra?" Tại sao lại có ký giả chạy đến công ty, công ty bọn họ không có tin tức gì mà.
"Không biết! Bọn họ đều nói muốn gặp anh!" Thư ký liếc mắt nhìn Phác Tuấn Hi, chuyện này, hình như có hơi lớn.
"Đi!" Xem ra anh phải đi xuống xem một chút, nếu như không đi xem, cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Những ký giả kia, cũng không biết sẽ nói như thế nào, hơn nữa Thôi Thục Viện lại đang cầm tài liệu nội bộ của Tử Mị chạy xuống lầu dưới. Nếu như bị người khác đụng vào, tài liệu kia rơi ra ngoài, chắc chắn sẽ gặp chuyện không may.
Bọn họ vội vàng vào thang máy, khi đi xuống tầng dưới, Thôi Thục Viện đã bị ký giả vây ở giữa.
"Cô Thôi, có người gọi điện thoại cho ký giả chúng tôi, nói cô trộm tài lieu nội bộ của Tử Mị, xin hỏi đây là sự thật sao?" Bọn họ còn nhận được hình cô nhận tài liệu của Tử Mị qua quản ly bộ phận tiêu thụ, sau đó trả cho anh ta một số tiền lớn.
Mỗi một tấm hình đều rất rõ ràng, nếu như có ghi âm, chắc chắn sẽ còn rõ ràng hơn.
"Các người đang nói bậy bạ cái gì vậy? Công ty chúng tôi làm sao có thể đi trộm tài liệu nội bộ của Tử Mị. Hơn nữa, nếu như tài liệu nội bộ của Tử Mị dễ dàng trộm như vậy thì bảo vệ củ bọn họ là ăn không ở không mà không làm việc sao?" Thôi Thục Viện không hề nghĩ tới đã có người biết chuyện này. Sao có thể nhanh như vậy? Ôm thật chặt tài liệu trong tay, chỉ sợ không cẩn thận sẽ rơi ra ngoà