anh lại biết được chuyện này? Cho tới bây giờ cô vẫn chưa nói chuyện này với bất kỳ ai, anh ta làm sao mà biết được, cô càng nghĩ càng không rõ.
"Muốn biết tại sao mà tôi biết được hả?"
"Anh nói vớ vẩn cái gì vậy? Tôi căn bản là không nghe rõ, anh muốn nói như thế nào thì nói. Rốt cuộc là hôm nay anh đến tìm tôi có chuyện gì, cứ nói thẳng!" Thôi Thục Viện không muốn nói nhảm với anh. Người đàn ông này biết quá nhiều chuyện, xem ra bọn họ phải xuống tay nhanh hơn. Nếu như không xuống tay, người đàn ông này có thể sẽ biết nhiều hơn nữa.
"Không có sao?" Dạ Thiên cười nhạt, nhìn bộ dạng có chút nóng nảy của cô ta. Xem ra một chiêu này của anh rất hữu dụng. Mặc dù không moi được lời nói nào từ miệng cô ta..., nhưng mà hoàn toàn có thể làm rối loạn tinh thần cô ta.
"Tôi không hiểu rõ ý của anh, nếu như anh Dạ có ý kiến đối với chuyện này, vậy thì có thể hởi Phác Tuấn Hi. Nếu như anh ấy nói cho anh biết là tôi đã cho anh ấy uống thuốc, để cho anh biến từ Cung Hình Dực thành Phác Tuấn Hi, vậy thì vô cùng xin lỗi, tôi không có năng lực lớn như vậy. Hơn nữa, tôi quen biết Tuấn Hi từ nhỏ, mặc dù anh ấy bị tai nạn xe cộ, nhưng mà tôi tin tưởng, ở trong lòng anh ấy vẫn còn tồn tại một vị hôn thê là tôi đây." Cô cười nhạt, cầm túi xách bên cạnh lên, đi ra khỏi phòng.
Dạ Thiên nhìn bóng lưng cô ta rời đi, cười!
Tiếp theo anh phải đi nghe một chút xem rốt cuộc cô ta muốn gọi điện thoại cho ai. Cô là một người nóng tính, chắc hẳn ra khỏi nơi này, sẽ gọi điện thoại cho đối phương ngay lập tức, để cho bọn họ mau mau ra tay!
Thôi Thục Viện đi ra ngoài, nhìn chung quanh, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho cha.
"Hình như người của Tử Mị đã phát hiện ra rồi!" Cô nhàn nhạt mở miệng, vẫn nói tiếng Trung.
"Cha, hành động của chúng ta có nên tiến hành nhanh hơn không, bọn họ biết chúng ta cho Cung Hình Dực dùng thuốc, nếu như bọn họ nói với anh ấy vậy thì tiếp theo, chúng ta khống chế anh ấy sẽ càng khó khăn hơn." Thôi Thục Viện càng lo lắng hơn là việc Phác Tuấn Hi sẽ vì thế mà rời khỏi cô.
"Cha nói là con liên lạc với người kia trước sao?" Lời của đối phương anh không nghe được, nhưng mà có thể đoán ra từ lời nói của cô ta.
"Được rồi! Nhưng mà con không có số của người đó!" Cô không có số điện thoại của người đàn ông kia, làm sao cso thể liên lạc với anh ta chứ?
"Được, con sẽ ghi lại! 158587*. Ghi được rồi!" Sau khi ghi nhớ xong, cô lập tức cúp điện thoại, Dạ Thiên cũng đã ghi lại được dãy số kia.
Thôi Thục Viện nhìn chung quanh, thấy không có người mới yên tâm gọi điện thoại cho chủ nhân của dãy số kia.
"Anh đói không?" Câu đầu tiên mà cô nói lại là cái này sao?
Không biết đối phương nói gì, Dạ Thiên len lén nghe. Thói quen nghe trộm này của anh, vẫn là học được từ người phụ nữ này.
"Chào anh! Tôi là Thôi Thục Viện." Sau khi nghe cô ta nói như vậy, có thể đoán được câu trước là câu ám hiệu.
"Tôi muốn tin tức nội bộ của Tử Mị, anh nghĩ biện pháp mang đến cho tôi." Xem ra bọn họ có cài người làm nội gián ở Tử Mị.
"Tôi muốn anh phải làm thật nhanh, sáng ngày kia phải đưa đến cho tôi." Từng câu từng chữ cô ta nói đều bay vào tai anh. Xem ra hiện tại anh phải về công ty, tra xem chủ nhân của số điện thoại này rốt cuộc là người thuộc ngành nào, bộ phận nào trong công ty.
"Tối ngày mai, tôi chờ anh ở phòng ăn XX, nhớ phải mang theo tài liệu mà tôi muốn xem. Anh đừng có quên là bản thân anh tự nguyện giúp chúng tôi. Sau khi anh cầm tài liệu đến, tự nhiên tôi sẽ đưa một số tiền lớn cho anh. Nếu như anh không làm được, anh biết hậu quả sẽ như thế nào rồi chứ? Tôi cũng không nói nhiều nữa, anh tự xem xét mà làm đi! Giọng nói của cô nhàn nhạt, truyền vào trong tai đối phương, đối phương cũng chỉ có thể gật đầu nghe theo.
Dạ Thiên thấy cô ta cúp điện thoại, lại nhìn chung quanh xem xét, sau đó mới chui vào trong xe. Thấy cô ta đã rời đi, anh cũng lái xe của mình, đi về công ty. Hiện tại anh phải tra ra thân phận của người kia, hơn nữa anh còn có chuyện nhờ anh ta làm.
Khi tra ra được người kia, anh thật không nghĩ đến lại là anh ta. Xem ra tiếp theo đây sẽ có kịch hay để xem rồi. Bỏ một phần tư liệu vào trong tủ bảo hiểm, tất cả phải chờ đến ngày mai rồi.
Ngày thứ hai, sau khi họp xong Dạ Thiên đã nói với quản lý bộ phận tiêu thụ.
"Anh tới phòng làm việc của tôi một lát!" Quản lý bộ phận tiêu thụ gật đầu, sau đó cầm lấy cặp tài liệu trong tay, ra khỏi phòng họp.
Trở lại trong phòng làm việc, Dạ Thiên lập tứ mở khóa tủ bảo hiểm, bỏ một phần tài liệu trong tay vào đó.
"Anh nói cho tôi biết gần đây Thôi Phác có động tĩnh gì không?!" Anh vừa mở tủ bảo hiểm ra vừa nói.
"Gần đây trên thị trường bọn họ cũng không có động tĩnh gì lớn, nhưng mà điện thoại di động của công ty bọn họ vẫn tiêu thụ được nhiều nhất, Nhưng kỳ quái là, không rõ bọn họ hiện tại đang làm chuyện gì mà không có sản phẩm mới. Trong khoảng thời gian trước, bọn họ cứ cashc một tuần lại cho ra một sản phẩm mới, nhưng mà gần đây lại không có!" Anh ta vẫn luôn nhìn vào tủ bảo hiểm mà anh vừa mở ra.
"Ừm, còn gì nữa không?" Anh nghiêm túc nghe.
"Hiện tại, trên thị trường, lượng tiêu thụ điện thoại của Thôi Phác vẫn xếp hạng nhất, công ty chúng ta đã bị đẩy xuống hạng hai rồi!" Trước kia đều là công ty bọn họ xếp hạng nhất, nhưng kể từ sau khi điện thoại của Thôi Phác xuất hiện, công ty đã bị đẩy xuống thứ hai. Bọn họ vẫn muốn tìm ra vấn đề nhưng mà vẫn chưa tìm ra.
Nếu như chỉ bởi vì điện thoại của Thôi Phác giá cả thấp, hơn nữa kiểu dáng lại mới mẻ độc đáo vậy thì trong thời gian ngắn ngủi cũng không thể chiếm được vị trí thứ nhất.
"Tôi nghe thư ký nói, anh và tổng giám đốc Cung cùng đi Hàn Quốc, tại anh lại về trước?" Anh không hiểu, hai người bọn họ đi cùng nhau, Cung Hình Dực xảy ra chuyện, thế nhưng anh ta vẫn khỏe mạnh bình thường.
"Lúc chuẩn bị lên máy bay, tổng giám đốc để cho tôi trở về trước, trong công ty rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên tôi cũng không đi cùng." Quản lý bộ phận tiêu thụ cười nhạt.
"Nhưng tại sao đến thứ hai anh mới tới công ty?" Anh vẫn không hiểu tại sao anh ta lại trở về trước.
"Hôm đó lại đúng vào Chủ nhật nên tổng giám đốc nói để cho tôi nghỉ một ngày." Quản lý bộ phận tiêu thụ mặc dù không biết tại sao anh muốn hỏi những chuyện này những vẫn trả lời nghiêm túc.
"Được rồi! Anh trở về viết một phương án giải quyết cho tôi đi!" Dạ Thiên lại cầm tài liệu bên cạnh bỏ vào trong tủ.
Quản lý bộ phận tiêu thụ liếc mắt nhìn tủ sắt.
"Vâng!"
"Tổng giám đốc, đã xảy ra chuyện rồi!" Thư ký chạy vào.
"Chuyện gì?" Dạ Thiên hỏi.
"Anh đến xem đi!" Dạ Thiên buông tài liệu trong tay chạy ra, khoảng ba mươi giây sau, quản lý bộ phận tiêu thụ mới chậm rì rì chạy đến.
"Bình thường rồi!" Dạ Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn cổ phiếu trên thị trường dao động, tất cả đã khôi phục lại bình thường.
"Cô nên chú ý hơn, mấy ngày nay biến hóa rất lớn." Cô gật đầu, lúc này mới trở lại bàn làm việc của ḿnh.
"Anh trở về bộ phận đi, dùng thời gian nhanh nhất, viết cho tôi một phần báo cáo. Tôi muốn xem phương án giải quyết”. Thấy quản lý bộ phận tiêu thụ cũng đứng ở bên cạnh, Dạ Thiên thuận miệng nhắc nhở.
"Dạ!" Anh ta gật đầu, ôm tài liệu trong tay ngay lập tức rời khỏi phòng làm việc của thư ký.
Dạ Thiên trở lại phòng làm việc, nhìn tủ bảo hiểm mở ra hơn một nửa, tài liệu bên trong đã bị đổi một ít. Anh gật đầu, quả nhiên anh ta sẽ làm như vậy, xem ra buổi tối anh cũng phải đến phòng ăn XX xem kịch hay.
Đó là tài liệu nội bộ công ty mà anh đã đỏi lại, không biết khi Thôi Thục Viện phát hiện ra cô ta sẽ có phản ứng gì? Chắc hẳn nhất định sẽ giận đến mức muốn giết người!
Nhưng mà nếu như cô ta cầm phần tài liệu kia đưa cho tòa soạn báo vậy thì lại là chuyện khác.
Dạ Thiên nhẹ nhàng khóa tủ bảo hiểm lại, sau đó mới trở lại trên ghế sa lon, ấn xuống chốt mở, đi vào mật thất, cầm một phần tài liệu ra ngoài, lại bỏ vào trong tủ bảo hiểm, kéo bức tranh hoa lan xuống.
Gần tối, phòng ăn XX.
Thôi Thục Viện ngồi đối diện với một người đàn ông.
"Bữa ăn của quý khách đã chuẩn bị xong!" Chỗ cô chọn, một nhân viên phục vụ sẽ phục vụ một bàn, không rời đi.
"Cám ơn!" Cô lại còn nói cảm ơn, thật đúng là hiếm thấy.
"Mời dung thong thả!" Phục vụ tươi cười, đứng qua một bên.
"Thứ tôi muốn nhìn thấy đâu?" Cô vẫn luôn trực tiếp như vậy.
"Ở đây!" Quản lý bộ phận iêu thụ giao thứ đó cho Thôi Thục Viện.
Cô mở ra xem, đúng là tài liệu nội bộ của Tử Mị.
"Đây là tất cả đơn đặt hàng của Tử Mị trong vòng nửa nãm, tôi đã mang đến cho cô!" Quản lý bộ phận tiêu thụ đưa hết tài liệu trong tay cho cô.
"Rất tốt, rất tốt! Đây là chi phiếu một trăm vạn, tôi còn muốn danh sách tất cả các khách hàng của Tử Mị nữa, anh nghĩ biện pháp lấy cho tôi, anh lấy được bao nhiêu tôi sẽ cho anh bấy nhiêu tiền. Một khách hàng thành công tôi sẽ cho anh một trãm vạn. Một trãm vạn này là tiền đặt cọc." Cô đẩy chi phiếu tới trước mặt anh ta.
"Cô phải cho tôi chút thời gian!" Muốn lấy được những thứ này, thật không dễ dàng, nếu như bị tra ra, anh ta chắc chắn sẽ bị đuổi đi.
"Tôi cho anh 5 ngày. Anh nên biết, năm ngày sau tôi phải trở về Hàn Quốc rồi, tôi muốn mang những thứ đó về cùng." Cô ngồi trên ghế, nhìn bữa ăn trước mặt mình, nếu như không ăn, chắc hẳn sẽ có người nghi ngờ. Có lẽ cô phải làm bộ ăn uống một chút cho người ta xem, tránh bị nghi ngờ..
"Tôi biết! Nhưng mà muốn lấy những thông tin này cũng không dễ dàng gì."
"Anh lấy tư liệu nội bộ quý giá của công ty dễ dàng như vậy, chắc hẳn lấy cái đó cũng rất đơn giản thôi!" Trong một ngày anh ta đã có thể lấy được những tư liệu này, tự nhiên sẽ có phương pháp để lấy nó.
"Nếu như không phải lúc sáng sớm cổ phiếu của công ty xảy ra vấn đề, Dạ Thiên cũng sẽ không chạy ra ngoài, cho tôi một cơ hội tốt như vậy!" Bằng không anh ta cũng không biết, mình phải làm cách gì để có được nó.
"Tự anh nghĩ cách đi, tôi đã đưa tiền cho anh rồi!" Thôi Thục Viện ăn vài miếng, sau đó bỏ phần tài liệu kia vào trong túi xách.
"Bữa ăn này anh mời đi! Cũng cho anh biểu hiện chút phong độ đàn ông." Nói xong, cô ta lập tức đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Nhìn cô rời đi, quản lý bộ phận tiêu thụ cũng lập tức trả tiền, đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Người phục vụ cũng lập tức đi vào phòng làm việc của quản lý, lúc đi ra, đã thay một bộ tây trang, hóa trang trên mặt cũng đã được tẩy rửa sạch sẽ.
Thì ra người phục vụ kia là do Dạ Thiên đóng giả. Muốn danh sách khách hàng đúng không! Tốt, như vậy anh sẽ cho cô ta một phần xem cô ta muốn làm cái gì?
Người phụ nữ này quả thực rất lợi hại, quản lý bộ phận tiêu thụ không được để ý đến các bộ phận khác, chỉ để ý duy nhất bộ phận tiêu thụ. Mà cô ta chọn tới chọn lui lại chọn người này, người mà cho dù có thế nào bọn họ cũng không để ý, cũng sẽ không hoài nghi - người thuộc bộ phận tiêu thụ. Thế nhưng cô ta cố tình tìm một người như thế để làm việc giúp mình. Quả thực thật lợi hại, xem ra kế tiếp anh phải để ý đến bộ phận tiêu thụ này. Giờ anh phải mau chóng để cho anh ta lấy được bản danh sách khách hàng kia. Như vậy anh mới có thể mau chóng biết được bọn họ muốn làm cái gì.
Chỉ cần bọn họ gia tăng tốc độ hoạt động, như vậy anh có thể điều tra được rồi. Bọn họ vẫn luôn m