họ Cung có quy định của nhà họ Cung, không phải bất kỳ ai cũng quản được.
"Hoá ra là như vậy !" Thôi Thục Viện nở nụ cười nhạt nhòa.
"Chắc hẳn cô Thôi tới đây, không phải là vì chuyện này! Nếu như có chuyện gì muốn nói, xin nói thẳng!" Nếu như có chuyện gì cần nói hoàn toàn có thể nói thẳng, không cần thiết ngồi ở đây đông xem một chút tây xem một chút .
"Dĩ nhiên không phải bởi vì chuyện này, nếu như chỉ vì muốn xem xem nhà cô có bao nhiêu người thì căn bản tôi cũng không cần phải tự mình tới đây."
"Ồ! Nghĩ như vậy thì chắc là cô Thôi có chuyện quan trọng muốn nói với tôi rồi...!" Tống Tâm Dao để chị Diêu rót một ly cà phê mang lên, mà chị Diêu còn đưa lên cho cô thêm một ly sữa nóng,
"Tôi hi vọng bà Cung, về sau cô không nên quấn quanh vị hôn phu của tôi, anh ấy cũng không phải chồng của cô. Nếu như Cung phu nhân muốn bị mang tiếng xấu vậy thì cứ tiếp tục bám lấy Tuấn Hi đi." Thôi Thục Viện có chút lo lắng. Nếu như hai người bọn họ cứ đến gấn nhau như vậy thì rất có khả năng Phác Tuấn Hi sẽ nhớ ra than phận của mình.
"Cô Thôi, cô không cảm thấy, cô đang làm chuyện dư thừa sao?" Tống Tâm Dao chỉ cảm thấy buồn cười.
"Tôi chỉ đề phòng chuyện đó mà thôi." Vừa mới tới thành phố O được mấy ngày thế mà cô ngày ngày không thấy bóng dáng của Phác Tuấn Hi, căn bản là vì không có người nào biết anh đi đâu. Hôm nay cô len lén đi theo anh. Vậy mà anh vừa từ công ty đi ra, lại đi thảng tới Tử Mị, trước đó anh và Tống Tâm Dao đã nói cái gì, cô không nghe được. Mặc dù nghe được những lời phía sau nhưng mà cô cảm giác có điểm không thích hợp.
Phác Tuấn Hi không phải là người thường hay làm những điều vô bổ như vậy, anh trước giờ chỉ nhìn kết quả. Quá trình như thế nào, anh không quan tâm. Nhưng mà hôm nay anh lại làm chuyện dư thừa, chạy đến Tử Mị, nói những lời đó với Tống Tâm Dao. Cô đúng là nghe được những lời đó, không có sai, nhưng mà cô cảm thấy, trong chuyện này hình như có chút gì đó khiến cô không thể hiểu được.
"Xem ra cô Thôi đối với vị hôn phu của mình thật sự không có lòng tin rồi, nếu như có lòng tin thì chắc hẳn cô cũng sẽ không làm chuyện như vậy. Cô làm như vậy chỉ khiến tôi cảm thấy cô đang lo lắng vị hôn phu của mình sẽ yêu bà bầu như tôi đây sao? Xem ra tôi vẫn còn sức hút nha!" Tống Tâm Dao cười lạnh, Thôi Thục Viện này làm như vậy, chỉ khiến cho cô càng thêm hoài nghi, quan hệ giữa cô ta và Phác Tuấn Hi có đúng như những gì mà cô ta nói hay không.
"Thân là một người phụ nữ, cũng rất nhạy cảm, đặc biệt là nhìn thấy vị hôn phu của mình, cùng một người phụ nữ khác ở chung một chỗ. Hơn nữa người phụ nữ này, còn luôn miệng nói, vị hôn phu của tôi cùng chồng của cô ấy rất giống nhau, cô cho là tôi không nên lo lắng sao?" Thôi Thục Viện nói khiến cho Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh nghe cảm thấy không vui.
"Này cô, cô có biết tại sao cha tôi và mẹ tôi yêu nhau như vậy không?" Kỳ Kỳ đi tới bên cạnh Tống Tâm Dao ngồi xuống, ôm Tử Dật vào trong ngực mình, Tử Dật cũng vui vẻ, trực tiếp nhào vào trong ngực Kỳ Kỳ.
"Tại sao?" Cô có chút ngạc nhiên.
"Bởi vì, cha tôi và mẹ tôi cực kỳ yêu nhau, mẹ tôi tin tưởng cha. Cô cũng đã nói rồi, mỗi người phụ nữ đều rất nhạy cảm, đặc biệt là khi nhìn thấy trong ngực người đàn ông mình yêu lại ôm một người phụ nữ khác, cô có từng nghĩ qua cái cảm giác khi ấy là như thế nào chưa?" Kỳ Kỳ biết cảm thụ trong lòng Tống Tâm Dao, khi mẹ nhìn thấy Cung Hình Dực ôm người phụ nữ khác trong ngực, mẹ đau lòng đến ngất xỉu.
Không phải mẹ không tin cha, mà là mẹ thật sự không biết, phải lấy cái gì tới để tin tưởng hành vi mà cha đã làm.
"Một đứa bé như mày biết cái gì gọi là yêu sao?" Thôi Thục Viện nhìn Kỳ Kỳ một cái, tên tiểu quỷ này cùng anh rất giống nhau.
"Cô cứ khẳng định tôi không biết yêu là cái gì như vậy sao? Chỉ cần là người có trái tim, cũng sẽ biết cái gì là yêu, có vài người vì ghen tỵ, cho nên mới phải chạy đến đây, hô to gọi nhỏ." Dáng vẻ Tử Dật hình như rất vui mừng, ở trong ngực Kỳ Kỳ, huơ lên tay nhỏ bé.
"Tử Dật, em thấy anh trai nói đúng có phải không?" Tử Dật gật đầu một cái, tiếp tục vỗ tay.
"Em sẽ không hiểu, nếu như hiểu, cũng sẽ không xuất hiện ở đây rồi!" Kỳ Kỳ nắm tay Tử Dật.
"Mẹ, đã có thể dùng cơm!" Kỳ Kỳ nói với Tống Tâm Dao.
"Anh Vũ Minh, ăn cơm đi!" Tống Tâm Dao nói với Lôi Vũ Minh sau đó nói với Thôi Thục Viện: "Cô Thôi, lưu lại dùng cơm không? Đều là món ăn gia đình."
Thôi Thục Viện hừ lạnh một tiếng, đứng lên, nói: "Tôi đã hẹn với Phác Tuấn Hi cùng nhau dùng bữa tối dưới nến, các người cứ từ từ ăn đi." Nói xong cô ta liền đạp đôi giày cao gót rời khỏi nhà họ Cung. Tống Tâm Dao chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Người phụ nữ này thật đúng là rảnh rỗi không có chuyện gì làm mới đi gây sự, thật là nhàm chán.
"Thật nhàm chán!" Điềm Điềm từ trong ngực Lôi Vũ minh nhảy xuống, đi về hướng phòng ãn, Kỳ Kỳ ôm Tử Dật cũng đi tới phòng ăn, bữa cơm này những người khác đều ăn rất vui vẻ, Tống Tâm Dao cô đơn, có chút trầm muộn.
*
Trong khách sạn, Thôi Thục Viện nằm trên lưng Phác Tuấn Hi nhìn anh làm việc.
"Tuấn Hi, hôm nay anh đi đâu vậy hả? Đi đến công ty tìm, cũng không thấy bóng dáng của anh ở đâu." Thôi Thục Viện muốn nhìn xem anh có nói thật với cô không.
" Em đến công ty khi nào vậy?" Đầu anh cũng không nâng lên, chuyên tâm nhìn số liệu trong máy vi tính. Nhất nhất đem nó ghi nhớ vào trong đầu mình.
"Sắp đến giờ tan tầm, vốn muốn tìm anh cùng nhau dùng cơm, tuy nhiên lại không thấy người đâu."
"À! Khi đó, anh đến Tử Mị rồi!" Anh đã sớm biết cô ta theo dõi mình, nếu cô ta đã nghe được như vậy anh cũng không cần phải nói dối để gạt cô ta.
"Tử Mị? Anh có chuyện gì ở đó sao?" Phác Tuấn Hi buông công việc trong tay, xoay người lại, ôm cô vào trong ngực.
"Đi đến đó xem một chút, chẳng qua là ở trong đại sảnh anh đã gặp Tống Tâm Dao rồi." Thôi Thục Viện ngoan ngoãn tựa vào trong ngực anh.
"Hai người nói chuyện gì vậy?" Cô mở to mắt tò mò hỏi, cho dù cô đã nghe được, nhưng vẫn muốn phải nghe xem anh nói thế nào.
"Không có tán gẫu chuyện gì, chỉ nhắc nhở cô ấy cẩn thận một chút, sớm muộn gì cũng có một ngày, Tử Mị sẽ là của Thôi Phác chúng ta. Thế nào? Em có hứng thú à? Nếu không lần sau khi đi đến đó anh dẫn em đi cùng!" Phác Tuấn Hi lần đầu tiên phát hiện, Thôi Thục Viện diễn tốt như vậy.
"Không có! Chỉ là vì không biết anh đi nơi nào! Gần đây đều không trông thấy người, vốn là nói sẽ ucngf em đi khắp nơi vui đùa một chút, nhưng mà bây giờ em ngày ngày đều vùi mình trong khách sạn." Thôi Thục Viện oán trách.
"Được rồi! Cô gái nhỏ! Chờ sau khi xử lý hết chuyện trong công ty, hết bận rồi anh sẽ dẫn em đi chơi thật đã. Mau đi tắm đi! Thời gian không còn sớm, nhanh tắm một cái rồi đi ngủ, anh còn có một ít số liệu muốn xem!" Phác Tuấn Hi đẩy cô lên.
"Tuấn Hi, đừng xem nữa có được không? Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, có thể cùng phòng hay không?" Cô có chút ngượng ngùng cúi đầu, đối với đề nghị to gan này của mình cảm thấy rất xấu hổ.
"Đứa ngốc, không phải anh đã nói với em rồi sao? Anh hi vọng để lần đầu tiên tốt đẹp nhất của em đến đêm tân hôn của chúng ta. Được không?" Thôi Thục Viện có chút thất vọng.
"Được rồi! Vậy anh hôn em một cái, em liền ngoan ngoãn đi ngủ!" Thôi Thục Viện ôm hông anh, hình như không muốn bỏ qua cho anh.
"Tốt!" Phác Tuấn Hi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
"Mau đi ngủ đi!" Sau đó liền rời khỏi trán cô.
"Không cần, người ta không phải muốn hôn như vậy, người ta muốn anh hôn nơi này!" Thôi Thục Viện nhắm hai mắt lại, đưa lên môi của mình.
"Thật là một phiền toái nhỏ!" Nói xong, liền hôn lên môi của cô. Khi ở Hàn Quốc, anh cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng mà hiện tại cảm giác hôn cô cũng có chút biến vị rồi. Trong óc của anh, thoáng hiện đều là khuôn mặt của Tống Tâm Dao. Cô ở phi trường khóc chất vấn hỏi anh tại sao? Cô đứng ở đó khuôn mặt không có một chút huyết sắc, còn có gương mặt cô ở Tử Mị hôm nay.
"Mau đi ngủ đi!" Anh căn bản không thể xem người phụ nữ trước mắt này trở thành Tống Tâm Dao. Chẳng biết tại sao, đối với người phụ nữ trước mắt này, anh từ từ bắt đầu có chút bài xích với nụ hôn với cô ta.
"Ngủ ngon!" Thôi Thục Viện nhanh chóng hôn lên mặt anh, liền chạy vào trong phòng tắm.
Anh lại một lần nữa đem toàn bộ tâm tư đều vùi vào đống số liệu trong máy vi tính kia, ngay cả Thôi Thục Viện đi ra khỏi phòng tắm lúc nào cũng không biết, khi anh xem xong chỗ số liệu, đã là hơn hai giờ sang. Nhìn thấy Thôi Thục Viện đã ngủ say, anh đi tới bên giường cô.
"Thục Viện, Thục Viện. . . . . ." Nhẹ nhàng gọi hai tiếng, thấy cô không có một chút phản ứng, xem ra là thuốc ngủ có tác dụng. Anh mở rương hành lý của cô ra, nhẹ nhàng tìm kiếm, xem có thể tìm được một chút đồ cũ nào của anh hay không. Ở trong vali hành lý Gerry cũ, anh tìm thấy một cái túi nhỏ.
"Tuấn Hi, anh làm cái gì vậy? Thế nào lật hành lý của em?" Anh thế nào cũng không nghĩ tới, cô lại đột nhiên tỉnh dậy.
"Ai! Vốn nghĩ là muốn cho em một chút vui mừng, không ngờ lại đánh thức em!" Phác Tuấn Hi cho là cô uống thuốc ngủ trong ly sữa tươi, có thể phải ngủ đến trời sáng, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, cô đột nhiên tỉnh lại.
" Vui mừng gì?" Cô bắt đầu có chút nghi ngờ, rốt cuộc là anh đang làm cái gì?
"Tối mai chúng ta có tham gia một buổi vũ hội, có đúng hay không?"Thôi Thục Viện gật đầu, rất muốn xem rốt cuộc là anh muốn nói những gì.
" Ngày mai em phải mở rương hành lý, lấy lễ phục và trang sức đeo tay, có đúng không?" Thục Viện xác thực phải mở hành lý lấy trang phục mặc ở đây.
"Cho nên, anh mới mở hành lý của em xem một chút, muốn đem cái này bỏ vào chỗ trang sức đeo tay của em, như vậy ngày mai em sẽ thấy được!" Anh buông bàn tay nắm chặt ra, bên trong là một sợi dây chuyền.
"Nhưng không tìm được hộp trang sức đeo tay của em ở đâu, cho nên vẫn đang tìm nha! Vốn định cho em bất ngờ, xem ra hiện tại không thể, để anh đeo lên giúp em!" Thấy dây chuyền trong tay anh, cô thật sự vui mừng, bởi vì sợi dây kia chính là thứ cô vẫn luôn muốn có, Chanel bản số lượng có hạn. Không ngờ anh còn đặc biệt vì cô mà mua, hơn nữa còn định cho cô một sự bất ngờ.
"Làm sao anh biết, em thích cái này?" Cô không nhớ là mình đã từng nói với anh chuyện này.
"Em là vị hôn thê của anh. Nếu như ngay cả vị hôn thê của mình muốn gì cũng không biết, vậy thì vị hôn phu như anh đây có phải quá không xứng với chức vị này hay không?" Thôi Thục Viện đến gần trong ngực anh, cô thật không biết, người đàn ông này sẽ quan tâm mình như vậy.
"Tuấn Hi, thật xin lỗi!"
"Làm sao lại nói xin lỗi với anh?"
"Em cho là anh tin những lời cái cô Tống Tâm Dao đó nói trong phi trường, chuyện anh là chồng của cô ấy. Cho nên hôm nay em len lén theo dõi anh, nhìn thấy anh đến Tử Mị tìm cô ấy, em cho là anh thật sự tin tưởng chuyện đó rồi, cho nên sau khi anh rời đi, em lại chạy tới nhà họ Cung, cảnh cáo Tống Tâm Dao, không để cho cô ấy đến gần anh, mới vừa rồi lại còn hoài nghi anh!" Phác Tuấn Hi thế nào cũng không nghĩ tới, cô sẽ chạy tới nhà họ Cung tìm Tống Tâm Dao.
"Đứa ngốc, làm sao anh lại trách em được chứ? Em cũng chỉ vì quá yêu anh, sợ anh rời khỏi em, cho nên mới phải làm như vậy. Để anh ôm em đến trên giường nghỉ ngơi." Nói xong liền chặn ngang bế cô lên. Thôi Thục Viện tựa đầu trên vai anh, đôi tay vòng thật chặt ở trên cổ anh.
"Ngủ đi! Anh ngồi ở chỗ này cùng em, chờ em ngủ thiếp đi, anh lại trở về phòng." Đặt cô lên trên