ỗi lần đều là đến thành phố X. Đến sân bay tìm kiếm ghi chép về tất cả các chuyến bay của anh ta, đều là đến thành phố X, hình như có vẻ rất vội vàng. Thành phố X cách thành phố O cũng chỉ khoảng bảy tám tiếng đồng hồ lái xe. Anh ta đại khái có thể lựa chọn lái xe đi, như vậy sẽ không dễ dàng bị người khác phát hiện, thế nhưng anh ta lại lựa chọn máy bay.
Xem ra, mỗi lần anh ta đều đi gặp một người, người kia vô cùng có khả năng chính là Tống Tâm Dao.
"Ừ! Theo những gì mà cậu nói, tôi cũng nghi ngờ Dao Dao và Kỳ Kỳ có khả năng là đang ở thành phố X." Cung Hình Dực cầm áo khoác bên cạnh lên, dặn dò thư ký mấy câu liền rời khỏi công ty, tìm chuyến bay sớm nhất đi đến thành phố X.
Lần này trừ Dạ Thiên ra, anh còn dẫn theo Triệu Tâm Nguyệt, nhưng mà ngày đầu tiên đến thành phố X, Triệu Tâm Nguyệt lại bị cảm, phải đưa vào bệnh viện.
Cung Hình Dực để cho Dạ Thiên về khách sạn nghỉ ngơi, còn mình thì ở lại trong bệnh viện chăm sóc Triệu Tâm Nguyệt. Cho dù có như thế nào, anh cũng không thể rời đi nửa bước. Là anh đã đưa Triệu Tâm Nguyệt tới thành phố X, chỉ là nhiệt độ ở thành phố X này thấp hơn vài độ so với thành phố O cho nên Triệu Tâm Nguyệt không thể lập tức thích ứng được với thời tiết ở đây.
"Mẹ vợ, mẹ cảm thấy như thế nào?" Thấy Triệu Tâm Nguyệt đã tỉnh lại, Cung Hình Dực vội vàng đỡ bà dậy, giúp bà kéo cao chăn lên.
"Hình Dực, thật xin lỗi, mới đến đây đã bị bện còn làm phiền con ở lại trong bệnh viện chăm sóc cho mẹ." Triệu Tâm Nguyệt biết bọn họ tới thành phố X lần này chính là vì tìm Tống Tâm Dao .
Nhưng mà bà không hề nghĩ rằng, mình vừa tới nơi này đã bị cảm phải vào bệnh viện.
“mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Con là con rể của mẹ, con không chăm sóc mẹ thì chăm sóc ai chứ?" Bà càng ngày càng vừa lòng với Cung Hình Dực. Tống Tâm Dao mất tin tức nửa năm nay rồi, nếu như không phải anh một mực chăm sóc hai người già bọn họ, bà thật sự không biết, mình bây giờ sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
"Mẹ, mẹ nằm đi, con đi lấy một ít nước cho mẹ uống thuốc trước đã." Triệu Tâm Nguyệt gật đầu, đưa mắt nhìn theo bóng anh rời đi. đọc chương mới nhất tại thichtruyen.vn
Mới ra khỏi phòng bệnh, liền nhìn thấy mấy người đang vây quanh xe đẩy, bên trong truyền ra âm thanh lo lắng.
"Dao Dao, làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại đau bụng?" Bên trong truyền ra âm thanh vô cùng quen thuộc.
"Mẹ, mẹ đừng hù dọa Kỳ Kỳ , mẹ và không thể có chuyện gì." Giọng nói truyền đến chính là của Kỳ Kỳ.
Cung Hình Dực chạy tới, mọi người đang vây quanh ra, lại thấy Tống Tâm Dao đang nằm trên xe đẩy, trán lấm tấm mồ hôi, biểu hiện trên mặt vặn vẹo, vẫn la hét bụng của mình thật là đau.
Anh nhìn xuống bụng của cô, lại thấy bụng cô có vẻ giống như đã mang thai tháng sáu bảy tháng, trái tim bỗng nhiên đau đớn như bị bóp nghẹt.
"Dao Dao. . . . . ." Anh đột nhiên đẩy mọi người ra, xe đẩy đúng lúc này cũng ngừng lại. Anh ôm lấy Tống Tâm Dao, đưa tay vuốt bụng cô.
"Hình. . . . . . Hình Dực. . . . . ." Cặp mắt mơ hồ mở ra, lại thấy người đàn ông mà mình ngày đêm thương nhớ nửa năm nay.
"Dao Dao, là anh, là ta. . . . . ." Anh nắm thật chặt lấy tay cô, khẩn trương nhìn cô, nói.
"Em cảm thấy thế nào rồi?" Nhìn trên trán cô vẫn không ngừng đổ mồ hôi.
"Bụng em. . . . . . Bụng. . . . . . Thật là đau. . . . . ." Cô đưa tay vuốt bụng, Lôi Vũ Minh đứng bên cạnh nhìn. Cô vẫn không hề quên Cung Hình Dực, vào lúc này, trong lòng cô vẫn nhớ tới anh ta.
"Ta. . . . . . Chúng ta. . . . . . . . . . . . Đứa. . . . . . Đứa bé. . . . . . Em không muốn. . . . . . Không muốn. . . . . . Nó có chuyện. . . . . ." Cung Hình Dực nắm tay cô thật chặt, nhìn vẻ mặt khổ sở của cô. Lòng đau giống như bị gai châm vậy. Nếu như anh tìm được cô sớm hơn, như vậy anh có thể chăm sóc cho cô thật tốt, cũng sẽ không để cho cô xảy ra chuyện như thế này.
"Không có việc gì, không sao đâu!" Anh dứt khoát ôm lấy cô, quát lên với y tá đứng bên cạnh: "Bác sĩ đâu rồi? Bảo ông ta bò ra đây cho tôi!" Sau đó liền ôm cô chạy tới phòng cấp cứu.
Nghe thấy tiếng rống giận bên ngoài, Triệu Tâm Nguyệt cảm thấy có gì đó không thích hợp, liền khoác thêm áo đi ra, lại thấy Kỳ Kỳ mà bà mong nhớ nửa năm nay.
"Kỳ Kỳ. . . . . . Kỳ Kỳ. . . . . ." Kỳ Kỳ nhìn thấy Triệu Tâm Nguyệt, liền nhào tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đôi mắt khóc đến sưng đỏ nhìn Triệu Tâm Nguyệt.
"Bà ngoại, bà ngoại. . . Mẹ, mẹ . . . . . ." Bé chỉ về phía phòng cấp cứu. Lôi Vũ Minh thấy bà có vẻ không được khỏe, vội vàng tiến lên đỡ bà.
"Mau, mau dẫn bác đi!" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lần đầu tiên gặp lại sau nử năm lại là trong tình trạng này?
Cung Hình Dực vẫn luôn ngồi cạnh Tống Tâm Dao trông chừng cô, nhìn cô nằm trong phòng cấp cứu, bác sĩ đang kiểm tra cơ thể cho cô. Nhìn dáng vẻ chậm rì rì của các bác sĩ, anh thật sự muốn phát điên, bộ dáng yếu ớt kia của Tống Tâm Dao khiến lòng anh đau muốn chết.
Tại sao không để cho anh tìm được cô sớm hơn? Bụng cô đã lớn như vậy, làm sao có thể thoải mái được?
Anh thật đáng chết, tại sao không thể nhanh chóng tìm được tưng tích của cô? Thấy sắc mặt cô tái nhợt, khổ sở rên rỉ đau đớn, anh thật sự bị hù dọa mất nửa cái hồn.
Anh một mực tự hỏi mình, tại sao không tìm được cô sớm hơn?
Nhìn dáng vẻ cô suy yếu như vậy, không hề giống Tống Tâm Dao nửa năm trước nữa rồi. Khi cô rời đi cũng đã mang thai đứa bé, thế nhưng cô cũng không nguyện ý nói cho anh biết.
Hoặc là khi cô đến công ty muốn nói cho anh biết, lại nghe đượ những lời nói nhảm của anh với Dạ Thiên.
Anh phát hiện, anh thật đáng chết, rõ ràng biết mình có tình cảm với cô, nhưng cho dù đánh chết cũng không muốn để cho cô biết.
Mặt mũi thật sự có quan trọng như vậy sao? Quan trọng hơn so với cô sao?
Hôm nay anh mới thật sự nhận ra là, không có!
"Cô ấy rốt cuộc như thế nào rồi?" Thấy bác sĩ nửa ngày cũng không nói câu nào, Tống Tâm Dao khổ sở, cũng không có phản ứng gì. Nhìn mồ hôi trên trán Tống Tâm Dao càng ngày càng nhiều, anh cũng càng đau lòng hơn.
Thật không biết phải làm gì giúp cô?
"Dao Dao, em không thể có chuyện gì, biết không?" Nắm tay cô thật chặt, muốn kéo cô vào trong ngực, nhưng mà không thể làm được.
Hiện tại các bác sĩ đang kiểm tra thân thể cho cô, anh làm sao có thể ôm cô được chứ? Nhưng mà hết cách rồi. Nhìn dáng vẻ chậm rì rì của mấy vị bác sĩ kia, anh thật sự muốn phát hỏa..
"Không cần quá lo lắng, có lẽ là vì mới vừa rồi đã vấp ngã, cho nên mới như vậy. Nghỉ ngơi một chút là được rồi!" Vừa rồi ở bên ngoài, bác sĩ đã nghe Lôi Vũ Minh nói là cô ngã ở trong nhà tắm, sau đó bụng cũng bắt đầu đau.
Bọn họ lập tức đưa cô đến bệnh viện, bọn họ cũng chỉ lo không giữ được đứa bé, nhưng mà bây giờ khám xong cũng không có vấn đè gì rồi.
"Ngã sao?" Cung Hình Dực nhìn bác sĩ, thật khó mà tin tưởng. Lôi Vũ Minh chăm sóc cô như thế nào vậy? Chẳng lẽ không biết là phụ nữ mang thai, nhất định phải cho cô ấy đi giày dép chống trơn trượt sao?
"Không sao, anh có thể yên tâm! Chỉ cần để cho cô ấy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tỉnh lại, cũng sẽ không có việc gì rồi!" Bác sĩ an ủi nói.
Người đàn ông này, thật đúng là rất yêu cô gái đó. Lúc mới vừa nhìn thấy anh, vẻ mặt như vậy, thật sự rất chuyên chú, chỉ có thể vô cùng quan tâm đế người mình yêu, mới có thể có vẻ mặt như vậy. Hơn nữa khi nghe thấy cô gái nằm trên giường này là vì ngã mà mới bị đau như vậy, sắc mặt của anh liền trở nên tái nhợt, khiến cho ông càng có thể khẳng định rằng anh rất thích người phụ nữ này.
"Dao Dao, không sao! Không sao!" Cung Hình Dực nắm thật chặt tay Tống Tâm Dao, vào lúc này âm thanh đã không còn run rẩy như vừa rồi nữa, đặt một nụ hôn lên trán Tống Tâm Dao, sau đó mới tự mình ôm lấy cô, đưa vào trong phòng bệnh.
"Hình Dực, Dao Dao không sao chứ?" Triệu Tâm Nguyệt được Lôi Vũ Minh và Kỳ Kỳ dìu, đi tới phòng bệnh của Tống Tâm Dao .
"Mẹ, không sao! Mẹ mau trở về phòng bệnh nghỉ ngơi đi! Dao Dao ở đây đã có con chăm sóc rồi!" Anh nắm thật chặt lấy tay cô, vẫn chưa từng buông ra.
"Được, nếu không có chuyện gì, mẹ cũng yên tâm rồi!" Triệu Tâm Nguyệt biết, mình ở nơi này cũng không có tác dụng gì. Cung Hình Dực và con gái đã nửa năm không gặp mặt, để cho hai người bọn họ ở chung với nhau một lát đi!
"Kỳ Kỳ, con qua phòng bà ngoại chơi với bà có được không?" Bà muốn cho hai người bọn họ có thời gian ở bên nhau.
Cung Hình Dực hình như có rất nhiều lời muốn nói với Tống Tâm Dao. Bọn họ ở chỗ này để làm gì chứ?
"Dạ, được! Bà ngoại, đi thôi!" Mới vừa thấy Cung Hình Dực khẩn trương lo lắng cho Tống Tâm Dao như vậy, cảm tình của Kỳ Kỳ dành cho anh, cũng khá hơn một chút, ít nhất cũng không giống như trước kia nữa. Mặc dù trước kia Cung Hình Dực có chút đáng ghét, luôn bắt nạt mẹ. Nhưng mà nó không thể không thừa nhận, có lúc nó cũng sẽ len lén nhớ tới cha, nhớ tới cha vì mẹ và nó mà ngăn cản một đao kia, nhớ tới khi cha cứu nó, nhưng cũng không muốn buông Tống Tâm Dao đang đi cùng ra.
Có lúc nó rất cảm động, bởi vì nó cảm thấy, cha là một người cha tốt.
Nhưng mà nhớ đến chuyện anh lừa Tống Tâm Dao, nó lại rất tức giận. Nhưng mà hôm nay nhìn thấy anh khẩn trương lo lắng cho Tống Tâm Dao như vậy, thật ra thì nó rất vui mừng.
Nó cho là, người đàn ông này sẽ không đi tìm Tống Tâm Dao nữa rồi. Thật sự không yêu Tống Tâm Dao. Nó thật sự rất sợ chuyện đó, nhưng mà bây giờ nó không cần phải sợ nữa rồi.
Bởi vì anh rất lo lắng cho Tống Tâm Dao. Đột nhiên nó rất muốn xem dấu răng mà nó cắn trên tay cha. Lúc ấy nhất định rất đau.
Thế nhưng khi đó nó đang nổi nóng, chỉ muốn giúp Tống Tâm Dao hả giận, hoàn toàn cũng không nghĩ tới, mình ra tay nặng như thế nào, chỉ muốn dùng thêm sức cắn tay cha.
Bên trong phòng bệnh, Cung Hình Dực vẫn nắm thật chặt tay Tống Tâm Dao, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt ve mặt cô, thử nhiệt độ trên người cô, xem xem cô có lạnh hay không, có muốn đắp them chăn hay không.
Nhìn bụng cô đội lên cao, anh không nhịn được duỗi tay ra vuốt ve bụng cô, lại cảm thấy bụng của cô bỗng nhúc nhích, hình như là bảo bảo bên trong, đang đá tay anh. Điều này càng làm cho anh thêm hưng phấn. Càng thêm muốn nghe âm thanh của bảo bảo, đem mặt nhẹ nhàng áp vòa bụng cô, im lặng lắng nghe.
Cảm thấy không chỉ là nhịp tim của đứa bé, còn có cảm giác đứa bé ở trong cơ thể mẹ nhích tới nhích lui. Sự phát hiện này, khiến cho anh cảm thấy rất vui vẻ. Nếu như sớm tìm được cô..., có lẽ anh có thể nhìn thấy bụng cô lớn lên từng ngày, có thể nhìn thấy đứa bé càng ngày càng khỏe mạnh.
Nhưng mà đến tận bây giờ cũng đã là hơn bảy tháng, không thể nghĩ được là, Tống Tâm Dao lúc rời đi, cũng đã mang thai đứa bé.
Suy nghĩ một chút, hai người bọn họ đã bao lâu rồi không có an tĩnh ở cùng nhau như vậy. Ngồi ở đây, nhìn vẻ mặt ngủ say của Tống Tâm Dao, anh lại nghĩ đến chuyện trước kia anh cũng đã từng vụng trộm nhìn cô ngủ.
Lông mi của cô giống như cánh quạt vậy, thật dài, thật cong, vô cùng đáng yêu, giống như con người cô vậy. Thỉnh thoảng đáng yêu, thỉnh thoảng hoạt bát, thỉnh thoảng lại bày ra vẻ mặt khiến anh dở khóc dở cười. Nhớ tới những chuyện này, tim của anh liền cảm thấy ấm áp. Nửa năm nay, anh vẫn luôn nhờ vào những câu chuyện đó mà nghĩ tới cô, nhớ về cô.
Mỗi khi đêm khuya yên tĩnh đến, anh sẽ lấy ảnh hai người đã chụp chung trong lễ đính hôn ra xem, vuốt khuôn mặt tươi cười trong tấm ảnh đó, cảm giác đau lòng luôn lan tràn toàn thân anh. Anh không m