"Ừ! Đi rồi! Thật là làm tôi sợ muốn chết, tôi thật sự sợ bọn họ sẽ biết chuyện chúng tôi đem cổ phần đi bán!" Đây mới là chuyện họ lo lắng nhất.
"Lo lắng cái gì? Hiện tại công ty đã không còn là của Cao Hùng nữa, chỉ là để cho ông ta ngồi tại vị trí tổng giám đốc này thêm năm ngày nữa thôi." Người đàn ông đó xoay người lại, người này không phải là ai khác, chính là Dạ Thiên.
"Dạ tiên sinh, nếu cổ phần tôi đã bán cho ngươi, tôi hi vọng sau khi mở xong đại hội cổ đông, anh cũng không cần tới tìm tôi nữa, ý định của tôi là mang theo người bạn già, đi Singapore cùng con trai của chúng tôi sống cùng nhau."
"Dĩ nhiên, hôm nay tôi tới đây chỉ là để cho hai người biết trước không nên đem chuyện này nói ra mà thôi." Đại hội cổ đông còn chưa mở, thì không thể để tin tức cổ phần đã được bán truyền tới tai Cao Cầm Nhã và Cao Hùng.
Nếu chuyện đó xảy ra, kế hoạch của bọn họ cũng liền bị hủy bỏ.
"Cám ơn!" Lý Kiều lúc này mới phát hiện ra, trước khi làm chuyện này, ông nên suy nghĩ thật tốt đến hậu quả sẽ xảy ra.
Nhưng mà hiện tại thì tốt rồi, người này sẽ không trở lại tìm ông nữa. Cách đại hội cổ đông còn có năm ngày, năm ngày này bọn họ cũng nên chuẩn bị thu xếp đồ đạc trong nhà sau đó gửi tới Singapore đi.
*
"Cha, có phải cảm giác rất kỳ quái hay không?" Cao Cầm Nhã càng nghĩ càng thấy không đúng. Cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nghĩ ra.
"Cha cũng cảm thấy như vậy, ánh mắt của dì lý, vẫn luôn chớp nháy." Cao Hùng cũng phát hiện, chuyện này có chỗ nào đó không đúng nhưng bọn họ không nghĩ ra.
"Nếu không để con cho người đi điều tra chuyện này xem như thế nào?"
"Được, con cho người đi điều tra chuyện này đi, xem sự việc rốt cuộc là thế nào!" Cao Cầm Nhã gật đầu một cái, chỉ là cô thật sự có thể tra được sao?
Dạ Thiên làm việc luôn luôn cẩn thận, chưa bao giờ lưu lại dấu vết nào để cho người khác biết, xem ra cô ta muốn điều tra, cũng không dễ dàng như vậy đâu!
"Cha, ngày mai là ngày giỗ của mẹ con, ngày mai cha có thời gian không?" Nhớ tới ngày mai sẽ là ngày giỗ của Triệu Tâm Dương , Cao Cầm Nhã vẫn có chút đau lòng.
"Có, ngày mai cha sẽ đi thăm mẹ với con, cũng hai mươi mấy năm rồi chưa đến thăm bà ấy, cha cũng nên đến nhận tội với bà." Cao Cầm Nhã gật đầu một cái, từng ấy năm tới nay cô cũng chưa từng làm được chuyện gì kính hiếu với mẹ. Hiện tại cũng nên báo đáp rồi.
*
Bệnh viện tâm thần XX
"Cẩn thận một chút!" Một người con trai đang đỡ một người phụ nữ đi dạo trong vườn hoa.
"Hoa, hoa hoa, tôi muốn hoa hoa!" Đôi mắt cô gái nhìn giống như vô cùng yêu thích, hướng về phía người con trai bên cạnh nói.
"Được, tôi hái cho cô, cô ngoan ngoãn đứng ở chỗ này, không được cử động đó!" Cô gái gật đầu một cái, nhìn người con trai đi tới phía đóa hoa kia.
" Chị Thu, hoa của cô đây." Người con trai này cũng không phải là người nào khác, chính là Tiểu Tường, mà cô gái kia, cũng chính là chị Thu.
Tiểu Tường nhìn chị Thu bây giờ đã biến thành như vậy, rất là đau lòng. Không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy. Kể từ ngày hôm đó, sau khi Cung Hình Dực bị thương ngã xuống, chị Thu vẫn luôn tự giam mình trong thế giới của bản thân.
Sau khi được bác sĩ kiểm tra, đã nói cho anh biết, hiện tại trí óc của cô chỉ như một đứa trẻ ba tuổi, muốn cô ở lại trong bệnh viện tâm thần này tiếp nhận trị liệu. Tiểu Tường không tiếc gì cả, bán đi chiếc xe máy mình thích nhất còn rút ra tất cả tiền gửi ngân hàng trong mấy năm này chỉ vì muốn chữa bện cho cô.
Chỉ là, số tiền này căn bản cũng không đủ, anh đã từng nghĩ đến việc bán biệt thự riêng của cô đi, nhưng mà đó là nơi duy nhất cô có thể trở về, anh không thể làm như vậy.
"Tiểu Tường, giúp tôi cài hoa lên trên đầu, có được hay không?" Chị Thu nhìn Tiểu Tường, đem hoa đẩy tới trước mặt anh, hi vọng anh cài giúp cô.
"Được!" Tiểu Tường nhìn bộ dáng hiện tại của cô, chỉ có thể len lén xoay người, lau đi nước mắt của mình, không để cho cô nhìn thấy.
"Nhìn đẹp không?"
"Đẹp lắm!" Tiểu Tường ở trước mặt cô, vĩnh viễn đều mỉm cười. Nhưng mỗi khi đến đêm khuya yên tĩnh, anh lại len lén rơi lệ, chỉ là không muốn để cho cô nhìn thấy nước mắt của mình.
"Đói bụng sao? Chúng ta trở về trong phòng đi, tôi chuẩn bị đồ ăn cho cô." Chị Thu gật đầu một cái, mặc cho Tiểu Tường lôi kéo tay của mình, đi vào trong phòng.
Bây giờ chị Thu chỉ như một đứa trẻ con, thiên chân vô tà, ánh mắt trong suốt không hay biết gì. Nhưng mà cô ấy lại không thích người khác đến gần, mỗi ngày đều ở cùng với Tiểu Tường, ngay cả buổi tối đi ngủ, cũng muốn Tiểu Tường cùng ngủ với cô.
Đối với Tiểu Tường, cô sinh ra cảm giác lệ thuộc. Tiểu Tường cũng không biết, mình rốt cuộc yêu cô nhiều bao nhiêu, nhưng anh chỉ hy vọng cô tốt lên. Nếu như cô có thể khá hơn, như vậy tất cả đều tốt rồi. Coi như sau khi cô tỉnh lại có quên đoạn thời gian này anh chăm sóc cô như thế nào, cũng không sao cả.
Chỉ cần cô khỏe lại, như vậy là đủ rồi!
"Tiểu Tường, về sau không được gọi tôi là chị Thu nữa." Lúc ăn cơm, cô đột nhiên rất nghiêm túc nói với Tiểu Tường.
"Tại sao?"
"Bởi vì, anh lớn hơn tôi! Cho nên anh không dược gọi tôi là chị, về ngươi sau gọi tôi là Thu Thu, có được hay không?" Ánh mắt chị Thu ngây thơ, không có một chút ô nhiễm, trong mắt chỉ có một mình Tiểu Tường.
"Được, Thu Thu, Tiểu Tường cho em ăn cơm!" Cô há miệng thật to, chờ Tiểu Tường đút cơm cho cô ăn.
Tiểu Tường nhìn thấy cô như vậy, vừa đau lòng vừa mừng rỡ. Ít nhất, cô cũng không cần phải vì chuyện Cung Hình Dực không thương mình mà đau lòng nữa.
Càng sẽ không làm ra hành động quá khích gì nữa, hiện tại chỉ cần Cung Hình Dực không kiện cô thì sẽ không có chuyện gì cả.
"Tiểu Tường, anh làm sao vậy? Tôi muốn ăn cơm cơm!" Thấy Tiểu Tường dừng động tác lại, cô bắt đầu ồn ào.
"Được, chúng ta ăn cơm!" Tiểu Tường vẫn chăm sóc cô cẩn thận như vậy, ngay cả bác sĩ trong bệnh viện sau khi nhìn thấy đều vì sự chung tình của anh mà cảm động.
Tình cảm như vậy, một người đàn ông rốt cuộc phải như thế nào mới có thể làm được?
Chỉ hy vọng cô gái này, có thể mau mau tỉnh lại, như vậy người đàn ông này cũng sẽ không phải vì cô mà đau lòng nữa. Bao nhiêu đêm, ông đều thấy người đàn ông này, ngồi ở bên giường cô gái này, khóc.
Coi như tâm có làm bằng sắt, đều sẽ cảm động, huống chi là ông đây?
Ông thật lòng chúc phúc cho bọn họ, chúc cho bọn họ có thể hạnh phúc.
Đại hội cổ đông của tập đoàn Cao thị, Lý Kiều vẫn chưa thấy xuất hiện, khi Cao Hùng đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi ông ta tại sao còn chưa tới, lại thấy Dạ Thiên đẩy cửa đi vào, mà sau lưng Dạ Thiên, chính là Lý Kiều.
Khi bọn họ đi vào cũng không đóng cửa lại bởi vì sau đó còn có Cung Hình Dực và Tống Hàm Quân cũng đều đi vào.
"Lão Tống, công ty mở đại hội cổ đông, ông tới làm cái gì?" Cao Hùng thấy Tống Hàm Quân cũng tới, liền cảm thấy càng kỳ quái hơn.
Còn có Cung Hình Dực, không phải cậu ta vẫn chưa xuất viện sao? Làm sao lại xuất hiện ở đây.
"Là tôi gọi ông ấy tới!" Cung Hình Dực đi tới chỗ ngồi, ngồi xuống, Dạ Thiên đi tới đứng sau lưng anh, cầm một tập tài liệu lên.
" Tổng giám đốc Cung, không biết anh tới đây vì chuyện gì? Hôm nay là đại hội cổ đông của công ty chúng tôi, không phải chợ bán thức ăn giảm giá." Đối với sự xuất hiện của Cung Hình Dực, Cao Hùng rất tức giận.
"Nếu như tôi nói, tôi là một trong những cổ đông của Cao thị, như vậy có phải tôi có quyền tham gia vào đại hội cổ đông này hay không?" Cung Hình Dực cười lạnh, anh cũng không có thừa thời gian, sang đây xem bọn họ mở đại hội cổ đông.
Anh đến đây dĩ nhiên là có mục đích.
"Anh là một trong những cổ đông sao?" Cao Hùng cảm thấy buồn cười, cổ phần của Cao thị chia cho Cung Hình Dực lúc nào vậy!
"Chào ông! Tôi là luật sư của Tử Mị." Thân phậncủa Dạ Thiên không biết từ lúc nào đã biến thành luật sư của Tử Mị rồi?
“Đây là cổ phần tổng giám đốc công ty chúng tôi nắm giữ của Cao thị, tổng giám đốc Cung thị có 55% cổ phần, vượt qua nguyên tổng giám đốc Cao thị Cao Hùng có 35% cổ phần, cho nên bắt đầu từ bây giờ cổ đông lớn nhất của Cao thị chính là Cung tiên sinh.” Dạ Thiên đem một vài giấy tờ chứng minh để lên bàn.
Cao Hùng liếc mắt nhìn những giấy tờ kia, thiếu chút nữa hộc máu.
Tại sao lại như vậy? Công ty của ông từ lúc nào đã trở thành công ty của Cung Hình Dực?
“Đổng sự Cao, hiện tại xin hỏi ông còn có ý kiến gì không?“ Cung Hình Dực nhìn Cao Hùng tức giận đến xanh mặt, chỉ cười lạnh. Muốn trách thì trách Cao Cầm Nhã lúc trước đã làm ra chuyện sai sự thật kia, hơn nữa con khiến cho anh hiểu lầm Tống Tâm Dao.
Đây là báo ứng cô ta phải chịu, không phải người ta nói cha làm con chịu sao, nhưng mằà anh chỉ sửa thành con nợ cha trả thôi.
Chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo, chọc phải người không nên chọc.
“Cũng bắt đầu từ hôm nay ở thành phố O này sẽ không còn tập đoàn Cao thị tồn tại nữa, chỉ còn có Tống thị. Bởi vì tổng giám Cung, đã đem tất cả cổ phần, chuyển sang tên Tống Hàm Quân tiên sinh. Cho nên về sau, Tống Hàm Quân - Tống tiên sinh, sẽ là tổng giám đốc của Tống thị.” Cung Hình Dực có thể nhận ra, Tống Hàm Quân là một người có năng lực làm ăn buôn bán.
Với tư chất của ông, có thể kinh doanh thật tốt, làm công ty có da có thịt.
“Hình Dực, con…….“ Tống Hàm Quân hoàn toàn không nghĩ tới, vẫn chưa hoàn hồn từ trong kinh ngạc.
“Cha vợ, cho tới nay con rể cũng chưa tặng lễ vật gì cho cha, công ty này, coi như là quà tặng con rể tặng cho cha đi!” Cung Hình Dực đem túi giấy, giao cho Tống Hàm Quân.
“Nhưng mà, con không sợ cha sẽ làm hỏng tâm huyết của con sao?” Ông đối với mình không có lòng tin lắm, càng sợ lãng phí lòng tốt của Cung Hình Dực.
“Cha, con tin tưởng thực lực của cha. Cha có thể quản lý tốt công ty này.” Cung Hình Dực vỗ vỗ vai Tống Hàm Quân, bày tỏ sự tín nhiệm đối với ông.
“Được! Cha nhất định sẽ kinh doanh thật tốt!” Tống Hàm Quân cũng tăng thêm chút lòng tin cho mình.”
“Dạ!” Cung Hình Dực gật đầu một cái nhìn về phía Cao Hùng cùng Cao Cầm Nhã nói: “ Cao tổng, tôi quên nói nếu như các người nghĩ muốn ở trong công ty dùng thủ đoạn gì, tốt nhất nên cẩn thận một chút. Cung Hình Dực tôi cũng không phải là người dễ bị bắt nạt như vậy. “ Cảnh cáo của anh quả thực rất hữu dụng.
“Lão Lý, tại sao ông lại làm như vậy?” Cao Hùng nhìn Lý Kiều, nếu như ông ta không làm như vậy, tất cả mọi chuyện, cũng sẽ không biến thành bộ dáng này, ông càng không thể nào bị Cung Hình Dục kéo xuống khỏi cái ghế tổng giám đốc này.
“Cổ phiếu công ty một thời gian trước liên tục xuống giá, tôi nghĩ công ty sắp phá sản, vậy nên tôi cảm thấy bảo vệ tính mạng tương đối quan trọng hơn!” Lý Kiều cảm thấy mình cũng không làm gì sai.
“ Cao tổng, ông còn vấn đề gì không? Nếu như không có vấn đề gì, xin ký tên lên hai tài liệu này.” Dạ Thiên đem hai phần tài liệu đẩy tới trước mặt Cao Hùng nhìn dòng chữ to bên trên, cầm bút máy bên cạnh lên ký xuống.
Khi ký xong tên tuổi của mình, còn chưa để bút xuống, ông liền trực tiếp ngã xuống đắt.
“Cha, cha làm sao vậy?” Cao Cầm Nhã nhìn Cung Hình Dực, cắn răng nghiến lợi nói: “Cung Hình Dực, nếu như cha tôi