"Y tá!" Thấy một y tá đi qua cửa, Triệu Tâm Nguyệt liền gọi vào.
"Sao vậy?" Y tá sau khi đi vào, liền nhìn Cung Hình Dực. So với trên ti vi, anh còn đẹp trai hơn.
"Cô có thấy, người vừa đứng ở ngoài phòng bệnh hay không?" Có lẽ cô ấy biết.
"À! Mới vừa rồi có một người đàn ông, đứng ở bên ngoài một lát, sau đó, để giỏ trái cây xuống, rời đi!" Mới vừa rồi cô còn cảm thấy kỳ quái, vốn định tới hỏi người kia làm sao vậy. Nhưng anh lại để giỏ trái cây xuống rồi rời đi.
Hơn nữa Triệu Tâm Nguyệt đã đến, cô cũng không muốn nhiều chuyện.
"Cô có nhìn rõ anh ta như thế nào không?"
"Không có, chỉ có thấy được bóng lưng thôi!"
"Cám ơn!" Tống Tâm Dao nói cám ơn. Nếu như là một người đàn ông, vậy không có khả năng là Cao Cầm Nhã. Rốt cuộc là ai? Đã đến đây rồi, lại không tiến vào.
"Đừng suy nghĩ nữa, nếu như người đó có tâm đến thăm anh..., sau này nhất định sẽ còn gặp lại!" Thấy Tống Tâm Dao có chút phiền muộn.
"Em chỉ cảm thấy kỳ quái, là ai đưa tới." Hay là người của tiệm hoa đưa tới đây, nhìn thấy hai người bọn họ đang ôm nhau, cho nên mới không vào sao?
"Em không đói à! Nhưng mà anh sắp chết đói rồi, mau ăn cơm đi!" Thấy Triệu Tâm Nguyệt đã bày hết đồ ăn ra, anh liền tìm đề tài, kéo cô lại, nếu không cũng không biết cô cứ đứng đó suy nghĩ tới khi nào.
"Nghe thấy anh kêu đói, em mới phát hiện em cũng đói bụng rồi!" Tống Tâm Dao hì hì cười một tiếng, đi tới bên giường ngồi xuống.
"Các con từ từ ăn đi, mẹ đi ra ngoài mua chút trái cây, giỏ trái cây kia cũng không biết đã để bao nhiêu ngày rồi, nhìn bên ngoài cũng biết không phải là trái cây tươi ngon!" Triệu Tâm Nguyệt là người trong nghề, nhớ trước kia bà cùng em gái đều ở trong vườn trái cây, chuyên hái trái cây, đối với trái cây là vô cùng hiểu biết. Chỉ là không biết em gái hiện tại đi đâu rồi, cũng đã mất tích hơn hai mươi năm.
"Vâng ạ!" Tống Tâm Dao đáp một tiếng, biết Triệu Tâm Nguyệt là người trong nghề, mẹ chỉ cần nhìn qua liền có thể biết trái cây là ngon hay không.
" Bà xã, đút cho anh đi!" Thấy Triệu Tâm Nguyệt rời đi, Cung Hình Dực lại bắt đầu ăn vạ.
" Tự ăn, em đút cho anh ăn, em sẽ không ăn được!" Cô cũng thật đói rồi.
"Nhưng mà, tay anh rất đau, không cầm nổi chiếc đũa a!" Cung Hình Dực giả bộ, cầm chiếc đũa lên nhưng không cầm được.
"Thật sao?" Cô nửa tin nửa ngờ.
"Anh lừa em làm cái gì?" Không lừa cô thì lừa ai chứ?
"Được rồi!" Cuối cùng Tống Tâm Dao vẫn ngoan ngoãn cầm đũa lên giúp anh ăn cơm.
Cung Hình Dực mỉm cười nhìn cô, ăn thức ăn cô đút. Lần đầu tiên anh phát hiện, ăn cơm cũng là một chuyện hạnh phúc như vậy. Anh phải giả bộ mấy ngày để hưởng thụ mới được.
Cảm giác như thế này, nếu như trở về nhà, sẽ không thể có.
"Được rồi! No quá a!" Cung Hình Dực tựa vào gối mềm, sờ bụng của mình.
"Anh thì tốt rồi, được ăn no, còn em sắp chết đói rồi đây!" Thật không biết tay người đàn ông này đau thật hay là đau giả, cô rất hoài nghi.
"Vợ à, đừng hẹp hòi như vậy chứ! Hiện tại anh là bệnh nhân a! Đói bụng thì mau ăn đi, ăn nhiều nói ít. Ăn xong cùng anh ra ngoài đi dạo!" Cứ nằm ở trên giường bệnh mãi, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ mốc meo. Mặc dù cũng chỉ có mấy ngày, nhưng mà một ngày anh cũng không muốn.
"Anh còn chưa khỏe, vết thương còn chưa lành, lại muốn đi ra ngoài sao?" Tống Tâm Dao nhìn anh, hiện tại cô càng hoài nghi, tay của anh có đau thật hay không vậy.
"Vết thương ở trên lưng, chỉ cần không đụng đến là được rồi, không có việc gì!"
"Vậy tay anh làm sao lại đau?"
"Có thể là do thương tổn tới dây thần kinh, cho nên tay mới đau." Cung Hình Dực tùy tiện tìm một cái lý do.
"Nếu như để em biết là anh đang gạt em, anh nhất định sẽ biết tay em!" Tống Tâm Dao nhìn Cung Hình Dực cầm chiếc đũa lên, cảnh cáo nói.
"Không phải đói sao? Còn không mau ăn đi!" Cung Hình Dực thấy cầm đũa quơ múa, thật sự có chút sợ, cô sẽ dùng đũa để đánh anh.
"Trời cũng sắp tối rồi, anh muốn ra ngoài đi dạo thật sao?" Nhìn thời tiết bên ngoài, chỉ một lúc nữa là tròi tối rồi.
"Ăn cơm của em đi! Ăn no rồi lại nói." Cô gái này, có lúc thật đúng là nhiều lời.
" Biết rồi!" Tống Tâm Dao trừng mắt liếc anh một cái. Người đàn ông này, quan tâm đến cô..., cũng không thể nói dễ nghe một chút được sao?
Cứ hô to gọi nhỏ với cô như vậy sao?
Nhìn dáng vẻ Tống Tâm Dao ăn cơm, anh thỏa mãn nhắm hai mắt lại, có lúc, nhìn vợ mình ăn cơm, thật ra thì cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
*
"Nghe nói Cung Hình Dực bị thương nhập viện rồi, con có biết không?" Cao Hùng sau khi xem tin tức mới biết chuyện Cung Hình Dực bị thương.
"Biết!"
"Cha không hiểu, rõ ràng bảo ngày mai mở đại hội cổ đông, nhưng mà bây giờ lại rời lại một tuần. Hơn nữa hiện tại trong công ty, lời cha nói đã không có mấy người nghe." Mấy ngày trước cổ phiếu công ty vẫn luôn xuống giá trầm trọng, lúc ấy ông thật sự bị dọa sợ.
Nhưng mà hoàn toàn không nghĩ tới, sau khi xuống giá liên tục ba ngày, cổ phiếu đã tăng giá trở lại, hơn nữa còn cao hơn giá cũ. Thay đổi như vậy khiến cho ông hồi hồn từ trong kinh sợ. Ít nhất không tiếp tục ngã giá, nếu như lại tiếp tục hạ, ông thật sự không biết, công ty sẽ phải đối mặt với chuyện gì nữa.
Nếu như vẫn hạ, ông thật sự có thể sẽ phải nhảy lầu.
"Cha, cha là tổng giám đốc, đại hội cổ đông, không phải cha chủ trì sao?" Cao Cầm Nhã cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, đại hội cổ đông là chuyện của bọn họ, Cao thị vốn chính là của Cao gia. Cổ phần trong gia đình bọn họ, đang là 45%, trừ phi có người có nhiều cổ phần hơn họ.
50 hoặc là 55 cổ phần mới được, nhưng mà còn có 15% cổ phần đang ở trong tay một cổ đông. Những cổ phần khác cũng là phân tán khắp nơi, trong tay rất nhiều người.
Lúc ấy, mở đại hội cổ đông, chính là cổ đông có 15% cổ phần đề nghị, tuy nhiên sau đó lại đột nhiên đổi đến một tuần sau.
Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện có chút kỳ lạ.
"Là chú Lý nói muốn mở đại hội cổ đông, nhưng tối nay lại nói với cha là mấy ngày nay thân thể không thoải mái, muốn trì hoãn một tuần."
"Nếu chú ấy đã nói thân thể không thoải mái, sao cha không mượn lý do này, đi thăm chú ấy? Đến nhà chú ấy xem một chút, tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra?" Cao Cầm Nhã cũng cảm thấy trong chuyện này có chút kỳ quặc, nhưng mà vấn đề rốt cuộc là xuất hiện ở đâu, vẫn phải điều tra một chút.
"Sao cha lại không nghĩ ra chứ! Như vậy đi, Tiểu Nhã, con đi mua chút quà tặng, cùng cha đi thăm chú Lý. Thím Lý vẫn luôn rất yêu thích con, có thể tìm cách nói chuyện." Cao Hùng cảm giác, Lý Kiều có chút vấn đề.
"Vâng!" Cao Cầm Nhã gật đầu một cái, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Cao Hùng cũng lên lầu, thay một bộ quần áo, mới đi xuống. Mà lúc này Cao Cầm Nhã cũng đã cầm theo hai hộp quà trở lại.
"Đi thôi!" Cao Cầm Nhã gật đầu một cái, cùng Cao Hùng đến nhà Lý Kiều.
*
Biệt thự nhà họ Lý
"Dì Lý!" Tới mở cửa , chính là vợ của Lý Kiều .
"Tiểu Nhã, hôm nay làm sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?" Bà Lý nhìn thấy Cao Cầm Nhã thì quả thực rất vui mừng, ban đầu bà vẫn luôn nghĩ, nếu như Cao Cầm Nhã có thể trở thành con dâu nhà bọn họ thật là tốt biết bao!
Chỉ tiếc, ông lão nhà bà không thích nha đầu này, chết cũng không đồng ý để cho bà làm mai.Nhưng mà đúng như Lý Kiều nói, Cao Cầm Nhã cũng không phải là cô gái tốt đẹp gì.
Đặc biệt là khi cô nói muốn đối phó với Tử Mị, coi như bà đã rõ con người đó rồi.
"Cháu nghe nói chú Lý trong người không thoải mái, nên cùng cha tới thăm chú ấy ạ!" Cao Cầm Nhã khẽ mỉm cười.
"Chú Lý của cháu bây giờ đang nghỉ trưa, nếu không hai người ngồi đợi một lát, dì đi gọi ông ấy!" Lý Kiều xem ra canh giờ rất chuẩn, vẫn là để bà đối phó đi!
"Không cần, nếu chú Lý đang ngủ, vậy không cần quấy rầy nữa. Dì Lý, chúng ta đã rất lâu không gặp nhau, ngồi xuống hàn huyên một chút đi!" Cao Cầm Nhã nghĩ, nhất định cũng có thể moi ra một chút tin tức từ miệng bà.
"Tốt! Mau vào, cháu xem dì đã già rồi, trí nhớ cũng liền kém. Hai người đứng đây lâu như vậy rồi, dì lại quên mời hai người vào nhà ngồi." Bà Lý nhìn bọn họ một cái, không phải bà quên, thật ra là bà cố ý để bọn họ đứng ở ngoài trời lạnh.
"Dì già chỗ nào chứ, cháu thấy dì còn rất trẻ, đi ra ngoài cùng cháu, người khác nhất định sẽ cho là chị gái của cháu đó!" Bà Lý cười lạnh, cũng bắt đầu nịnh hót bà rồi đây.
"Tiểu Nhã, con thật đúng là biết cách làm cho dì vui vẻ! Hai người ngồi đi, dì đi pha cà phê!" Bà Lý vừa dứt lời, cũng liền đi tới phòng bếp.
Ở trong phòng bếp len lén liếc mắt nhìn, thấy bọn họ cũng không đi theo vào, liền báo tin cho Lý Kiều, nói cho ông biết Cao Hùng cùng Cao Cầm Nhã đã đến.
Cuối cùng rót hai tách cà phê vừa mới nấu xong, đi ra ngoài.
"Tiểu Nhã, tới uống cà phê dì pha đi, kỹ thuật này là ít ngày trước dì mới học, không biết mùi vị có hợp khẩu vị của hai người không, thử một chút xem sao!" Bà Lý rất cao quý, hoàn toàn có thể ứng phó với bọn họ.
"Dì, pha rất ngon a! Chúng ta thật có phúc!" Cao Cầm Nhã lại nịnh hót.
"Ai, mấy ngày nay cổ phiếu công ty vẫn hạ, lão Lý a, ngồi trước máy vi tính mấy ngày mấy đêm, ta khuyên như thế nào cũng không khuyên nổi, hai người xem đó, nếu không phải bị bệnh, thì hôm nay sẽ mở đại hội cổ đông , nhưng thân thể ông ấy thật sự không chịu nổi. Ta cũng chỉ có thể bảo ông ấy gọi điện thoại nói với ông, lùi ngày mở đại hội cổ đông lại." Bà Lý biết bọn họ đến đây cũng chính là vì chuyện họp đại hội cổ đông.
"Lão Lý này, cũng thật là liều mạng!" Cao Hùng thở dài.
"Tôi cũng lo lắng muốn chết, nói thế nào, ông ấy đều không nghe. Còn nói tôi dài dòng, hôm nay nói với tôi muốn nghỉ trưa, liền đem cửa phòng khóa lại, có lẽ là chê tôi làm phiền ông ấy, cho nên mới khóa cửa phòng lại."
"Ông ấy vẫn luôn cố chấp như vậy, nhớ khi còn trẻ, lúc công ty vừa mới thành lập, ông ấy chính là như vậy. Lúc ấy tôi thật sự vô cùng bội phục chú ấy, tại sao có thể có nhiều tinh lực như vậy, ngày đêm đều làm việc." Nếu không phải vì ông ta liều mạng làm việc như vậy, ông cũng sẽ không đem 15% cổ phần của công ty cho ông ta.
"Ai! Dù sao hiện tại cũng đã già rồi, làm thêm hai năm nữa, ông ấy cũng nên về hưu, đến lúc đó ý định của tôi là cùng ông ấy đi du lịch khắp nơi, ông ấy liều mạng hơn nửa đời người, cũng không có thời gian đi ra ngoài chơi đùa." Bà Lý nói, đủ để cho bọn họ tin tưởng, ông Lý thật sự là bị bệnh, hơn nữa còn là bởi vì chuyện của công ty mà bệnh!
"Dì, đây là một chút thuốc bổ cháu mua cho chú Lý, cũng mong chú mau khỏe lại! Trong công ty cũng không thể thiếu một người như chú lãnh đạo a!" Cao Cầm Nhã khẽ mỉm cười.
"Tiểu Nhã, cháu thật có lòng tốt! Như vậy đi, ở lại ăn bữa cơm, trời cũng sắp tối rồi!"
"Không cần đâu ạ, buổi tối cháu còn phải cùng cha đi gặp một khách hàng, lần sau gặp lại nhất định sẽ ăn sạch thức ăn nhà dì." Cao Cầm Nhã cảm thấy hiện tại nên cùng Cao Hùng nói chuyện một chút, không phải bọn họ đa tâm quá chứ? Hay là Lý Kiều cố ý trốn không gặp bọn họ?
"Nếu trong công ty có chuyện, vậy tôi cũng không giữ hai người ở lại nữa, lần sau nhất định tới đây ăn bữa cơm a!" Cao Cầm Nhã gật đầu một cái, lôi kéo Cao Hùng rời Khỏi nhà họ Lý, dì Lý thấy xe bọn họ đã đi xa. Lúc này mới đóng cửa , đi vào thư phòng.