ần mỗi ngày đều tới. Ba không bận sao?" Bản quyền thuộc về @TửQuânNgưng Lộ uống xong cháo gà ngọt, Đàm Lệ Hoa lập tức đưa khăn giấy, thím Trương mỗi ngày đều tới, hơn nữa còn có y tá túc trực 24/24. Chẳng qua là anh ta. . . . . .
"Sở Mạnh sợ con không vui nên để mẹ tới cùng con! Con xem Sở Mạnh thật tốt, chẳng qua là ban ngày công việc quá bận rộn không thể tới thăm con! Con cũng không nên trách nó." Đàm Lệ Hoa nhận lấy chén cất đi, vuốt mái tóc dài của con gái.
"Mẹ." Ngưng Lộ không muốn mẹ luôn nhắc tới anh ta. Anh ta đâu chỉ ban ngày không đến, buổi tối cũng không còn tới! Nằm viện bắt đầu từ ngày thứ hai đến bây giờ cũng đã nửa tháng, nói cách khác anh đã biến mất suốt nửa tháng. Đây coi là cái gì? Nhưng Ngưng Lộ không dám nói với mẹ. Giữa bọn họ trở nên không hề giống như trước đây nữa.
"Sao con gái mẹ sau khi kết hôn thì biến thành người khác vậy?" Đàm Lệ Hoa cảm thán ngàn vạn, nhìn con gái. Trước kia, con gái của bà thật biết điều, khéo hiểu chuyện, chưa bao giờ sẽ tức giận vô cớ, cũng sẽ không làm khó người khác. Nhưng sau khi kết hôn với Sở Mạnh thì dường như biến thành một người khác rồi, sẽ tức giận, sẽ có khó chịu, còn làm nũng nữa …
"Mẹ, con nào có. . . . . ." Nghe được mẹ nói như vậy, Ngưng Lộ cho là mình sau khi mang thai người ta muốn khen cũng không được, tay cũng không tự giác vuốt mặt, đọc sách nói có người sau khi mang thai gương mặt sẽ xuất hiện những chấm đỏ, trông rất khó coi, cô rất lâu không có soi gương, không biết có phải mọc ra rồi hay không? Cô luôn không thèm để ý dáng ngoài của mình, nhưng hôm nay chợt đặc biệt để ý.
"Con xem, tàn nhang đều mọc hết rồi này!" Đàm Lệ Hoa cố ý nhẹ nhàng nhéo hai gò má trắng noãn của con gái.
"Mẹ, làm sao đây? Có gương hay không?" Ngay cả mẹ đều nói như vậy rồi, vậy có phải thật hay không? Ngưng Lộ bắt đầu hoài nghi.
"Con gái khờ, mẹ gạt con đó. Con gái của mẹ là từ Tiểu Tiên Nữ trên trời hạ phàm, vô cùng xinh đẹp." Đàm Lệ Hoa cười vui vẻ. Con gái mình xinh đẹp như tiên thì sao sẽ là bà mẹ xấu xí đây?
"Mẹ, mẹ gạt con khi nào chứ?" Ngưng Lộ cười vui vẻ với mẹ.
"Bác sĩ muốn con giữ tâm trạng vui vẻ, mẹ đương nhiên phải nghĩ cách trêu chọc con rồi." Bản quyền thuộc về @TửQuân
"Mẹ, con muốn soi gương, xem mẹ có gạt con hay không." Ngưng Lộ kéo chăn ra muốn xuống giường.
"Đứa nhỏ này, chậm một chút chậm một chút!" Đàm Lệ Hoa đỡ Ngưng Lộ xuống giường.
"Mẹ, mẹ thật đáng ghét. Vậy mà gạt con được!"
"Lừa con, bây giờ không phải rất vui vẻ sao?"
Y tá trực đẩy cửa đi vào thấy trên giường bệnh không có ai, lại nghe được trong phòng tắm có tiếng nói chuyện nhẹ nhàng với nhau, hắng giọng: "Cô Sở."
"Y tá Trương, có chuyện gì sao?" Từ cửa phòng tắm, một phụ nữ có thai bụng phệ nhưng trên mặt lại không giảm chút xinh đẹp nhô đầu ra. Trong khoảng thời gian nằm viện này, Ngưng Lộ cùng y tá đã rất quen. Bản quyền thuộc về @TửQuân
"Lầu dưới có người tự xưng là mẹ chồng cô – bà Sở muốn thăm cô, không biết cô có muốn gặp bà hay không?" Y tá Trương đứng ở cửa hỏi. Phía trên có giao phó xuống, bất kể là người nào muốn lên, nhất định phải bản thân bệnh nhân đồng ý mới được.
"Mẹ chồng tôi?" Nghe được là Mộ Bội Văn đến, nụ cười trên mặt Ngưng Lộ biến mất.
"Đúng vậy, cô muốn gặp không?" Y tá thấy sắc mặt cô không đúng, quan tâm hỏi.
"Ngưng Lộ, mẹ chồng con tới sao có thể không gặp? Đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện. Y tá Trương, phiền cô nói với bà, Ngưng Lộ chúng tôi đang đợi bà đi lên." Đàm Lệ Hoa cũng không biết quan hệ Ngưng Lộ và hai anh em Sở gia và mẹ Sở đang lúc không tốt đẹp, cho là cá tính con gái luôn im lặng, không biết làm người khác ưa thích.
"Mẹ, con. . . . . ." Ngưng Lộ không biết nên nói như thế nào với mẹ về những chuyện khó mở miệng kia.
"Con gái ngoan, về giường nằm đi. Có mẹ ở đây, không phải sợ." Đã là con dâu người ta, phải quen với chuyện này. Huống chi bây giờ là mẹ chồng cũng chủ động tới cửa, cô là hậu bối, có bất mãn cái gì cũng phải nhịn.
Ngưng Lộ thở dài, mẹ Sở đối với cô luôn không khách khí, lần này mẹ lại đang ở đây, không biết sẽ có chuyện gì nữa … Trước kia, có anh ở bên cạnh, cô có thể không cần suy nghĩ cái gì, giao cho anh là được. Nhưng bây giờ anh không có ở đây, làm sao bây giờ? Bản quyền thuộc về @TửQuânTại sao anh ta có thể quá đáng như vậy? Đi lâu như vậy cũng không tới thăm cô, thậm chí quá đáng đến nỗi một cú điện thoại cũng không có, còn nói muốn chăm sóc cô thật tốt, đều là gạt người sao? Hiện tại lại để cô một mình chịu đựng áp lực từ mẹ Sở, nếu có cãi vả thì phải làm sao?
Có nên gọi điện thoại cho anh hay không? Ngưng Lộ nhìn điện thoại bên giường, vẫn yên tĩnh ở nơi nào đó, chưa từng vang lên. Vừa nghĩ tới hành vi giống như lưu đầy cô của anh, Ngưng Lộ cảm giác rất uất ức.
"Bà chủ, chậm một chút!" Quản gia dưới sự hướng dẫn của y tá, sau khi gõ cửa thì đi vào.
"Bà thông gia, bà đã tới! Ngồi một chút đi!" Đàm Lệ Hoa đứng dậy cười, tiếp đón Mộ Bội Văn vừa tới liền bày sắc mặt. Những bà lớn nhà giàu có đều là như vậy, xem thường những người có thân phận, địa vị thấp hơn mình, điều này, Đàm Lệ Hoa cũng không quan tâm, bà đã nhìn thấu! Chẳng qua là, mẹ chồng Ngưng Lộ hình như là người không thể chung sống hòa bình? May là bọn nó không có về nhà lớn ở, bằng không lấy cá tính con gái mình thì đoán chừng khó sống. Ngưng Lộ chắc là sẽ không gây gổ, nhưng không có nghĩa là bà mẹ chồng đó sẽ không gây phiền toái.
"Thật là thất lễ, thì ra là bà thông gia cũng tới." Thấy Đàm Lệ Hoa gương mặt cười, Mộ Bội Văn cũng không tiện nổi giận, ngại ngùng mà cười nói.
"Bà chủ, tôi ra bên ngoài chờ!" Quản gia khom người lễ độ sau đó lui ra ngoài.
"Mẹ, mẹ đã tới rồi!" Ngưng Lộ nằm ở trên giường cẩn thận mở miệng.
"Nếu như mà ta hôm nay không đến, còn không biết các con tính toán muốn lừa gạt ta lừa gạt tới khi nào! Nói không chừng đời thứ ba nhà họ Sở ra đời mà người làm mẹ chồng như ta đây còn phải từ trong miệng người khác mới biết." Bản quyền thuộc về @TửQuânNgại vì Đàm Lệ Hoa cũng ở đây, Mộ Bội Văn không có trực tiếp ý kiến với Ngưng Lộ, nhưng trong giọng điệu cũng không có một chút nhã nhặn nào.
"Mẹ, thật xin lỗi. Chúng con . . . . . ." Ngưng Lộ lúng túng không trả lời được, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã đỏ bừng. Cô làm sao biết được Sở Mạnh cũng không có nói với bọn họ? Có điều, theo thái độ không hài lòng của anh với mẹ Sở, cố ý giấu giếm sự thật chiếm đa số. Hoặc là căn bản anh không muốn cho bọn họ biết, nhưng Sở Vân Thiên dù sao cũng là cha ruột anh, không phải sao? Cô thật sự không hiểu nổi người đàn ông tâm cơ thâm trầm đó rốt cuộc đang mưu tính chuyện gì?
"Con không có lỗi với ta, là chúng ta có lỗi với liệt tổ liệt tong nhà họ Sở, có con cũng không có nghĩa là phải báo cho trưởng bối như chúng ta!" Mộ Bội Văn nhẹ nhàng uống một ngụm trà, cười lạnh nói.
"Bà thông gia, nói như vậy lúc trước bà cũng không biết Ngưng Lộ có thai? Bà xem, đứa nhỏ này thật là không hiểu chuyện, chuyện quan trọng như vậy cũng không có nói cho các vị biết, thật sự là nó sai. Người làm mẹ như tôi cũng không để ý dạy dỗ nó tốt, thật không phải với bà! Mong bà bớt giận! Không cần tính toán với một đứa trẻ, về sau tôi sẽ nói nhiều hơn với nó." Đàm Lệ Hoa làm sao không nhìn ra mẹ Sở cố ý gây sự sao? Về phần Sở Mạnh tại sao không có nói cho ba mẹ, bà cũng không cần đi truy cứu, nhưng con gái mình cũng có chỗ sai, vì để cho nó về sau ở nhà họ Sở không bị làm khó, bà làm mẹ phải trách nhiệm.
"Bà thông gia, bà nghiêm trọng quá rồi! Tôi cũng không trách nó! Chẳng qua là cảm thấy bọn nó là hậu bối, ngay cả chuyện có con lớn như vậy cũng không nói cho ba mẹ là có chút sơ sót! Haha, con trai nhà chúng tôi quá bận rộn, cũng không có thời gian về nhà!" Người ta đều nói như vậy rồi, nếu như bà còn chết cắn không thả, đó không phải là chứng minh bà quá nhỏ nhen sao? Mộ Bội Văn cũng không muốn ở trước mặt nhà họ Quan làm mất mặt chính mình.
Hiện tại thái độ của Sở Mạnh rất rõ ràng, không có hứng thú với Đường Linh Chi. Bởi vì bà từng gặp Đường Linh Chi ở tiệc gia đình, bà cho là sau lần đầu tiên chính thức gặp mặt ngày đó, hai người có thể sẽ có chuyện tiếp theo, kết quả Đường Linh Chi nói cho bà biết, cô đã từng gọi điện thoại tới đến Sở Thành tìm Sở Mạnh, nhưng đã một tháng cũng không trông thấy anh hồi âm, cho nên cũng thôi luôn.
"Sở Mạnh bận rộn công việc là sự thật. Nhưng chủ yếu là con gái nhà chúng tôi cũng không có kịp thời nói với các vị, vẫn là nó sai!" Đàm Lệ Hoa cười theo nói.
"Hôm nay không phải là hội nghị phê bình đâu. Chúng ta cũng không cần tìm lý do nữa. Đúng rồi, Ngưng Lộ, đứa nhỏ lớn bao nhiêu rồi?" Mộ Bội Văn nhìn Ngưng Lộ hỏi.
"Khoảng 6 tháng ạ!" Ngưng Lộ nhẹ giọng nói, len lén nhìn mẹ một cái, mẹ đưa cô ánh mắt khích lệ.
"Là con trai hay con gái? Có thể biết không?" Mộ Bội Văn nhìn chằm chằm Ngưng Lộ, dù bất mãn cô thế nào, dù sao cô vẫn có con của Sở Mạnh, nó cùng bà cũng coi là có chút liên hệ máu mủ, quan tâm một chút là chuyện đương nhiên. Bà cũng không thể nào cả đời không nói chuyện với con trai mình. Nếu như lúc này bà biết đứa nhỏ trong bụng Ngưng Lộ không có một chút quan hệ nào với mình, đoán chừng sẽ giận đến muốn nhảy từ tầng thượng xuống.
"Mẹ, cái này con không hỏi bác sĩ." Ngưng Lộ không dám nói là không muốn biết.
"Không hỏi? Tại sao không hỏi? Không hỏi bác sĩ cũng nên nói chứ?" Gương mặt mẹ Sở không thể tin.
"Bà thông gia, cái này bà không nên gấp! Lần khám thai sau chúng tôi sẽ hỏi bác sĩ." Đàm Lệ Hoa biết người của đại gia tộc đều là muốn con trai hơn, cho nên đứng dậy trấn an tâm trạng bà ta. Ai, con gái mình cũng thật là quái, không để cho bác sĩ nói. Xem ra lần này không muốn tra cũng phải xét.
"Còn có lần sau sao? Tôi sẽ đi tìm bác sĩ ngay bây giờ! Quản gia, vào đi!" Mộ Bội Văn hướng ngoài cửa hô.
d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn
"Dì Sở, đã lâu không gặp! Không biết dì Sở tìm bác sĩ có chuyện gì? Con đây có thể giúp không?" Đẩy cửa vào là Tống Tử Tự.
"Ha ha, là A Tự! Sao lại rãnh rỗi xuống đây!" Mộ Bội Văn chính là điển hình loại phụ nữ bắt nạt kẻ yếu, biết nhà họ Tống có sức ảnh hưởng ở hai giới chính trị - thương nghiệp, bà ở trước mặt Thái Tử Gia nhà họ Tống một chút phách lối cũng không có.
"Dì Sở cũng tới địa bàn của con rồi, con đây người chủ nhân sao có thể không xuống tiếp đón đây? Kia không phải là quá thất lễ sao?" Luôn cười haha, đây chính là điểm mạnh của Tống Tử Tự anh. Lúc mẹ Sở mới vừa bước vào thang máy thì anh đã nhận được thông báo. Bản quyền thuộc về @TửQuânNgười mẹ này của Sở Mạnh cũng không phải là đèn đã cạn dầu, nếu anh có giao phó cho anh nhân viên để ý, anh đương nhiên phải xuống quan tâm. Ngưng Lộ sao có thể là đối thủ của mẹ Sở chứ?
"A Tự, con khách sáo rồi!" Ở trước mặt Tống Tử Tự, Mộ Bội Văn giống như là một con mèo bị rút móng vuốt.
"Ngưng Lộ, hôm nay thế nào?" Tống Tử Tự đi tới bên giường, cười hỏi cô nàng Ngưng Lộ gương mặt khẩn trương kia.
"Rất khỏe ạ!" Thật ra thì lúc vừa rồi thấy Tống Tử Tự tiến vào Ngưng Lộ đã yên tâm rồi. Truyện được chuyển ngữ bởi
"Vậy thì tốt! Đúng rồi, nói cho em biết tin tức vui vẻ có được hay không?" Tống Tử Tự không để ý tới kia hai người phụ nữ ngồi ở một bên, cúi người xuống đến gần bên tai Ngưng Lộ.
"Cái tin tức vui vẻ gì?" Ngưng Lộ không rõ chân tướng.