Mới vừa xuống máy bay, Tiêu Diệc San kéo hành lý đơn giản đi ra cửa sân bay. Cô vừa đi vừa nhìn địa chỉ và tấm hình cầm trong tay do thám tử đưa cho, người con trai có khuôn mặt lịch sự, tuấn nhã đó chính là em trai Sở Mạnh - Sở Khương sao? Thấy thế nào cũng giống như đứa con trai chỉ biết chui đầu trong chồng sách vở, đột nhiên đến đại học nổi tiếng ở Mĩ học kinh doanh, nhất định không tránh khỏi có liên quan đến Quan Ngưng Lộ. Bản quyền thuộc về
Chỉ mong, cậu sẽ không làm tôi thất vọng! “Moa” một tiếng, Tiêu Diệc San nặng nề hôn người con trai mặt mày sáng sủa, thông minh, bước chân đi nhanh hơn … Truyện được chuyển ngữ bởi
Chính là chỗ này! Tiêu Diệc San nhìn đồng hồ trên tay, cách thời gian Sở Khương tan học còn chừng nửa tiếng nữa, cô quyết định ở chỗ này chờ cậu ta tan học, theo thám tử điều tra, mỗi ngày sau khi tan học cậu ta đều đi ngang qua cái cửa này, sau đó đi một đoạn đường mới ngồi lên xe trở về nhà trọ của nhà họ Sở ở Boston.
Trên lối đi bộ, quét dọn rất sạch sẽ, cây xanh cao lớn ở trong gió mát xòe ra lá cành. Chung quanh đi qua đi lại đều là học sinh, trên những gương mặt trẻ tuổi tràn đầy tinh thần phấn chấn, hoặc tụm năm tụm ba ngồi ở trên bậc thang nói chuyện phiếm, hoặc ôm quyển sách bước nhanh mà đi, đây chính là đại học, đây chính là thanh xuân, đây chính là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời mà sau khi đi qua sẽ không có cách nào quay lại nữa. Nhưng mà, đoạn thời gian như vậy đối với anh mà nói, cũng là thống khổ, khó khăn nhất. Bản quyền thuộc về Những thứ cười đùa tức giận mắng chửi kia, những tự tin, hào hứng kia đều không thuộc về anh. Việc anh phải làm chính là học tập và học tập, phải am hiểu tất cả các lĩnh vực tri thức, như vậy anh mới có năng lực lấy lại từng thứ thuộc về anh. Vì ngày đó, nhiều đau khổ hơn nữa, nhiều mệt mỏi hơn nữa anh cũng nguyện ý chịu đựng.
Vòng qua khu kiến trúc đồ sộ của trường, Sở Khương tạm biệt bạn học qua loa. Quãng thời gian giống nhau, tâm trạng giống nhau, đây là cuộc sống của anh gần nửa năm qua ở Mỹ. Không có quá nhiều sóng gió, yên ả giống như hồ nước tĩnh lặng, gió lớn hơn nữa cũng không gợn nửa con sóng nhỏ. Đây là trạng thái anh cố ý muốn duy trì.
"Sở Khương, chờ một chút." Sau lưng một giọng nữ nhỏ nhẹ truyền vào tai, bước chân của Sở Khương ngừng lại, không quay đầu lại cũng biết là ai.
"Có chuyện gì sao?" Trước sau như một giọng điệu lạnh nhạt, anh đối với người nào cũng giống như nhau.
"Không có gì, mình vừa đúng cũng muốn về. Không bằng chúng ta cùng đi đi!" Một mái tóc dài đen nhánh Nghiêm Hinh Duyệt vui mừng ôm chồng sách nặng nề đứng ở trước mặt anh. Đó là một thiếu nữ chừng hai mươi tuổi, trang phục đơn giản làm tôn lên vóc người thon thả, đôi mắt to thanh thuần tựa như trăng non.
Đúng vậy, cô thích người con trai đến từ chung một quốc gia này, bề ngoài đối với người nào cũng tao nhã lịch sự, nhưng lại chưa từng có người nào có thể đến gần hơn anh. Lúc đầu khai giảng, trong ánh mắt anh luôn chút đau đớn không sao xóa sạch. Anh mỗi ngày đi học nghiêm túc, ghi chép, sau khi tan học cũng chưa bao giờ đi cùng bạn bè. Truyện được chuyển ngữ bởi Anh như vậy khiến cô tò mò, cho nên không nhịn được quan sát anh, đến gần anh, nhưng mà anh đối với cô trừ gặp mặt bình thường, cười nhạt một tiếng thì không có gì khác biệt những bạn học khác.
Cô quan sát lâu như vậy, chưa từng gặp qua anh cùng bạn nữ nào thân mật qua lại, sau giờ tan học đều có tài xế đưa đón. Cho nên cô nghĩ, có lẽ anh chỉ là trời sinh tính tình tương đối lạnh nhạt mà thôi, nếu như mình từ từ tiếp xúc với anh nhất định sẽ có cơ hội chăng? Bản quyền thuộc về Cô không muốn chưa thử liền buông tha, cho nên mỗi ngày vừa tan học cô đều chủ động đi cùng anh, dù là chẳng nói gì, lẳng lặng đi tới cửa trường học sau đó tách ra riêng phần mình, cô cũng vui vẻ. Mà anh không có từ chối cô, có phải là có chút ít đồng ý hay không?
"Sở Khương, ngày mai là chủ nhật, bạn có kế hoạch gì không?" Xung quanh mình đều là học sinh thao thao bất tuyệt tiếng Anh, không ai nghe hiểu được bọn họ nói tiếng Trung, cho nên Nghiêm Hinh Duyệt không lo lắng có người cùng nước chê cười cô còn dùng lời nói không thể quê mùa hơn nữa để mở đường một cuộc hẹn như cô vậy.
"Mình rất bận." Giọng Sở Khương rất nhẹ, nhưng rõ ràng lại có xa cách. Có điều, anh bận là lời nói thật, trừ bình thường đến lớp, anh còn phải chăm chỉ nghiên cứu biến động thị trường chứng khoán Wall Street, mặc dù mới vào không bao lâu, nhưng bản thân bỏ vào một khoản tiền nhỏ lại càng ngày càng nhiều lên. Sự thật chứng minh anh cũng là năng lực, không phải sao? Tin chắc không lâu sau, anh có thể theo kế hoạch tạo dựng tập đoàn đầu tư của riêng mình rồi. Cho nên, bận rộn hơn nữa, mệt mỏi hơn nữa anh cũng không bận tâm.
"Không sao! Bận cũng tốt! Ha ha!" Trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mác, Nghiêm Hinh Duyệt cười châm biếm. Nhưng cũng là bởi vì người đàn ông như vậy quá hiếm có, cho nên cô càng không muốn buông tha.
"Hẹn gặp lại." Hai người vẫn không nói gì thêm, một trước một sau mà ra cửa trường, Sở Khương mới nhẹ nhàng phun hai chữ. Anh vốn không phải người vô tâm, như thế nào lại không nhìn ra tâm tư của Nghiêm Hinh Duyệt? Nhưng mà, tim của anh đã sớm trao trên người một cô gái khác, không tìm về được rồi. Những người khác đối với anh mà nói một chút ý nghĩa cũng không có, anh làm tất cả đều chỉ vì một ngày kia có thể đoạt lại người con gái thuộc về anh. Không hiểu sao anh chẳng thể tránh xa Nghiêm Hinh Duyệt cô, chỉ là bởi vì mái tóc dài của cô ấy, mái tóc dài cực kỳ giống người con gái đó … Truyện được chuyển ngữ bởi
"Hẹn gặp lại." Nhìn bóng dáng của anh đi qua, Nghiêm Hinh Duyệt đè xuống cảm giác chua chát trong lòng, lúc tài xế mở cửa xe, phương hướng của bọn họ trái ngược nhau. Nhưng có thể có một ngày chúng ta hướng về một phía không?
"Sở Khương!" Lại một giọng phụ nữ vang lên ở sau lưng. Sở Khương cảm giác hôm nay mình ra cửa không đốt hương, nổi danh đến ngay cả tha hương trên đất khách quê người cũng có người nói tiếng Trung quen biết anh. Lần này anh không có dừng bước lại, cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi theo đường của mình, bởi vì âm thanh kia không phải là người anh quen, cho nên không cần thiết biết là ai.
"Sở Khương, đứng lại!" Tiêu Diệc San kéo vali hành lý bước mấy sãi ngăn ở trước mặt anh. Mới vừa rồi lúc anh cùng một cô gái phương Đông cùng đi ra khỏi cửa trường thì cô đã phát hiện. Bản quyền thuộc về Lúc ấy còn dọa cô giật mình, nếu như cô bé kia là bạn gái mới cậu ta, cô coi như đã uổng công tới đây. Chứng minh Quan Ngưng Lộ ở trong mắt cậu ta không có quan trọng như cô tưởng tượng, nếu quả thật quan trọng như vậy cậu ta sẽ không tách ra mới mấy tháng thì có bạn gái mới. Nhưng mà thấy bọn họ cũng không có bất kỳ hành động thân mật bên ngoài, trái tim lơ lửng cô lại buông xuống. Chẳng qua là, thái độ của cậu ta làm cho người ta chán ghét. Chẳng lẽ là đi theo bên cạnh Sở Mạnh đã lâu, ngay cả tính khí cũng giống như vậy sao? Anh em? Bọn họ coi là loại anh em gì chứ?
"Xin lỗi, tôi không biết cô. Xin tránh ra." Sở Khương lạnh lùng nhìn cái người cản trở ở trước mặt anh, vóc người cao gầy, mặt mũi xinh đẹp lại là kiểu phụ nữ có vẻ mặt làm cho người ta không dám nịnh bợ, thô bạo cùng ngang ngược quá đáng. Cô ta là ai? Khi trong đầu anh tìm tòi sự tồn tại của người này, nhưng cô ta lại biết được tên của anh, cũng đến nơi này làm du học sinh sao? Truyện được chuyển ngữ bởi Lại không giống, bởi vì bộ dạng cô lôi kéo hành lý giống như mới đến. Nhưng mà mắc mớ gì tới anh? Cho nên anh cũng không muốn quan tâm tới cô ta.
"Tôi có việc muốn nói với cậu." Tiêu Diệc San không buông tay xuống, khóe miệng mỉm cười. Chuyện cô nói nhất định sẽ khiến cậu ta hứng thú.
"Tôi không có hứng thú." Sở Khương đẩy tay cô ngăn giữa không trung ra, nghiêng người đi về phía trước.
"Chuyện Quan Ngưng Lộ, cậu cũng không có hứng thú sao?" Tiêu Diệc San lạnh lùng cười, cô không tin cậu ta nghe dược cái tên này còn có thể đi. Quả nhiên, vừa nghe đến cái tên này, thân hình của cậu ta lặng lẽ dừng lại.
Mười phút sau, bọn họ đã ngồi trong Starbucks trong khuôn viên trường.
Sở Khương cầm cái muỗng khéo léo, nhẹ nhàng khuấy ly cà phê đen, ánh mắt nhìn người và xe không ngừng qua lại bên ngoài cửa gương. Người phụ nữ tự xưng Tiêu Diệc San này không phải là muốn nói với anh chuyện Ngưng Lộ sao? Tại sao vào quán cà phê rồi nhưng vẫn nhìn anh mà không nói chuyện? Nhưng mà, nếu cô ta chủ động tìm anh, vậy anh sẽ chờ cô mở miệng.
Nhẹ nhàng hớp một ngụm Latte gồm cà phê cùng sữa tươi, Tiêu Diệc San trong lòng thầm nghĩ: thật là bình thản. Một người con trai trẻ mới 21 tuổi lại có loại phong thái điềm tĩnh này, quả là hiếm có. Cực kỳ Sở Mạnh giống năm đó, tỉnh táo giống nhau, thâm trầm giống nhau.
"Cậu một chút cũng không quan tâm cô ấy sao?" Rốt cuộc, Tiêu Diệc San phá vỡ sự yên lặng, mở miệng hỏi. Mà Sở Khương chẳng qua là nhìn cô một cái không nói gì.
"Cậu ở đây cũng vô ích. Cô ấy đã là vợ người khác, nhưng mà. . . . . ." Tiêu Diệc San cố ý ngừng.
"Cô Tiêu, có lời gì xin nói thẳng. Nếu như không có, tôi còn có việc đi trước." Sở Khương đứng lên, anh vô cùng ghét người ta dùng cái giọng giống như uy hiếp nói chuyện với anh, hừ! Người đàn bà này dựa vào cái gì để anh tin tưởng cô? Ngưng Lộ kết hôn với anh hai, đã là sự thật không thể chối cãi, nhưng lấy năng lực của anh bây giờ làm sao cũng không chống lại được anh hai, anh quan tâm thì có thể làm gì? Cô có thể quan tâm anh lần nữa không? Anh cái gì cũng không làm được, chỉ biết đau lòng thôi. Lộ Lộ, ở bên cạnh anh hai, em có phải sống rất khổ sở không?
"Cậu thật sự không quan tâm Quan Ngưng Lộ chết hay sống sao?" Tiêu Diệc San cảm giác mình có phần tính toán sai. Cô cho là, người đàn ông mọt sách như Sở Khương vừa nghe đến tên tình nhân cũ nhất định kích động đến mức lôi kéo tay của cô, thỉnh cầu cô nói ra tình trạng gần đây của cô ta. Kết quả thế này thật khiến cô bất ngờ.
"Cô Tiêu, sống chết của cô ấy không tới phiên tôi hay cô để ý. Xin hỏi cô là gì của cô ấy nào? Tôi là gì của cô ấy?" Nội tâm Sở Khương sôi trào lên.
"Sở Khương, đây chính là thái độ của cậu đối với người phụ nữ cậu yêu sao? Cậu không muốn giành chút cơ hội cho mình sao?" Tiêu Diệc San cố ý khích anh.
"Cô Tiêu, chuyện tôi với Ngưng Lộ thì mắc mớ gì tới cô? Nếu như cô chỉ muốn khiêu khích, gây chia rẽ thì cô có thể đi. Tôi không có lý do gì tin tưởng lời nói không căn cứ của một người phụ nữ như cô." Sở Khương thấp mắt xuống lạnh nhạt nói.
"Thời gian tôi biết Sở Mạnh không thể so với cậu, chúng tôi quen biết cũng có hơn chục năm. Có lẽ cậu không biết, nhưng không sao. Tôi cho cậu là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, kết quả cũng chỉ là một người đàn ông hèn yếu, không có năng lực thôi. Có điều, tôi lại miễn phí nói cho cậu biết một cái tin, cô ấy với anh hai cậu đã có con. Cũng không biết đứa bé này là cô ấy tự nguyện sinh hay là có người ép buộc nữa! Lời của tôi đã nói xong rồi, đây là số điện thoại và địa chỉ cô ấy, sợ cậu ngày nào đó muốn giải cứu cô ấy thì còn có đất dụng võ. Chúc cậu may mắn!" Tiêu Diệc San đem tờ giấy ghi điện thoại và địa chỉ Ngưng Lộ trong túi xách để trên bàn, kéo cặp da nhỏ nghênh ngang rời đi. Dù sao mục đích đã đạt một nửa, cô yên lặng theo dõi là tốt rồi. Tới Mỹ trước, vì không để cho người ta nghi ngờ, cô còn đặc biệt về Pháp một chuyến. Mẹ muốn cô làm chuyện c