n thận không thể gấp gáp, vậy cô chầm chậm làm! Kế này không được, chẳng lẽ sẽ không nghĩ ra biện pháp khác? Cũng chờ nhiều năm rồi, chẳng màng đợi thêm một hồi nữa.
Mới vừa rồi người phụ nữ kia nói biết anh hai vài chục năm rồi sao? Tại sao anh chưa bao giờ có nghe anh hai đề cập tới? Hơn nữa cô chưa từng xuất hiện ở nhà họ Sở, là bạn gái anh hai sao? Chẳng lẽ là bởi vì anh hai đột ngột kết hôn cho nên cô ta không cam lòng mới tìm anh? Nhưng mà tìm anh có tác dụng sao? Nếu như cô ta thật sự là bạn gái anh hai, vậy cô ta nên hiểu, anh hai đã quyết định thì không ai thay đổi được. Nếu như có thể, cô ta hôm nay cũng không có cơ hội ngồi ở trước mặt nói những lời này.
Điện thoại của cô ấy sao? Sở Khương nhìn những con số trên giấy, không muốn cầm nhưng tay lại tự động đưa tới. Những chữ số xa lạ như vậy là số điện thoại cô ấy ư?
Cuộc sống mới vừa yên tĩnh trở lại nhưng bởi vì tờ giấy nhỏ này mà rối loạn lên. Tối hôm đó, Sở Khương trở lại nhà trọ vẫn tự giam mình ở trong phòng, cho đến ánh sao sáng lên trong đêm đen, anh vẫn ngồi ở bên cạnh bàn.
Ánh trăng nhàn nhạt, trong hình là khuôn mặt của cô gái ấy, sao quen thuộc mà lại xa lạ, tờ giấy viết số điện thoại cô đặt dưới khung hình.
Vậy mà cô ấy đã có con! Con, đó là một từ xa xôi bao nhiêu! Nhưng mà, hôm nay người phụ nữ kia nói cô có con! Ở trong mắt anh, cô vĩnh viễn là công chúa, cô gái nhỏ đã có con sao? Là anh hai cưỡng ép cô sao? Đúng vậy, nhất định vậy, anh tin tưởng Ngưng Lộ sẽ không muốn sinh con của anh hai, nhất định sẽ không. Nghĩ đến điều này, anh đau tới xương tủy còn dễ chịu hơn một chút. Công chúa của anh làm sao có thể chịu sinh con của người đàn ông khác? Công chúa của anh chỉ biết sinh con của anh.
Đây là ngày thứ 183, Lộ Lộ, anh tới Mỹ đã 183 ngày, bất kể em sống như thế nào, nhất định phải chờ anh trở lại. Anh nhất định sẽ trở về dẫn em đi. Bút đỏ lại đánh thêm một dấu "×" trên lịch treo tường.
Sở Khương nhìn ngày tháng trên lịch: ngày 16. Nửa tháng nửa chính là sinh nhật cô rồi, sinh nhật 21 tuổi của cô. Từ lúc 16 tuổi, sinh nhật cô hàng năm đều là ở cùng anh, bọn họ cùng đi qua nhiều năm tháng như vậy! Nhưng năm nay anh không thể ở cùng em, em phải thật vui vẻ, được không Lộ Lộ?
Từ ngực trào lên hơi thở nặng nề khiến Sở Khương nằm ở trên bàn. Lộ Lộ, anh thực sự rất nhớ em! Tờ giấy nhỏ bị vo lại trong lòng bàn tay.
Ở trong nhà an tâm nghỉ ngơi, mỗi ngày đều được tẩm bổ bởi các món canh dinh dưỡng của thím Trương, gương mặt Ngưng Lộ tái nhợt rất nhanh đã hồng hào, da dẻ càng thêm trắng mịn mà sáng. Sở Mạnh có thời gian cũng sẽ chở cô trở về nhà họ Quan, nhưng anh lại chưa bao giờ để chú Trương chở cô về, giống như anh muốn tận mắt nhìn cô đi vào nhà họ Quan mới yên tâm. Không giải thích được, mà anh ta nghĩ thế nào thì làm như thế đó đi!
Tháng mười một thời tiết không coi như lạnh lắm, sau giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào rèm cửa sổ, âm nhạc du dương ngập tràn căn phòng.
Ngưng Lộ trước sau như một, lười biếng nằm thoải mái trên sofa lớn. Bởi vì bác sĩ nói để cho phụ nữ có thai mỗi ngày nghe nhạc giao hưởng rất tốt cho việc dưỡng thai, vì để cho cô ngủ được thoải mái hơn, Sở Mạnh đặc biệt đặt hàng một cái sofa lớn, vô cùng mềm mại từ nước ngoài. Mặc dù đặt ở phòng khách đổi thành phòng nghe nhạc có chút không hài hòa, nhưng bình thường cũng sẽ không có người khác sử dụng, vậy cũng không sao.
Mang thai năm tháng, thai đạp càng thêm rõ ràng. Lần trước khám thai, bác sĩ Tống nói cơ thể đứa nhỏ và hệ thần kinh đã hoàn thiện, thính giác cũng phát triển tốt, có thể nghe được tiếng tim đập của mẹ, với âm thanh bên ngoài cũng sẽ sinh ra phản ứng. Cho nên, gần đây Sở Mạnh về nhà chuyện làm đầu tiên chính là tìm cô, sau đó dán vào bụng cô nghe động tĩnh bên trong, có lúc đứa nhỏ đạp, anh sẽ cho là nó đang nói gì đó với anh.
Anh ta như vậy khiến Ngưng Lộ càng không hiểu. Hành động của anh rõ ràng là cực kỳ yêu đứa nhỏ trong bụng của cô, anh đối với cô cũng không yêu cầu quá đáng giống như trước nữa, cô đối với anh lạnh nhạt anh cũng không quan tâm, cứ làm việc anh muốn làm, ví dụ: bắt cô ăn cái gì đó. Mang thai đến thời kỳ giữa, khẩu vị của cô càng ngày càng kém, bác sĩ nói là đứa nhỏ ở trong bụng dạ dày đã phát triển, cho nên ăn không hết bao nhiêu thứ, chỉ có thể ăn nhiều bữa để đền bù. Anh ta đối với lời của bác sĩ coi như thánh chỉ, bất kể có bận chừng nào cũng sẽ gọi điện thoại về bảo thím Trương đốc thúc cô ăn đúng giờ theo lượng nhất định. Có buổi tối về trễ nếu thím Trương nói cô không có ăn bữa khuya, bất kể cô tìm cớ gì từ chối đều không có tác dụng, anh lấy miệng kề miệng cũng ép cô ăn.
Cho nên, qua mấy lần, cô đã có kinh nghiệm, bất kể có đói bụng hay không cũng sẽ ăn, nếu như anh ta không về thì tốt hơn, còn có thể làm nũng với thím Trương nói ăn không vô, thím Trương cũng chỉ là cười híp mắt cầm chén bưng đi. Mà buổi tối lúc ngủ, tự do của cô càng nhiều, gần như là một mình chiếm hơn phân nửa cái giường. Cô không để cho anh ôm, anh cũng không ép buộc cô, chẳng qua là nhẹ nhàng nói một tiếng: ngủ ngon, đi ngủ thôi. Nhưng có lúc Ngưng Lộ cảm giác mình thật đáng xấu hổ, bởi vì sau khi cô ngủ lại không tự chủ dựa vào thân thể ấm áp đó, sáng sớm lúc tỉnh lại trước anh, cô phát hiện mình đang ở trong ngực anh ...
Thì ra là giữa nam nữ chung đụng lâu ngày sẽ thành nghiện. Mỗi lần khi tỉnh lại trong ngực anh đều cảm thấy mâu thuẫn trong lòng càng nhiều hơn, bị một người đàn ông không yêu ôm, nghĩ lại đến người mình yêu, thật là một chuyện lý trí và đạo đức, cũng cảm thấy là một chuyện đau khổ không chịu nổi.
Không biết trên quyển sách nào có thấy qua người ta từng nói như thế này: "Phụ nữ chỉ quan hệ với người đàn ông cô ta yêu." Cô hận anh, tuy nhiên cô và anh lại có quan hệ nam nữ thân mật nhất trên cõi đời này, trong bụng của cô mang thai đứa con của anh. Nếu như câu nói kia đúng, bây giờ cô đối với anh chỉ là hận sao? Còn điều gì khác mà cô không hiểu không? Hay là lòng của cô đều ở đây, một lòng một dạ yêu Sở Khương, nhưng còn bây giờ thì sao? Ngưng Lộ căm ghét mình! Một cảm giác không biết tên luôn quẩn quanh trong lòng cô, khiến cô khó chịu không thôi.
Đứa nhỏ trong bụng như cảm thấy được mẹ không vui, bắt đầu tạo phản: "Thật xin lỗi, bảo bối!" Thân thể thay đổi khiến Ngưng Lộ tạm thời dừng lại đau khổ của mình, bàn tay nhẹ vuốt cái bụng nhỏ đã nhô ra, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng an ủi cảm xúc Bảo Bảo.
Lúc cô kiên nhẫn vuốt ve, cuối cùng tên tiểu tử yên tĩnh lại.
"Cô chủ, điện thoại của cô." Đang muốn ngồi dậy uống nước Ngưng Lộ nghe được nhạc chuông quen thuộc của điện thoại di động. Điện thoại di động của cô hình như vừa rồi đặt ở trên sofa phòng khách hả? Lúc đang nghi ngờ thì thím Trương đẩy cửa đi vào. Nếu như là Sở Mạnh, Thím Trương đã sớm nói rồi.
Ngưng Lộ nhận lấy điện thoại di động, đó là một số điện thoại xa lạ. Có nên nhận hay không đây? Có phải là người ta gọi nhầm hay không đây? Ngưng Lộ nhìn chằm chằm điện thoại lúc lâu không có nghe.
"Cô chủ, sao không nhận?" Thím Trương trước khi đóng cửa lại vẫn không quên hỏi.
"Thím Trương, cám ơn thím. Con không biết số này, có thể là người ta gọi nhầm rồi. Lát nữa người ta sẽ tự cúp máy." Ngưng Lộ đặt di động lại lên bàn, không muốn để ý tới.
Quả nhiên, lời của cô vừa dứt, nhạc chuông cũng đột nhiên ngừng lại. Xem ra thật sự là lộn số rồi, thím Trương cười đóng cửa lại.
Lúc cửa đóng, điện thoại di động vang lên lần nữa. Mới vừa đứng lên muốn đem rèm cửa sổ kéo qua, Ngưng Lộ quay người lại liếc mắt nhìn, vẫn là cái số vừa rồi sao? Chẳng lẽ là người quen? Nhưng mà người kia không nhất định Sở Mạnh, nếu như anh ấy gọi lần đầu không có ai nhận, lần thứ hai nhất định sẽ gọi thím Trương. Là ba mẹ bọn họ sao?
"Alo, xin chào!" Ngưng Lộ cuối cùng vẫn nhận.
"Cô ấy rốt cuộc thế nào?" Sở Mạnh nhận được Thím Trương điện thoại liền vứt cái dự án đang thảo luận chạy về nhà. Vừa rồi ở trong điện thoại nói không rõ ràng lắm, Sở Mạnh vừa về tới nhà lập tức chạy đi hỏi.
"Tôi cũng không biết cô chủ rốt cuộc thế nào. Buổi trưa vốn còn đang nghỉ ngơi, sau đó có hàng chuyển phát tới, cô chủ nhận được đồ liền khóa mình trong phòng. Gọi sao cũng không mở cửa." Thím Trương đứng ở ngoài cửa, trong tay còn đang cầm điểm tâm Ngưng Lộ đều muốn ăn mỗi xế chiều. Bà mới vừa rồi cho là cô chủ ngủ rồi nên cũng không có gõ cửa, nhưng đã hơn nửa tiếng, điểm tâm và đồ ngọt đều muốn lạnh, bà đi lên lần nữa, vẫn không có đáp lại, nắm tay cầm cửa mới biết cửa đã khóa lại. Thím Trương lo lắng cô ở bên trong có chuyện gì, dán lỗ tai vào trên ván cửa nghe, hình như nghe được bên trong có tiếng khóc! Khóc sao? Bây giờ cô chủ đang mang thai, ngộ nhỡ có việc không hay xảy ra thì biết làm sao? Cho nên thím Trương sau khi liên tục gõ cửa không có trả lời, quyết tâm gọi điện thoại cho thiếu gia.
"Chuyển phát?" Sở Mạnh đang lên lầu thì dừng bước chân lại, xoay người nhìn thím Trương. Làm sao có thể có người đưa thư cho cô ấy? Hơn nữa số điện thoại của cô chỉ có một mình anh biết, người khác tra không được. Chuyển phát tới thật là kỳ lạ! Xem ra lần này anh phải điều tra là chuyện gì xảy ra!
"Đúng vậy, một kiện hàng nhỏ." Thím Trương và Ngưng Lộ đi xuống lầu lấy, nhưng không nhìn thấy bên trong là thứ gì. Mà cô chủ sau khi nhận được kiện hàng, đầu tiên là vẻ mặt không thể tin nổi sau đó trên mặt giống như dáng vẻ đau lòng, cũng không nói lời nào liền lên lầu khóa cửa lại. Điều này bà không dám nói cho thiếu gia, chỉ sợ bị trách cứ nói quá muộn! Rõ ràng thấy cô không vui còn không nói sớm một chút đó không phải là biết mà không báo sao Nhưng thím Trương lúc ấy cũng không có để ở trong lòng, cho là đồ là bạn bè hay bạn học đưa tới, cô nhìn thấy người cũ có thể có chút thương cảm thôi. Không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế. Ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì! Thím Trương ở trong lòng âm thầm cầu nguyện, xem ra cậu chủ để bà nhất định phải để ý hành động của cô chủ là chính xác.
"Từ nơi nào gửi tới?" Sở Mạnh nhắm mắt lại nghĩ những chuyện có khả năng, có thể để cho cô ấy có hành động mất khống chế thế này, người hay chuyện chỉ có một. Chỉ mong mọi thứ không như anh nghĩ.
"Cái này tôi không có thấy!" Vẻ mặt Thím Trương buồn rầu.
"Thôi, con hỏi cô ấy!" Lúc này, Sở Mạnh không có tâm trạng đi trách cứ thím Trương.
"Ngưng Nhi, mở cửa." Ở trên lầu Sở Mạnh kéo tay cầm cửa. Nhưng bên trong một chút đáp lại cũng không có.
"Có chuyện gì chờ anh vào lại nói được không?" Bị giam ở bên ngoài, anh lại không biết tình hình của cô, chỉ biết càng ngày càng lo lắng. Nhưng đáp lại anh vẫn là sự yên lặng.
Tốt, rất tốt, vô cùng tốt! Cô lại thành công làm anh tức giận. Trong khoảng thời gian này, bọn họ chung sống mặc dù không tính là tốt, nhưng cũng không giống như bây giờ, khiến anh cảm thấy bất lực. Buổi sáng lúc ra cửa còn tốt, sao bỗng nhiên lại cáu kỉnh?
"Thím Trương, đi lấy chìa khóa lên!" Sở Mạnh phiền não mở miệng. Mấy ngày nay anh bề bộn nhiều việc, mấy chi nhánh công ty nước ngoài thành lập có mấy đơn đặt hàng lớn cần anh xử lý, mỗi ngày bận rộn ngay cả thở cũng tạm bợ.
Nhưng vì có thể có thời gian ăn cơm cùng cô, anh hết sức đem tất cả công việc khẩn cấp xử lý hoàn tất trong ngày, mỗi một dây thần kinh trên người cũng căng thẳng. Hôm nay anh một lần nữa từ hội nghị khẩn cấp chạy trở về còn phải đối mặt với việc cô